Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1485: Bồi thường mười tỷ

11-10-2024


Trước Sau

 “Hả?”.
 Lâm Chính vừa mới đốt điếu thuốc, nhíu mày, nhìn chằm chằm tầng hai.
 Anh có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể Tô Dư đang run rẩy.
 Lâm Chính lập tức không do dự nữa, bước nhanh lên tầng hai.
 “Tiểu Dư, sao vậy?”, Lâm Chính đẩy cửa phòng ra, hỏi.
 Tô Dư mặt mày tái mét nhìn Lâm Chính, nhưng lại lắc đầu, dùng giọng nói cực kỳ yếu ớt nói: “Lâm Chính, không… không sao…”.
 “Không cái gì? Sắc mặt cô cũng thay đổi rồi!”.
 “Lâm Chính, tôi… tôi… chỉ hơi khó chịu…”.
 “Khó chịu?”.
 Cơ thể Tô Dư không có vấn đề gì, Lâm Chính nhìn qua là có thể nhận ra.
 “Anh Lâm, chuyện tôi và cô Tô nói là bí mật của khách sạn chúng tôi, làm phiền anh đợi ở ngoài có được không?”, trợ lý mỉm cười nói.
 Lâm Chính nhíu mày.
 “Lâm Chính, anh ra ngoài trước đi, không sao đâu”, Tô Dư khẽ giọng nói, giọng điệu lộ ra vẻ sốt ruột.
 Lâm Chính liếc nhìn hai người, do dự một lúc, nói: “Được, tôi đợi cô ở bên ngoài!”.
 Nói xong thì đi ra khỏi phòng.
 Anh dập tắt đầu thuốc, lấy điện thoại ra gọi.
 Chẳng mấy chốc, giọng nói của Khang Gia Hào vang lên.
 “Chủ tịch Lâm, cậu có gì dặn dò sao?”.
 “Ông nghe nói tới khách sạn Vạn Gia khi nào chưa?”, Lâm Chính nhỏ giọng hỏi.
 “Khách sạn Vạn Gia? Có phải khách sạn mà Thẩm Ngọc Minh mở không?”.
 “Ông biết à?”.
 “Đương nhiên biết, đó là khách sạn được xây dựng gần đây với số vốn khổng lồ của nhà họ Thẩm, vô cùng hào hoa.
Nghe nói bọn họ đang đăng ký tiêu chuẩn khách sạn sáu sao”, Khang Gia Hào nói.
 “Tối nay Thẩm Ngọc Minh đã mời Tô Dư làm quản lý khách sạn này, hơn nữa còn yêu cầu cô ấy ký hợp đồng.
Ông xem hợp đồng, phân tích giúp tôi xem trong đó có mánh lới gì không”, Lâm Chính nói rồi chụp lại nội dung hợp đồng gửi cho Khang Gia Hào.
 Sau khi ảnh được gửi qua, một lúc lâu vẫn không thấy Khang Gia Hào trả lời.
 “Thế nào?”, Lâm Chính cảm thấy không ổn, lập tức hỏi.
 “Bề ngoài thì không có vấn đề gì, nhưng thực tế đây là một hợp đồng hai lớp”.
 “Hợp đồng hai lớp?”, Lâm Chính ngạc nhiên: “Là ý gì?”.
 “Lẽ nào Chủ tịch Lâm không phát hiện ra sao? Bên A của hợp đồng này là Tập đoàn Thẩm Thị chứ không phải khách sạn Vạn Gia!”.
 “Khách sạn Vạn Gia không phải là Tập đoàn Thẩm Thị sao? Vậy thì có vấn đề gì?”, Lâm Chính nhíu mày.
 “Vấn đề nằm ở đó, cậu xem trang thứ hai từ dưới lên của hợp đồng viết thế nào”.
 “Sau khi bên B tiếp quản khách sạn phải chấp hành nghiêm ngặt mọi quy chế của khách sạn.
Nếu làm trái, khách sạn có thể truy cứu trách nhiệm của bên B dựa theo quy định pháp luật”.
 “Thế thì có vấn đề gì? Nếu Tiểu Dư tiếp quản khách sạn, không phải quy chế của khách sạn sẽ do cô ấy quyết định sao? Sao cô ấy lại vi phạm quy định?”.
 “Chủ tịch Lâm, có vẻ cậu không hiểu ý tôi.
Tôi muốn nói với cậu là cho dù cô Tô Dư ký vào hợp đồng này, cô ấy cũng không phải người nắm quyền thực tế của khách sạn Vạn Gia.
Khách sạn Van Gia vẫn là của nhà họ Thẩm, hơn nữa… nhà họ Thẩm có thể tùy ý sửa đổi quy chế của khách sạn Vạn Gia.
Nếu nhà họ Thẩm sửa đổi một điều lệ nào đó khiến cô Tô Dư không chấp nhận được, vậy thì ngày hôm sau, nhà họ Thẩm sẽ có thể đưa cô Tô Dư ra tòa”, Khang Gia Hào nghiêm túc nói.
 “Cái gì?”.
 Vẻ mặt Lâm Chính sa sầm.
 “Tôi đề nghị cậu hãy lập tức xé bỏ hợp đồng này! Theo tôi thấy, đây là hợp đồng bán thân!”, Khang Gia Hào nói.
 Lâm Chính nghe vậy sao còn dám do dự, lập tức đẩy cửa vào phòng.
 “Lâm Chính?”, Tô Dư ngạc nhiên.
 “Hợp đồng đâu?”, Lâm Chính hạ giọng hỏi.
 “Đây…”, Tô Dư lấy hợp đồng ra, đáp.
 “Còn một bản nữa ở đâu?”.
 “Lâm Chính, anh sao vậy?”.
 “Hợp đồng này không thể ký!”, Lâm Chính nói, sau đó quay sang nhìn trợ lý: “Làm phiền anh nói với anh Thẩm, Tiểu Dư không đến khách sạn Vạn Gia nữa, hợp đồng vừa ký lập tức hủy bỏ!”.
 Nhưng anh vừa dứt lời, trợ lý lại cười thành tiếng.
 “Anh Lâm, thực sự xin lỗi, ngay thời điểm cô Tô Dư ký tên lên hợp đồng, hợp đồng đã có hiệu lực pháp luật.
Hơn nữa, sếp Thẩm của chúng tôi không định hủy bỏ nó! Xin mời cô Tô lập tức thực hiện nội dung trên hợp đồng, nếu không, chúng tôi có quyền kiện cô vi phạm hợp đồng”, trợ lý nói.
  “Kiện thì kiện!”, Tô Dư tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Các người hãm hại tôi như vậy, tôi không sợ các người đâu, cùng lắm thì ra tòa! Tôi làm việc ngay thẳng, dù có thua kiện, tôi đền tiền là được!”.
  “Nếu vậy thì cô Tô Dư, xin mời cô chuẩn bị sẵn mười tỷ tệ đi.
Có hợp đồng ở đây, giấy trắng mực đen, nếu ra tòa thì cô sẽ thua chắc.
Theo như nội dung trên hợp đồng, cô có thể sẽ phải bồi thường mười tỷ tệ.
Cô chắc là mình muốn thưa kiện chứ?”, trợ lý nheo mắt cười nói.
  “Cái gì? Mười tỷ?”.
  Tô Dư sợ đến mức ngồi tê liệt trên ghế.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!