“Răng rắc!” Nhà giam màu vàng mà Lam Phi không thể phá, như giấy dưới tay Vô Địch, nghiền nát theo tiếng. Quả đấm rơi xuống tầng sáng màu đen, tầng sáng vỡ nát theo. - Bán tiên khí, tiểu tử, vận khí của ngươi không tệ, nhưng lui ra cho ta. Trên tay Vô Địch lóe lên hào quang màu xám, Huyền Băng Thiên Giáp trên người Mạc Phàm biến mất không thấy, quả đấm khắc lên ngực Mạc Phàm. - Tiểu tử, ngươi thua rồi. Vô Địch lạnh lùng nói. - Sư thúc chưa thấy được rồi, sư thúc không ma diệt được y đạo của sư phụ con, y đạo của con cho dù có Vô Thần Vô Phật Vô Địch Đạo, cũng không dễ ma diệt như vậy đâu. Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói. Y đạo của hắn không kém sư phụ, Vô Địch muốn ma diệt y đạo của hắn, không đơn giản như vậy. - Hửm? Vô Địch nhìn thoáng qua dưới chân, năm Y Đạo Trận bị ông ma diệt xuất hiện dưới chân ông. Vô Địch nhíu mày, cảm giác suy yếu, suy bại, vô lực lập tức xuất hiện, trong chớp mắt lực toàn thân ông tiêu hao hơn nửa. Ông muốn thêm mấy phần lực lượng, nhưng quả đấm đã tới người Mạc Phàm. Ánh sáng tỏa ra, quyền kình mang theo phá hoại chi lực của võ đạo như đạn quỹ đạo bắn mà ra. Trên người Mạc Phàm chớp lóe hào quang màu bạc, sau đó ảm đạm hoàn toàn. Cả người hắn như đạn bay ra khỏi nòng súng, bay thẳng ra ngoài, đập vào cột ven lôi đài. Vết rạn lấy ngực hắn làm trung tâm, lan ra toàn thân hắn. Không đợi cơ thể hắn tứ phân ngũ liệt, một Y Đạo Trận cuối cùng trở nên sáng lên, miệng vết thương lập tức dừng khuếch tán tiếp. “Xoẹt!” Trái lại tiếng lụa bị xé vang lên trên người Vô Địch. Huyền y trên người ông văng tung tóe, miệng vết thương xuất hiện trên người, máu tươi chảy ròng ròng. Ven lôi đài, Mạc Phàm lau máu tươi ở khóe miệng, chậm rãi đứng dậy. Y Đạo Trận ở ngực đại phóng hào quang, miệng vết thương nhanh chóng khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy, tuy không biến mất hoàn toàn, vết thương ở ngực cũng không thể hồi phục như cũ, nhưng vấn đề không lớn lắm. - Sư thúc, hẳn là tính ta thắng rồi. Mạc Phàm vươn một tay ra, nói. Mạc Phàm vừa nói những lời này, mọi người ở đây lập tức sửng sốt. - Mạc Phàm thắng sao? Lam Phi cảm thấy khó có thể tin nói. Toàn bộ thứ trên người Mạc Phàm bị sư phụ anh ta phá, vậy mà một quyền không thể phế đi Mạc Phàm. - Cậu ta thắng rồi. Lam Dương gật đầu. Nếu kình khí của một quyền vừa rồi khuếch tán, Mạc Phàm sẽ bị phế hoàn toàn. Nhưng Mạc Phàm không chỉ khống chế được khí kình, còn khiến uy lực chuyển dời lên người sư phụ anh ta, khiến sư phụ anh ta bị thương, Mạc Phàm không chỉ thắng, còn thắng rất vẻ vang. - Chuyện này… Sắc mặt đám Lam Phi, Liễu Mị Nhi lập tức khó coi. - Nhưng cậu ta bị thương không nhẹ, không đủ chiến lực đấu với ta rồi. Lam Dương bổ sung thêm. Vết thương ở ngực Mạc Phàm không một hai tháng đừng mơ khôi phục, giống như sư phụ anh ta không có biện pháp ma diệt Y Đạo Trận của Mạc Phàm, võ đạo của Mạc Phàm không đủ, cũng không ma diệt được một quyền võ đạo của sư phụ anh ta. Mạc Phàm bị thương, chỉ so chiến kỹ, Mạc Phàm không bằng anh ta. - Vậy sao. Nghe Lam Dương giải thích, lúc này sắc mặt mấy người mới tốt hơn. Chỉ cần Mạc Phàm bị thương là được, như vậy kế tiếp còn Lam Dương. Y đạo của Mạc Phàm có thể thành trận, nhưng kế tiếp Mạc Phàm không thể sử dụng Y Đạo Trận, những ưu thế này của hắn không còn sót lại gì. - Vậy mong Lam Dương sư đệ nhất định phải xả cơn giận này cho bọn ta. Liễu Mị Nhi dời mắt, nhỏ giọng nói. Vẻ mặt Lam Phi nghiêm khắc, cũng nhìn Lam Dương. Lam Dương nhíu mày, nhìn thoáng qua Mạc Phàm trên đài, gật đầu. - Vậy đa tạ Lam Dương sư đệ. Trong lòng Liễu Mị Nhi vui vẻ, vội vàng nói. Có những lời này của Lam Dương, vậy không còn gì tốt hơn. Tuy không thể giết Mạc Phàm, nhưng phế Mạc Phàm cũng được. Muốn diệt một phế nhân, lại đơn giản hơn nhiều. Lúc mấy người nói nhỏ, trên lôi đài, Vô Địch nhíu mày, vết thương trên người và quấn áo khôi phục như thường. - Tiểu tử, Y Đạo Trận dùng không tệ, ngươi thắng, cho ngươi thứ này, ra ngoài đừng có mà khoe khoang, nếu không lần sau đừng để ta đụng phải ngươi. Vô Địch lấy thủ ngọc ra ném cho Mạc Phàm, rất khó chịu nói. Đây là tình huống ông sử dụng Vô Thần Vô Phật Vô Địch Đạo, không chỉ không khiến Mạc Phàm trọng thương, trái lại bị Mạc Phàm làm trọng thương. Nếu nói chuyện này ra, sau này ông làm người thế nào. - Đa tạ sư thúc thủ hạ lưu tình. Mạc Phàm nhận thủ ngọc, cười nhạt. Vô Địch nói áp tu vi đến Nguyên Anh đỉnh phong, thực ra là áp đến Nguyên Anh sơ kỳ, nếu không thương tổn trên người hắn đã không chỉ một chút như vậy. Y đạo của hắn không kém sư phụ nhiều, nhưng võ đạo và Diễn Thiên Thần Quyết đều kém xa, sư phụ hắn có lực áp Vô Địch sư thúc, hắn có thể duy trì vết thương nhẹ đã xem như không tệ rồi. “Hừ. ” Vô Địch hừ lạnh một tiếng, cũng không cảm kích, quay về ghế của mình. Mạc Phàm rời khỏi lôi đài theo, đi đến bên cạnh Tiểu Phượng Vũ. Thủ ngọc này gia công rất khác biệt, gần như không chỉ tượng trưng cho Vô Địch sư thúc, bên trong còn có một đạo thần hồn của Vô Địch sư thúc, một khi có người uy hiếp tới người cầm ngọc, Vô Địch sư thúc sẽ lập tức cảm nhận được. Với tu vi Đại Thừa của sư thúc, mượn ngọc bài có thể giết chết phần lớn tu sĩ khác. Có thứ này ở đây, Tiểu Phượng Vũ an toàn rồi. - Mang theo thứ này, sau này ít ai dám bắt nạt ngươi. Mạc Phàm đưa thủ ngọc cho Tiểu Phượng Vũ, để cô đeo lên cổ. - Nơi này của ngươi không sao chứ? Tiểu Phượng Vũ không để ý tới thủ ngọc, chỉ ngực Mạc Phàm hỏi. - Chút thương tổn đó so với chuyện của ngươi, không tính là gì. Mạc Phàm cười khinh thường, nói. Tạm thời chút thương tổn đó của hắn không thể chữa trị, nhưng không tính là gì đối với hắn. Có thể dùng chút thương tổn ấy lấy thủ ngọc của Vô Địch sư thúc, cũng đáng. Theo hắn biết, Vô Địch sư thúc có tổng cộng ba khối thủ ngọc, Lam Dương thân là đồ đệ đứng đầu của Vô Địch sư thúc, trên người không có một khối. - Tiểu tử, đừng ở đây nói linh tinh nữa, có thể bắt đầu rồi, ngươi phải hoàn hảo từ nơi này ra ngoài, còn đánh bại đồ đệ của ta. Vô Địch có chút không kiên nhẫn nói. Mạc Phàm hơi nhếch miệng, sờ đầu Tiểu Phượng Vũ, xoay người quay về lôi đài. Chuyện của Tiểu Phượng Vũ xem như đã giải quyết xong, còn lại là giải quyết chuyện của hắn rồi. Vô Địch liếc mắt ra hiệu với Lam Dương, Lam Dương cúi đầu với Vô Địch, đi theo lên lôi đài. Tay Vô Địch khẽ búng, một đạo quang bay từ đầu ngón tay ông ra. Đạo quang này vừa tới lôi đài, một phân thành hai, nhập vào trong cơ thể Mạc Phàm và Lam Dương. Hai người không chống đối, cũng không để bọn họ chống đối, linh khí, khí huyết chi lực, thần thức và nhẫn trữ vật của bọn họ đều được Tinh Khí Thần bị phong, chỉ có thể dựa vào chiến kỹ thuần túy, điểm này ông tin tưởng Lam Dương mười phần, từ nhỏ Lam Dương đã là thiên tài chiến đấu. Mạc Phàm thì khác, y đạo của Mạc Phàm cao siêu như vậy, võ đạo sẽ rất yếu. Mạc Phàm không trả lời, dời mắt nhìn Lam Phi ở bên ngoài lôi đài. - Lam Phi, ngươi cũng lên đây đi, chỉ liều mạng chiến kỹ với huynh trưởng ngươi, có chút bắt nạt anh ta.