“Sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?”, mặt Tô Dư tái mét, không ngừng lẩm bẩm. Vẻ mặt Lâm Chính căng thẳng. Anh lấy điện thoại ra, lại gọi cho Khang Gia Hào lần nữa. “Vụ này kiện được không?”. “Hợp đồng đã ký, giấy trắng mực đen, không thể thay đổi. Hơn nữa, đây là vụ án liên quan đến ngôi sao đang nổi Tô Dư và Thẩm Ngọc Minh, độ theo dõi chắc chắn sẽ ở mức độ toàn dân, bao nhiêu con mắt chú ý, hoàn toàn không thể động tay động chân, cho nên tỷ lệ thắng kiện… rất thấp!”, Khang Gia Hào nhỏ giọng nói. “Vậy được, rút mười tỷ tệ từ Dương Hoa chuẩn bị chi trả cho nhà họ Thẩm”, Lâm Chính khàn giọng nói. “Chuyện đó…”, Khang Gia Hào do dự. “Sao? Có gì khó à?”, vẻ mặt Lâm Chính sa sầm. “Chủ tịch Lâm, cậu không biết chứ sau khi Dương Hoa trải qua những sóng gió này đang suy tàn đợi ngày phất lên lại, rất nhiều thứ phải xây dựng lại, nhiều chỗ cũng cần thu xếp. Bây giờ đa số tiền vốn của công ty đều được dùng đầu tư vào các dự án và sản xuất. Mười tỷ… cũng có thể gom được, nhưng… Dương Hoa sẽ vì vậy mà trở nên lao đao, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến dự án tiếp theo”. “Ông cứ rút đi”, Lâm Chính nói. “Được Chủ tịch Lâm, tôi sẽ gọi cho Mã tổng ngay”. Khang Gia Hào thở dài, cúp máy. Tô Dư hoàn toàn bị dọa sợ. Trợ lý mỉm cười, giễu cợt nhìn hai người. “Vừa rồi tôi đã gọi cho Chủ tịch Lâm của Dương Hoa, anh ta nói sẽ bồi thường tiền hợp đồng cho Tô Dư, chuyện này dừng ở đây!”, Lâm Chính lạnh lùng nói. “Thế à? Thế thì tốt quá! Có Chủ tịch Lâm ra mặt, chuyện gì cũng dễ nói”, trợ lý cười nói. “Lâm Chính…”, Tô Dư sốt ruột. “Tiểu Dư, chúng ta về trước đi”, Lâm Chính nói. “Nhưng…”. “Đi!”. Giọng Lâm Chính cực kỳ nghiêm túc. Tô Dư đỏ mắt, khóc thút thít, cuối cùng vẫn không dám phản đối Lâm Chính, đi theo anh rời khỏi phòng. Trợ lý cười híp mắt, nhìn hai người rời đi. Đợi bọn họ ra khỏi Tử Kim Cung, trợ lý lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Thẩm Ngọc Minh. “Cậu cả, mọi chuyện quả đúng như cậu dự liệu. Lâm Chính kia thật sự quen biết Chủ tịch Lâm, hơn nữa, Dương Hoa của Chủ tịch Lâm cũng đã vào cuộc”. “Tô Dư là Chủ tịch Lâm nâng đỡ, đụng phải chuyện như vậy xử lý không tốt sẽ hủy tiền đồ của Tô Dư, sao Chủ tịch Lâm có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?”. “Cậu cả, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”. “Ha ha, tiếp theo chúng ta có thể bắt tay làm một vài chuyện thú vị”. Tiếng cười ở đầu kia điện thoại càng hiện rõ sự đắc ý và mờ ám. Lâm Chính bắt xe đưa Tô Dư về nhà. Trên đường đi. Gương mặt Tô Dư sa sút, vành mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô ta không thể nào ngờ được chỉ ăn bữa cơm mà lại gánh món nợ mười tỷ. “Xin lỗi Lâm Chính, xin lỗi, xin lỗi…”. Tô Dư cúi đầu, miệng lẩm bẩm, không ngừng tự trách. “Đây không phải lỗi của cô. Lòng người khó đoán, thiện ý của con người lại là thứ dễ bị kẻ gian lợi dụng nhất. Thẩm Ngọc Minh chính là kẻ như vậy. Nói chung lần sau cẩn thận một chút, cảnh giác nhiều hơn, hãy nhớ trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí”, Lâm Chính nói. “Nhưng… không dưng khiến Dương Hoa tổn thất mười tỷ, tôi… tôi…”, Tô Dư nói một hồi thì lại nấc nghẹn, nước mắt giống như ngọc trai đứt dây, không ngừng rơi xuống. “Không sao, Chủ tịch Lâm đã nói với tôi rồi, không sao đâu. Chỉ cần có thể giải quyết chuyện này là được, coi như bỏ tiền mua bài học. Huống hồ, chúng ta cũng không nhất định phải trả tiền thật. Phải biết rằng Dương Hoa có các luật sự lớn như Khang Gia Hào, Kỷ Văn, nếu ra tòa chưa chắc chúng ta sẽ thua”, Lâm Chính an ủi. “Hợp đồng đã ký, nếu thật sự kiện ra tòa, chúng ta không có bất cứ phần thắng nào. Dương Hoa vừa mới trải qua sóng gió, bị đối thủ cạnh tranh và một số người ác ý đàn áp, tổn thất nặng nề, bây giờ lại phải vì tôi mà bỏ ra mười tỷ… Dương Hoa hoàn toàn không chống đỡ nổi”. Tô Dư ôm mặt, đau khổ nói. “Tiểu Dư, thật sự không sao đâu. Nếu cô không tin, tôi nói Chủ tịch Lâm gọi điện thoại cho cô nhé?”, Lâm Chính vội nói. Tô Dư không lên tiếng, che mặt không nói gì nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc loáng thoáng. Khoảng nửa tiếng sau, xe đến nhà Tô Dư. “Tiểu Dư, tôi đưa cô lên trên”, Lâm Chính nói. “Không cần đâu”. Tô Dư ngẩng đầu lên, lau nước mắt, khản giọng nói: “Tôi tự lên được”. “Cô không sao chứ?”. “Không sao”. “Thật chứ?”. “Thật đấy, tôi đã lớn chừng này, anh không cần phải lo lắng nữa”, Tô Dư cười gượng, dù đang khóc như mưa. Lâm Chính bất lực thở dài: “Tóm lại sau này cẩn thận là được, không có gì to tát, mười tỷ mà thôi. Bộ phim lần trước của cô đã mang lại lợi nhuận mấy tỷ cho Dương Hoa, sau này quay thêm vài bộ nữa là có thể trả lại”. “Ừ, tôi biết rồi!”, Tô Dư nín khóc, nhoẻn miệng cười, vẻ u ám trên mặt đã mất sạch. Đúng vậy, cô ta đã khác xưa, không cần thiết phải buồn bã như vậy. “Lên trên đi”. “Được… Anh cũng nghỉ ngơi sớm”. “Ừ, ngủ ngon!”. Lâm Chính ngồi xe quay về Dương Hoa. Tô Dư đi thẳng vào tiểu khu. Nhưng ngay khi cô ta vừa mới bước chân vào tiểu khu, điện thoại lại vang lên. Tô Dư nghe máy. “Ai vậy?”. Tô Dư hỏi. Chốc lát sau, cô đứng sững tại chỗ. Bước chân… không tiến được thêm bước nào nữa… Sáng sớm ngày hôm sau. Ở văn phòng Dương Hoa. Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa gấp rút vang lên. Lâm Chính bừng tỉnh từ trong giấc mộng, lên tiếng: “Vào đi”. Vẻ mặt Lâm Chính âm trầm, cầm lấy điện thoại xem, đầu óc ầm một tiếng trở nên trống rỗng. “Trang nhất hôm nay! Sáng sớm hôm nay, ngôi sao mới nổi Tô Dư đã cắt cổ tay tự sát tại nhà riêng…”. “Tô Dư? Chết rồi?”. Lâm Chính gian nan ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ông ta, hỏi.