Dĩ nhiên Đông Thánh Đình cũng phát hiện món pháp bảo này phong ấn không gian. Cái bức đồ quyển to lớn này tích chứa lực lượng phong tỏa không gian. Món Tiên binh pháp bảo trong tay hắn chính là Đông Thánh Tiên đế đã cố ý đưa cho hắn dùng, cấp bậc cực kỳ cao, hơn nữa không như rất nhiều Tiên binh là không thể khống chế công kích, pháp bảo này chỉ cần dẫn động là có thể phát ra lực lượng rất cường đại, thôn phệ hết thảy Tiên binh và tiên lực do Tiên binh công phạt ra. Mặc dù là công kích của Cổ Phiêu Tuyết thành cũng không làm gì được hắn cả. Tuy nhiên nó lại bị bức đồ quyển này khắc chế. Đơn giản là mặt ngoài của bức đồ quyển lưu động lực lượng phong ấn, khiến cho tiên lực pháp bảo trong tay hắn không cách nào có tác dụng lên trên đồ quyển, trực tiếp bị phong ấn rồi. Không biết cường giả thần bí này có thân phận như thế nào mà lại muốn tranh đoạt pháp bảo của hắn. Nhưng hôm nay chỉ cần tru sát Tần Vấn Thiên trước, rồi mới đối phó với người này. - Oành. Tần Vấn Thiên tỏa ra Tiên Đài. Thánh Tiên đài hoàn mỹ tỏa ra tiên chi quang hoa loá mắt, trong cơ thể hắn phát ra tiếng nổ oành đùng, chấn động không ngừng nghỉ, vạn trượng tiên quang lóng lánh. Trên đỉnh đầu Tần Vấn Thiên xuất hiện Tiên Đài, lập tức trời sinh dị tượng, từng đạo tiên chi quang hoa trấn giết tới Đông Thánh Đình, những tiên quang kia hóa thành đồ án các màu như kiếm muốn sát phạt hết thảy, hoặc Phương Thiên Họa Kích muốn trấn diệt hết thảy cự nhân hay là hủy diệt hết thảy. Đông Thánh Đình nâng Luân Bàn lên ngăn cản ở phía trước, tiên quang kinh khủng bắn vào trong đó, không ngờ lại bị Luân Bàn nuốt sống toàn bộ, chỉ cần là tiên lực dường như là có thể nuốt sống, quả thực là khó giải. - Đông Thánh chó già thật là bịu bỏ ra được. Ngươi chết, cái Tiên binh pháp bảo lợi hại này cũng bị mất, sợ rằng Đông Thánh chó già sẽ đau lòng một trận rồi. Dĩ nhiên Tần Vấn Thiên nhìn ra được Tiên binh trân quý trong tay Đông Thánh Đình. Đông Thánh Đình dám giết tới chính là ỷ vào món pháp bảo này. - Sắp chết đến nơi mà còn dám mạnh miệng như vậy. Tiên lực của Đông Thánh Đình thẩm thấu đến Tiên binh quyền sáo, trong nháy mắt tiên lực đáng sợ phun ra nuốt vào. Đông Thánh Đình nổi giận đánh ra một quả đấm, trong phút chốc hóa thành trường quyền to lớn liên tiếp nhau, vắt ngang ở thiên địa, đánh sụp hết thảy, thậm chí còn lộ ra ngân mang sát phạt đáng sợ. Tiếng nổ lớn truyền ra ầm ầm, thân thể Tần Vấn Thiên biến đổi trở nên to lớn lên, như muốn đâm rách mảnh không gian phong ấn này. Hắn tung đánh Thần Chi Thủ ra, có thể xóa diệt hết thảy, bao phủ bầu trời che lấp đại địa trực tiếp đánh tới thân thể của Đông Thánh Đình. Nếu như công kích tầm xa sẽ bị pháp bảo đối phương thôn phệ hết lực lượng, như vậy trực tiếp dùng lực lượng công phạt mạnh nhất. Thần Chi Thủ chân chính bao phủ bầu trời che lấp đại địa, có thể vượt qua hết thảy. Luân Bàn trong tay Đông Thánh Đình phóng đại, điên cuồng thôn phệ tiên uy. Một tiếng nổ ầm vang cực lớn, Thần Chi Thủ vỗ trên Luân Bàn, tất cả đều bị đẩy lui. - Vô năng. Tần Vấn Thiên hét lớn một tiếng, hắn nói với Nam Hoàng Vân Hi nói: - Nếu hắn hèn yếu như vậy, Vân Hi muội ra phía sau hắn đi, xem hắn kiêm cố như thế nào. - Được. Thân hình Nam Hoàng Vân Hi nhoáng lên một cái, trên người xuất hiện đôi cánh Phượng Hoàng, cả người được bao phủ bởi thánh khiết Phượng Hoàng quang mang, trong hư không xuất hiện một tôn phượng ảnh to lớn cực kỳ uy lực, thân ảnh của nàng đi vòng qua phía sau lưng của Đông Thánh Đình. - Nếu ngươi không biết xấu hổ, vậy thì ta cũng không khách khí. Tần Vấn Thiên lên tiếng: - Nam Hoàng, dùng Tiên binh, hắn thu muội cũng thu, ta muốn xem thử động tác của hắn thật có nhanh hay không. Lời vừa rơi xuống, trong tay Tần Vấn Thiên đã xuất hiện Yêu kiếm. Yêu kiếm xẹt qua ngón tay, máu tươi tích rơi trên đó, trong phút chốc Yêu kiếm nhuộm màu đỏ tươi, một cổ yêu uy kinh khủng từ đó lan tỏa ra, kiếm khí càn quét thiên địa. - Oành… Yêu kiếm biến đổi trở nên cực kỳ to lớn, thời khắc này vừa lúc phối hợp cùng thân thể cao lớn của Tần Vấn Thiên, Thần Chi Thủ cầm lấy Yêu kiếm, một cổ phong duệ chi khí tuyệt thế tê liệt hết thảy. - Thu cho ta. Đông Thánh Đình thấy một màn như vậy cầm Luân Bàn chiến với Yêu kiếm trong tay Tần Vấn Thiên. Phía sau lưng, thân thể Nam Hoàng Vân Hi chợt động giống như một đạo thiểm điện, thân nàng khoác đôi cánh Phượng Hoàng, trong tay xuất hiện một thanh Phượng Hoàng trường thương màu lửa đỏ, bay thẳng đâm vào sau lưng Đông Thánh Đình, Liệt Diễm ngập trời, cổ phượng hót dài. Đông Thánh Đình nghiêng thân thể đứng thẳng, đột nhiên Luân Bàn điều chỉnh nhắm theo hướng Nam Hoàng Vân Hi. - Oành. Yêu kiếm của Tần Vấn Thiên đột nhiên chém xuống như muốn bổ hư không bổ ra, một tôn hư ảnh Đại Bằng thao thiên nộ kích bầu trời, sát phạt xuống, khiến cho thần sắc Đông Thánh Đình xanh mét, giơ Luân Bàn lên chặn trên đỉnh đầu của mình. Yêu kiếm của Tần Vấn Thiên trực tiếp bổ xuống, lực lượng kinh khủng chém trên Luân Bàn. Một tiếng nổ ầm vang cực lớn, thân thể Đông Thánh Đình bị lâm vào trong lòng đất. - Ta để ngươi nuốt. Tần Vấn Thiên hét lớn một tiếng, Yêu kiếm lại lần nữa biến chuyển trở nên khổng lồ, ngang dọc mảnh không gian này, cứ như vậy mà gác ở trên người Đông Thánh Đình. Đông Thánh Đình nổi giận gầm lên một tiếng, Yêu kiếm rung động, hắn muốn vùng vẫy đứng lên, thân thể Tần Vấn Thiên chiến động, thân thể to lớn trực tiếp đạp trên Yêu kiếm. Một tiếng nổ ầm ầm cực lớn, Đông Thánh Đình muốn đứng lên lại lần nữa rơi xuống, sắc mặt nín nhịn đến đỏ bừng. - Không có những Tiên binh pháp bảo này thì chính là đồ phế vật. Tần Vấn Thiên lên tiếng lạnh như băng. Ở bên kia, Tử Vân Vũ thấy tình hình như thế thì lập tức đại biến thần sắc. Hắn muốn thoát khỏi vòng chiến, nhưng lực lượng phong ấn của thanh niên mang mặt nạ bằng đồng xanh thần bí kia thật là đáng sợ, nếu không cẩn thận thì tiên lực Tiên Đài của hắn cũng sẽ bị phong, chỉ có thể kiên trì cuồng chiến, không để cho đối phương có bất cứ cơ hội nào. Nam Hoàng Vân Hi cầm Phượng Hoàng trường thương trong tay đâm tới Đông Thánh Đình, Đông Thánh Đình nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải hắn đánh ra quyền uy kinh khủng. - Phượng trảm! Nam Hoàng Vân Hi lạnh lùng quát, vô số ảo ảnh thương mang xuất hiện, hóa thành vô số vị Phượng Hoàng công kích, đánh nát hết thảy quyền mang. Thân thể khổng lồ của Tần Vấn Thiên đi tới phía trên Đông Thánh Đình, hung hăng đạp chân một lần nữa, một tiếng phốc truyền ra. Đông Thánh Đình kêu lên một tiếng đau đớn rồi hộc ra một ngụm máu tươi, không thể tiếp tục kiên trì chịu được cổ áp lực này, toàn thân rơi xuống dưới lòng đất, cũng mang theo Luân Bàn đi vào lòng đất. - Thật là muốn chết. Tần Vấn Thiên nhìn thấy một màn này thì cười lạnh, lập tức đánh một quyền trên mặt đất, cả vùng chấn động mãnh liệt, kiếm uy xé nát hết thảy trấn áp hủy diệt khiến cho mặt đất tan rã, lực chấn động kinh khủng phá hủy cả một vùng, vô số bụi bậm trôi bay giữa không. Thân ảnh của Đông Thánh Đình xuất hiện, cả người bị chấn động kịch liệt, không ngừng hộc ra máu tươi. Yêu kiếm vang lên coong coong, bay tới trong tay của Tần Vấn Thiên. Hắn cầm thanh Yêu kiếm chém xuống hư không. Đông Thánh Đình mặc dù bị thương, nhưng thời khắc này cũng có thể kiên trì cầm Tiên binh pháp bảo ngăn cản trên đỉnh đầu, lực lượng thôn phệ kinh khủng khiến cho Yêu kiếm biến trở nên nhanh hơn nữa, hung hăng đâm vào trên Luân Bàn, chấn cho Đông Thánh Đình phải buông tay ra, nhưng Yêu kiếm cũng lún vào bên trong pháp bảo đó một chút. - Nuốt cho ta. Đông Thánh Đình rống giận, Luân Bàn như muốn hóa thành cái động không đáy, trong mắt của Đông Thánh Đình mang theo ánh sáng tàn nhẫn, vẫn gởi gắm hy vọng vào pháp bảo này như cũ. Thân ảnh của Nam Hoàng Vân Hi lại giáng xuống lần nữa, tỏa ra uy lực Tiên Đài, Phượng Hoàng kinh khủng đánh diệt hết thảy. Đông Thánh Đình giơ tay lên chống cự đồng thời nhìn Nam Hoàng Vân Hi và nói: - Ta và Nam Hoàng thị không có thù, vì cớ gì phải hiếp người quá đáng? - Lên. Tần Vấn Thiên rống giận, lại chấn động Yêu kiếm đập tới bên cạnh. Một tiếng nổ ầm vang cực lớn, Đông Thánh Đình và Luân Bàn pháp bảo cùng đập vào trên Phong Ấn Phù văn lưu động ở bên cạnh, cuối cùng Luân Bàn pháp bảo đã rời khỏi tay của hắn. Tần Vấn Thiên thu hồi Yêu kiếm, thời khắc này pháp bảo Luân Bàn quang mang ảm đạm, Tần Vấn Thiên cũng thu lại. - Ngươi. . . Hai tròng mắt của Đông Thánh Đình đỏ thẫm, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên với sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Trong tay hắn lại xuất hiện một món bảo vật, trực tiếp bóp nát rớt ra, không gian quang mang mãnh liệt bao phủ lấy thân thể của hắn. Thân thể hắn hóa thành một vệt ánh sáng muốn xông ra, nhưng rất nhanh một tiếng động ầm ầm, hắn bị bắn ngược quay trở về. Nhìn lực lượng phong ấn lưu động trong hư không, Đông Thánh Đình mặt xám như tro tàn, dường như phong ấn này là để phòng ngừa hắn chạy trốn. - Ngươi muốn chết như thế nào đây? Tần Vấn Thiên nhìn hành động của Đông Thánh Đình lộ ra vẻ châm chọc. Yêu kiếm lại biến trở nên khổng lồ, trực tiếp đánh tới một lần nữa, đập vào trên người của Đông Thánh Đình, Đông Thánh Đình lại đập vào trên Phong Ấn Phù vân một lần nữa, lần này xương cốt toàn thân của Đông Thánh Đình cũng không biết nứt gãy hết bao nhiêu cái, không ngừng hộc ra máu tươi. - Ngươi dám giết ta, cha ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tiêu diệt được ngươi, tiêu diệt thân nhân bạn bè của ngươi, tất cả đều phải chết. Đông Thánh Đình phẫn nộ rống lớn, nghênh tiếp lời của hắn là một lần công kích cuồng bạo, khiến cho cả người Đông Thánh Đình mềm nhũn ngã xuống đất, tuột từ trên vách tường tuột xuống như là một xác chết. - Xem ra tiên niệm bên trong cơ thể ngươi hẳn là tiên niệm bảo vệ tánh mạng, chỉ cần không giết chết ngươi, cũng sẽ không phát động. Tần Vấn Thiên nhìn Đông Thánh Đình bằng ánh mắt cực kỳ băng lãnh. Hắn thu hồi Yêu kiếm, thân thể cũng hóa trở lại như bình thường, sau đó hắn đi tới chỗ Đông Thánh Đình. Đông Thánh Đình gần như sắp phát điên khi nhìn ánh mắt đùa cợt của Tần Vấn Thiên. Hắn là con của Đông Thánh Tiên đế, Thiếu chủ nhân Đông Thánh tiên môn cao cao tại thượng, trong lòng hắn một mực kiêu ngạo cực kỳ mãnh liệt, hắn coi thường Tần Vấn Thiên, nhưng sâu trong nội tâm lại ghen tỵ với Tần Vấn Thiên, hắn muốn nhờ cơ hội bên trong ngọn núi cổ để đánh chết người này. Nhìn Tần Vấn Thiên chạy trốn, hắn rất khoái chí, hưởng thụ cảm giác đuổi giết theo Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên trong mắt hắn giống như là con sâu cái kiến không có chỗ nào để thoát thân. Nhưng bây giờ xem ra dường như hết thảy đều lộ ra quỷ dị, hắn cảm giác có cái gì đó không đúng, có chỗ nào đó là lạ, nhưng lại không cách nào nhớ ra được. Hiện tại Tần Vấn Thiên đang quan sát hắn, dày xéo sự tôn nghiêm của hắn, trong tay nắm tính mạng của hắn. - Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không, khi đó ngươi nhìn ta bằng ánh mắt như thế nào, khi đó ngươi có từng nghĩ tới ngày hôm nay? Tần Vấn Thiên thản nhiên nói, Đông Thánh Đình nhìn vào ánh mắt của Tần Vấn Thiên, và lúc trước hắn nhìn Tần Vấn Thiên bằng ánh mắt như thế nào, châm chọc, không thèm liếc một cái, chỉ xem như con sâu con kiến. - Trước khi ngươi giết ta ở đây, tiên niệm của cha ta sẽ xuất hiện, ta cá là ngươi không dám giết ta. Đông Thánh Đình vẫn muốn cho mình một tín niệm sống tiếp.