Nắng sớm chiếu nhẹ qua những tán cây, tạo nên những vệt sáng loang lổ trên con đường nhỏ dẫn ra bến xe khách. Mai Vũ bước đi thoải mái, túi đồ to cồng kềnh vắt qua vai, còn Hà Linh thì líu lo bên cạnh, tay cầm một túi nhỏ đựng bánh và nước chuẩn bị cho chuyến đi. Hà Linh cười tươi:- Cậu chắc là ổn không đấy? Túi to thế kia mà chỉ có mỗi mình cậu mang!Mai Vũ phì cười:- Ốn mà. Với lại, mình quen rồi. Cậu không thấy mấy hôm trước tập luyện mệt hơn thế này nhiều à?Hà Linh nghiêng đầu nhìn bạn, ánh mắt pha chút lo lắng:- Nhưng đi một mình thế này, cậu có thấy hơi buồn không? Hay là để mình đi cùng cậu nhé, coi như đổi gió luôn!Mai Vũ bật cười, lắc đầu:- Không cần đâu, Hà Linh. Cậu ở lại đây tận hưởng ngày nghỉ đi. Với lại, mình chỉ về nhà mấy ngày thôi mà. Hà Linh chu môi, giọng điệu nửa đùa nửa thật:- Thế thì đừng có làm gì bậy bạ nhé. Nhất là không được bỏ quên bánh kẹo mình chuẩn bị cho cậu đâu đấy!Cả hai phá lên cười, tiếng cười hòa lẫn với tiếng xe cộ và tiếng người qua lại. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo mùi hoa cỏ từ cánh đồng gần đó, tạo nên một khung cảnh yên bình. Khi đến gần bến xe khách, Hà Linh đột nhiên dừng bước, đôi mắt tinh nghịch nhìn Mai Vũ:- Cậu phải hứa với mình một điều. Mai Vũ nhướn mày, tò mò:- Hứa gì cơ?Hà Linh khoanh tay, nghiêm mặt:- Nhớ giữ liên lạc. Cập nhật tình hình thường xuyên. Và... nếu có chuyện gì, nhất định phải gọi cho mình, hiểu chưa?Mai Vũ cười, cảm thấy lòng ấm áp vì sự quan tâm của bạn thân. - Hứa! Yên tâm đi, mình sẽ không để cậu phải lo lắng đâu. Hà Linh gật đầu hài lòng, rồi quay sang nhìn dòng xe cộ qua lại, ánh mắt có chút trầm ngâm. - Mai Vũ này, mình thật sự mong cậu sẽ tìm được câu trả lời mà cậu đang tìm. Và hơn hết, mình mong cậu sẽ luôn vui vẻ, dù ở bất kỳ nơi đâu. Mai Vũ mỉm cười, lòng bỗng dưng dậy lên một cảm giác ấm áp và biết ơn. - Cảm ơn cậu, Hà Linh. Mình sẽ cố gắng. Chiếc xe khách vừa đỗ lại, tiếng còi xe vang lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện. Mai Vũ quay lại nhìn Hà Linh lần nữa, vẫy tay tạm biệt trước khi bước lên xe. Hà Linh đứng nhìn theo cho đến khi xe lăn bánh, nụ cười vẫn hiện trên môi nhưng ánh mắt thì đầy cảm xúc. Hà Linh thầm thì:- Nhất định phải an toàn, Mai Vũ. Trên chuyến xe về thăm nhà, tâm trạng của Mai Vũ khá phức tạp. Ban đầu, cô cảm thấy có chút háo hức và mong đợi được gặp lại gia đình, những người thân yêu đã lâu không gặp. Tuy nhiên, những suy nghĩ về quá khứ, những bí ẩn xung quanh mình và những căng thẳng gần đây lại dần chiếm lĩnh tâm trí cô. Cô tự hỏi về những điều chưa được giải quyết, về những mối quan hệ đang dần phức tạp hơn, đặc biệt là với Phong Uy và những sự kiện bất ngờ đang xảy ra trong cuộc sống. Mặc dù vậy, cô vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, vì chuyến đi này cũng là cơ hội để cô tạm gác lại mọi lo âu, trở về với một phần quá khứ yên bình. Mai Vũ hy vọng sẽ tìm được sự bình yên trong không gian quen thuộc của gia đình, để làm rõ những câu hỏi trong lòng mình. Nhưng trong sâu thẳm, cô không thể hoàn toàn xua tan cảm giác lo lắng về những điều chưa biết đang chờ đợi phía trước. Về đến nơi, Mai Vũ bước xuống xe với tâm trạng thoải mái, cảm nhận được không khí quen thuộc của quê hươngCô kiểm tra lại túi đồ để chắc chắn mình đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trước khi bắt đầu bước đi trên con đường làng quen thuộc. Ánh nắng nhẹ của buổi chiều chiếu xuống những mái nhà cổ, tạo nên một cảm giác yên bình và ấm áp. Điều đáng chú ý là sự bất ngờ của người dân trong làng khi thấy Mai Vũ trở về. Dù cô đã lâu không về, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra cô gái quen thuộc ngày nào. Những ánh mắt tò mò và những câu chuyện rì rầm bắt đầu lan truyền, tạo ra không khí náo nức quanh cô. Một số người mỉm cười, chào hỏi cô với sự thân thiện, nhưng cũng có người không khỏi ngạc nhiên khi thấy cô quay lại sau một thời gian dài vắng bóng. Mai Vũ, dù có chút bối rối trước sự chú ý bất ngờ, vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, tiếp tục bước đi, lòng đầy những suy nghĩ. Cô cảm thấy một sự găn kết với nơi này, nhưng cũng nhận thức rõ răng mình đã thay đối rất nhiều kế từ khi rời đi. Cô không biết rằng cuộc gặp gỡ lần này sẽ đưa cô đối mặt với những thử thách và bí mật nào, nhưng Mai Vũ cảm nhận rằng chuyến trở về này có thể là bước ngoặt quan trọng trong cuộc sống của mình. Khi Mai Vũ đến trước cửa nhà, cô gõ nhẹ vào cửa. Chỉ một lúc sau, cửa mở ra và đứng trước mặt cô là người mẹ thân yêu, ánh mắt đầy sự lo lắng và niềm vui. "'Con về rồi à?" mẹ cô nói, đôi tay mở rộng, rồi lập tức ôm chầm lấyMai Vũ. Mai Vũ cảm nhận được sự ấm áp, tình thương từ vòng tay của mẹ, một cảm giác thân thuộc và an yên mà cô đã rất nhớ. - Con nhớ mẹ quá! Mai Vũ nói, ngước lên nhìn mẹ, nở một nụ cười tươi. Mẹ cô nhìn cô, rồi mỉm cười hiền hậu. - Mẹ cũng nhớ con, con gái của mẹ. Bà vỗ nhẹ lưng Mai Vũ rồi đứng lùi lại để nhìn cô. - Vào trong đi, ba con và em trai con đang đợi. Ngay lúc đó, bố Mai Vũ bước ra từ trong nhà, khuôn mặt ông cũng tràn ngập sự vui mừng khi nhìn thấy con gái. - Con về rồi à, bố rất vui khi thấy con khỏe mạnh. Em trai Mai Vũ thì nhảy ra từ phòng khách, không kiềm chế được niềm vui, cười lớn:- Chị về rồi, chị về rồi!Cậu chạy đến và ôm chầm lấy cô, cảm giác như bao nhiêu ngày xa cách cũng biến mất ngay lập tức. Cả gia đình quây quần bên nhau trong không khí ấm áp. Họ hỏi thăm Mai Vũ về chuyến đi, về trường học và cuộc sống gần đây của cô. Mai Vũ cảm thấy lòng mình dâng trào hạnh phúc khi nghe những câu hỏi, những lời ân cần, thế hiện sự quan tâm và yêu thương từ gia đình. Bữa tối ấm cúng diễn ra trong tiếng cười nói rôm rả. Đột nhiên, Kiều Doãn Kĩ, em trai của Mai Vũ, ngước lên nhìn chị gái với ánh mắt lấp lánh, vẻ như đang chuẩn bị nói điều gì quan trọng. Chị Vũ, sáng mai mình đi câu cá đi! Cậu bé thốt lên, giọng đầy phấn khích. Chỗ con suối ở đầu làng đó, em biết một chỗ siêu nhiều cá luôn!Mai Vũ bất ngờ nhưng cũng không nén được nụ cười. Thật không? Em nhớ đường chứ?Nhớ chứ! Chị mà đi cùng em thì đảm bảo vui lắm! Doãn Kì hăng hái. Tuy nhiên, lời đề nghị của cậu bé nhanh chóng bị gián đoạn bởi tiếng hắng giọng của người ba. Ông đặt đũa xuống, nghiêm nghị nhìn cả hai chị em:- Doãn Kì, ba đã nói bao nhiêu lần rồi, con cần tập trung vào việc học. Ngày mai không đi đâu hết. Doãn Kì mím môi, khuôn mặt cậu bé lộ rõ vẻ thất vọng. Nhưng không lâu sau, cậu nhìn sang chị gái như thể đã tìm thấy đồng minh. Mai Vũ ngay lập tức hiểu ý, quay sang ba mình, chắp tay trước ngực, giọng nhỏ nhẹ nhưng ngọt ngào:- Ba ơi, lâu lắm rồi con mới về, cho con dẫn em đi chơi một chút thôi mà. Con hứa sẽ dạy em học bài sau khi về!Ba của Mai Vũ vẫn giữ vẻ nghiêm nghị:- Mai Vũ, con không được hùa theo em con. Học hành là quan trọng nhất. Tuy nhiên, cả hai chị em không chịu bỏ cuộc. Doãn Kì nhanh chóng bổ sung, ánh mắt long lanh đầy thuyết phục:Ba ơi, con hứa, câu cá xong con sẽ làm hết bài tập, học chăm chỉ luôn!Đúng đó ba! Lần này cho con cơ hội, con sẽ kèm em học ngay sau khi về. Mai Vũ cười rạng rỡ, cố làm dịu sự nghiêm khắc của ông. Mẹ của Mai Vũ ngồi bên cạnh, vừa thấy hai chị em nũng nịu như thể thì bật cười khế. Bà quay sang ba cô, nhẹ nhàng lên tiếng:- Ông này, lâu lắm rồi con gái mới về, cứ để tụi nhỏ chơi chút cũng không sao mà. Ba của Mai Vũ cuối cùng cũng không thể cưỡng lại sự kết hợp "làm nũng" của hai đứa con và ánh mắt mềm mỏng của vợ mình. Ông thở dài, gật đầu. Được rồi. Nhưng nhớ lời ba, xong rồi thì phải học hành đàng hoàng, không được lười biếng đâu đấy. Dạ! Con cảm ơn ba!Doãn Kì reo lên vui mừng, còn Mai Vũ mỉm cười tươi tắn. Cả hai chị em nhìn nhau như vừa giành được một chiến thắng lớn, không giấu nổi sự háo hức về chuyến đi chơi vào sáng mai.