Lúc này Nam Hoàng Vân Hi và Tần Vấn Thiên cưỡi Phượng chu xuyên thẳng qua hẻm núi. Ngoại trừ hai người bọn họ, còn có một vị nữ tử. Vị nữ tử này là người đi theo để bảo vệ cho Nam Hoàng Vân Hi, nàng một mực cùng đi theo, có cảnh giới rất cao. - Phía sau có người đuổi tới, ba người Đông Thánh Đình, hai vị môn nhân của Tử đế, một người trong đó có tu vi thấp, Tiên Đài tầng thứ tư, nhưng người này thân phận dường như bất phàm, người bảo vệ của hắn có thực lực rất mạnh. Người bên cạnh Nam Hoàng Vân Hi cho biết. - Nói như vậy hộ vệ của Đông Thánh Đình bị cản lại rồi. Tần Vấn Thiên sáng mắt lên, nói: - Ngươi có thể đối phó với vị Tử đế môn hạ cảnh giới cao kia hay không? - Nếu như đều mượn Tiên binh, không nói đánh bại tru diệt, nhưng lôi kéo hắn lại khẳng định là không thành vấn đề. Nàng mở miệng khẳng định. - Tốt, phiền toái tiền bối lưu lại công kích đối phương. Tiền bối chỉ cần công kích Đông Thánh Đình và Tử đế môn nhân, tên hộ vệ kia tất nhiên sẽ quấn lấy tiền bối, Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ giao cho ta và Vân Hi. Tần Vấn Thiên mở miệng nói. - Có thể được. Đối phương gật gật đầu, lập tức thân hình nhoáng lên một cái, từ trên Phượng chu nhảy xuống, tỏa ra uy lực Tiên Đài, một tôn hư ảnh Phượng Hoàng kinh khủng xuất hiện trên thiên khung, chặn lại đường đi. Bọn Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ truy kích đến từ sau thấy một màn như vậy thì mắt lóe lên. Hai người nhìn nhau đều cảm giác thấy phiền toái, nếu bị người này chặn lại thì Tần Vấn Thiên có thể sẽ chạy mất. Đông Thánh Đình cộng thêm Tử Vân Vũ là Tiên Đài tầng bốn. Bọn họ tự nhận là hoàn toàn đủ để tru diệt Tần Vấn Thiên và Nam Hoàng Vân Hi rồi, hơn nữa bọn họ còn có nhiều Tiên binh trong tay, đối phương cũng không dùng Tiên binh, nếu vậy bọn họ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối rồi. - Ngươi đi đối phó hắn, hai chúng ta tiếp tục truy kích. Tử Vân Vũ quyết định hạ lệnh thật nhanh. Cường giả hộ vệ kia mắt sáng lên, lập tức gật gật đầu. Trên người Tử Vân Vũ cũng có rất nhiều bảo bối, hai người ở vào thế bất bại. Thân thể hắn công tới trước, Phi Toa của Đông Thánh Đình thì đi đường vòng, xẹt qua đường vòng cung nhanh như tia chớp, quả thật khiến cho cường giả Nam Hoàng thị sững sờ. Đối phương chủ động vòng qua truy kích, ngược lại cũng giảm đi phiền phức của nàng, chỉ cần đối phó với người trước mắt là đủ rồi. - Trong tình huống chúng ta không mượn Tiên binh, đối mặt với hai người đối phương vẫn bị thua thiệt như cũ. Đông Thánh Đình là con của Đông Thánh Tiên đế, người đó dường như là truyền nhân của Tử đế, bảo bối trên người nhất định không ít. Nam Hoàng Vân Hi nói với Tần Vấn Thiên. - Ta biết. Tần Vấn Thiên gật đầu: - Tiếp tục đi. - Được. Nam Hoàng Vân Hi không biết Tần Vấn Thiên nghĩ cái gì, chỉ thấy nhìn hắn dường như có chút lòng tin, chắc là có phương pháp xử lý đối phó với Đông Thánh Đình rồi. - Tần Vấn Thiên, ngươi trốn không thoát đâu. Phía sau có một tiếng gầm cuốn tới, chấn đắc núi cổ xuất hiện hồi âm, Tần Vấn Thiên xuyên qua giữa đỉnh từng ngọn cổ, khi thì gặp phải thần vận công kích, nhưng mà tâm thần hắn cẩn thủ, chống cự với lực lượng thần vận. Đám người Tần Vấn Thiên hàng lâm tại một khu vực bằng phẳng, chỉ thấy thân hình hắn nhoáng lên một cái, bàn tay huy động, trong phút chốc tiếng vang ầm ầm truyền ra, một tòa cổ thành to lớn trôi bay lở lửng tại ấy, bất ngờ chính là Cổ Phiêu Tuyết thành. - Xùy. Ở phía sau, Đông Thánh Đình khống chế Phi Toa bay thẳng đến hư không, luân bàn trong tay hắn phóng đại ra, bao phủ bầu trời che lấp đại địa, khí thế thôn thiên, Phiêu Tuyết thành vô cùng to lớn tựa như muốn chiến động. - Đây là Tiên binh cấp bậc gì? Đôi mắt đẹp của Nam Hoàng Vân Hi nhìn theo hư không, luân bàn của Đông Thánh Đình như là binh chủng chi vương, có thể nuốt hết thảy Tiên binh. - Oành. Tần Vấn Thiên đạp bước chân một cái, tiếng chuông tấu vang lên, đánh ra một cổ tiễn thất đáng sợ phá vỡ hư không, nhưng luân bàn trong tay đối phương đã ngăn cản trước thân thể, những thứ tiễn thất giống như Tiên binh kia đều sa vào trong nước xoáy của luân bàn, một cổ lực lượng thôn phệ cực kỳ bá đạo bao phủ cổ thành to lớn, khiến cho cổ thành run rẩy càng thêm lợi hại, Nam Hoàng Vân Hi chỉ có thể thu hồi Phượng chu trên người. - Có vật này ở trong tay, hơn nữa những hộ vệ của Đông Thánh Đình, cường giả bên trong ngọn núi cổ như mây trên trời, nếu muốn giết hắn cũng khó như lên trời, chẳng qua là Đông Thánh Đình lựa chọn một con đường chết. Đôi mắt của Tần Vấn Thiên lạnh như băng, sát khí lóng lánh, hắn thu hồi Phiêu Tuyết thành, dẫn Nam Hoàng Vân Hi tiếp tục đi tới trước. - Còn chạy thoát được sao? Đông Thánh Đình cười lạnh, tóc dài bay bay cực kỳ bá đạo, luân bàn rút nhỏ, hắn đạp Phi Toa cùng Tử Vân Vũ bay về phía Tần Vấn Thiên và Nam Hoàng Vân Hi. Khoảng cách lúc này Tần Vấn Thiên đã không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn rồi, một con đường chết. - Đi xuống. Phía trước xuất hiện một nơi bốn bề toàn núi, Tần Vấn Thiên dẫn Nam Hoàng Vân Hi bay thẳng đến bên trong. Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ cấp tốc đi về phía trước, cuối cùng Tần Vấn Thiên và Nam Hoàng Vân Hi bước chân vào bên trong không chạy trốn. Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ cưỡi Phi Toa trôi nổi giữa hư không, tròng mắt lạnh như băng chăm chú nhìn thân ảnh của Tần Vấn Thiên và Nam Hoàng Vân Hi. - Nam Hoàng thánh nữ, lúc này ngươi cần gì phải chen vào trong đó, xin hãy rời khỏi nơi đây đi. Đông Thánh Đình nói với Nam Hoàng Vân Hi. Trong cơ thể của Nam Hoàng Vân Hi hiển nhiên cũng tồn tại tiên niệm, tuy rằng tiên niệm không có cách nào tồn tại tại ngọn núi cổ này, thế nhưng nếu như hắn động phải Nam Hoàng Vân Hi, người của Nam Hoàng thị hiển nhiên sẽ hay biết, nếu không thì hắn nhất định phải khiến cho Nam Hoàng Vân Hi phải trả giá thật lớn cho hành vi của mình, nữ nhân có thân phận tôn quý lại còn xinh đẹp vô cùng. Nam Hoàng Vân Hi tựa như có thể cảm thụ được tà niệm trong con ngươi của Đông Thánh Đình, trong mắt lóe lên một đạo lãnh mang. Thời khắc này đột nhiên thân thể Tần Vấn Thiên chấn động, bước chân liên tục lui về sau, trong đầu tựa như có từng đạo tia chớp quang mang xâm nhập vào. Nam Hoàng Vân Hi ngẩng đầu, lập tức ánh mắt chấn động lên, lúc này nàng mới phát hiện bốn bề vách núi không ngờ lại tích chứa lực lượng thần vận đáng sợ, giống như vô số vị thần linh vậy. - Ầm ầm… Cước bộ của nàng vừa lui ra sau, hự lên một tiếng đau đớn. Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ đều phát giác không ổn, thần vận nơi này dường như rất mạnh, không ngờ Tần Vấn Thiên lại tháo chạy đến một nơi như thế này hay sao? - Không nên nhìn vách núi. Tần Vấn Thiên nói với Nam Hoàng Vân Hi, cũng không dám giải phóng cảm tri, nếu không sẽ bị thần vận công kích. Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ cũng phát hiện điểm này, đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên và Nam Hoàng Vân Hi, khiến cho sự chú ý của mình tập trung toàn bộ vào hai người đó. - Tần Vấn Thiên, ngươi muốn chết như thế nào? Đông Thánh Đình ngạo nghễ nói. - Ngươi tự tin như vậy sao? Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm đối phương. - Năm đó ở trước mặt ta ngươi chỉ là con sâu cái kiến ở thế giới thổ dân, thật sự cho rằng có thể nhảy một cái hóa rồng ư? Ngươi vĩnh viễn chỉ có thể hèn mọn, mặc dù leo lên Nam Hoàng thị và Thanh nhi thì vẫn là con đường chết, Sau này ngươi chết, ta sẽ theo cha ta đi tới Trường Thanh tiên quốc để bái phỏng Thanh đế, thuận tiện gặp gỡ Thanh Nhi. Đông Thánh Đình nói chuyện đồng thời trong tay xuất hiện một đôi bao tay, tràn ngập tiên uy cường thịnh. - Đông Thánh Đình, ngươi sợ ta như vậy ư? Cần phải cẩn thận đó. Tần Vấn Thiên thấy động tác của Đông Thánh Đình thì châm chọc cười nói, vừa nhìn Tử Vân Vũ: - Ngươi là truyền nhân của Tử đế? - Ta chính là Tử Vân Vũ, Tử đế là bá phụ ta, Đạo Dương bỏ mình, ngươi phải bồi táng theo. Tử Vân Vũ lạnh nhạt nói, trên người hắn xuất hiện ánh sáng màu tím ngập trời ào ạt cùng một lúc, không thể phá vỡ, chính là tuyệt học Tử Cực Thánh Tiên công, uy lực vô cùng. Tử Vân Vũ có cảnh giới Tiên Đài tầng thứ tư tỏa ra lực lượng này, uy thế mạnh hơn Tử Đạo Dương rất nhiều. - Người nào? Lúc này Tử Vân Vũ quay đầu lại, lập tức hắn thấy một người một yêu đi vào nơi có bốn bề đều là núi. Người này mang mặt nạ bằng đồng xanh, ánh mắt để lộ ra bên ngoài có sự rét lạnh đến phá lệ. - Các hạ, nơi này không có chuyện của ngươi, mau mau rời đi. Tử Vân Vũ phất tay áo nói. - Ông… Trên thân người thần bí kia đột nhiên tỏa ra một tập tranh đồ phổ, tập đồ phổ hóa thân to lớn, gió lốc cuốn lên trực tiếp kéo dài đến trời cao, lập tức hóa thành bao tập đồ phổ phủ bầu trời che lấp đại địa, ngăn lại phía trên không gian. Phù quang màu đen đáng sợ lưu động trên tập đồ phổ khiến cho Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ cau chân mày lại. Đông Thánh Đình huy động bàn tay, lập tức luân bàn khuếch trương, lực thôn phệ kinh khủng bay thẳng đến tập đồ phổ trên hư không, ngân quang tỏa ra bao phủ tượng đồ phổ, muốn nuốt lấy nó. Nhưng quang mang thôn phệ tựa hồ bị một cổ lực lượng kỳ lạ ngăn cản lại, phù văn lưu động trên tập đồ phổ, lực lượng đến gần đều bị phong bế, không ngờ luân bàn lại không có cách gì để thôn phệ. - Các ngươi giao toàn bộ Tiên binh pháp bảo trên người cho ta. Người thanh niên đeo mặt nạ bằng đồng xanh hộc ra một giọng nói. Đông Thánh Đình và Tử Vân Vũ thần sắc trầm xuống, tất cả đều lộ ra cười lạnh, giao cho hắn ư? Làm sao có thể. - Các hạ không được tự tìm đường chết. Đông Thánh Đình nhìn chằm chằm vào người mang mặt nạ bằng đồng xanh, uy hiếp nói. - Chúng ta liên thủ như thế nào? Cường giả mặt nạ bằng đồng xanh nhìn Tần Vấn Thiên nói. - Được. Tần Vấn Thiên gật đầu. - Ngươi muốn chết. Đông Thánh Đình sắc mặt tái xanh, hắn nhìn Tử Vân Vũ: - Tử huynh, trước hết ngươi giết hắn, ta lược chiến cho ngươi. - Ừ. Tử Vân Vũ gật đầu, điên cuồng bạo phát uy lực Tiên Đài, phía sau lưng xuất hiện thân ảnh màu tím to lớn, hắn cả người lưu chuyển ánh sáng màu tím, tích chứa đại uy năng vô thượng chân chính. - Đông. Bước chân đạp một cái, Tử Vân Vũ đạp tới người mang mặt nạ bằng đồng xanh, giơ bàn tay vỗ lên, đại thủ ấn màu tím không gì phá vỡ, xóa bỏ hết thảy với uy lực kinh khủng. Trong cơ thể của người mang mặt nạ bằng đồng xanh bay ra một bức đồ án, to lớn như Âm Dương ngư, điên cuồng lưu chuyển, một âm một dương, Càn Khôn bát quái, chợt sinh lực lượng phong ấn từ đó lan tràn ra. Bức đồ án kia như hóa thành vật sống, như là Âm Dương ngư chân chính không ngừng bay ra đồ văn, đại chưởng ấn màu tím bá đạo một đường đánh chết đến, cuối cùng đánh nát nó. - Phong ấn. Tử Vân Vũ sáng mắt lên, hắn thấy bức đồ án kia càng lúc càng lớn, bày ra trên hư không, Âm Dương ngư to lớn dường như bơi động, từng đạo Âm Dương ngư quang mang rơi trên người hắn. Hắn chỉ cảm thấy Tiên Đài chấn động, một cổ lực lượng phong ấn vô hình hàng lâm trên Tiên Đài như muốn phong ấn Tiên Đài của hắn. - Phá! Tử Vân Vũ hét lớn một tiếng, bước chân ra, trong tay xuất hiện một thanh trường mâu màu tím. Một tiếng nổ ầm vang cực lớn, trực tiếp giết ra ngoài, trường mâu mở rộng bành trướng dài đến mười mấy trượng, đánh chết hết thảy như muốn đóng đinh đối phương. - Oành… Người đeo mặt nạ bằng đồng xanh vỗ ra thủ chưởng, trước người xuất hiện một đồ án phong ấn đáng sợ, trường mâu đánh vào trong đó, dừng lại một lát, lập tức một tiếng nổ ầm vang cực lớn, đánh nát phong ấn. Người mang mặt nạ bằng đồng xanh đập hắc huyển bên cạnh, phát ra một tiếng gào thét, thân thể càng trở nên vô cùng to lớn, móng vuốt chụp giết, trên lợi trảo của hắn không ngờ cũng xuất hiện một bức phong ấn đồ án, khiến cho thần sắc của Tử Vân Vũ cực kỳ khó coi, loại lực lượng này vô cùng đáng ghét. Đông Thánh Đình đưa mắt nhìn chiến đấu bên kia, chân mày hơi nhíu, lúc này lại nghe Tần Vấn Thiên mở miệng nói: Thần sắc của Tần Vấn Thiên lạnh lùng. Đông Thánh Đình khoác trên người thần binh áo giáp, trong tay nắm Tiên binh luân bàn thôn phệ, hai tay mang theo bao tay, chân chính hầu như võ trang đầy đủ. - Oành. Đông Thánh Đình bạo phát tiên uy trên người, trong lòng thầm mắng người đeo mặt nạ bằng đồng xanh, vốn hắn và Tử Vân Vũ sẽ giết chết được Tần Vấn Thiên một cách dễ dàng, tên đáng chết nọ xuất hiện đã cải biến thế cục chiến đấu. Tuy vậy hắn vẫn sẽ tru diệt Tần Vấn Thiên đây, kết cục sẽ không cải biến. Lúc này, đồ án bao phủ mảnh không gian không ngừng rủ xuống lực lượng phù văn, lực lượng phong ấn đáng sợ kia đang phong tỏa hoàn toàn mảnh không gian này.