Cái gọi là“anh hùng cứu mỹ nhân”, kết cục tám chín phần chính là trai tài gái sắc, nhân duyên trời định, thành giai thoại giang hồ, lưu truyền một thời. Nhưng tiết mục lãng mạ kinh điển loại này đụng tới Kim Kiền, lại chỉ có thể dùng hai chữ “thê thảm” để hình dung. Một cánh tay chặn tay cầm đao của cái gã cao lớn như gấu trước mặt, tay kia thì thòvào trong áo sờ soạng hồi lâu không có kết quả, lúc này tâm tình KimKiền chỉ có thể dùng một câu để biểu đạt:Đã nghèo còn mắc cái eo, nhà đương dột nát đang đêm mưa rào, khổ ghê phía trước đụng “Mèo”, sau lưng thọ giặc làm sao bây giờ…Đúng là xui tận mạng mà!“Khụ khụ…vị, vị anh hùng đại ca này…cái đó, hôm nay tiết trời tốt thật…”Mồ hôi lạnhtuôn đầy đầu, miệng thì ú ớ hồi lâu, Kim Kiền cũng chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra mấy câu bắt chuyện kiểu “dở hơi nhớ ngẩn” để làm dịu bớt bầukhông khí căng thẳng, chẳng ngờ hiệu quả lại khá được. Cái gã bịgiữ tay gân xanh trên trán nổi lên phập phù, hung hăng trừng mắt nhìnthiếu niên gầy nhỏ trước mặt, vẻ hung tàn ác độc hiện rõ qua tiếng quát:“Tiểu tử thối, ngươi là cái cọng hành nào mà dám diễu võ dương oai trước mặt ông đây, không muốn sống nữa hả?!”Nói rồi, cánh tay vung lên, hất Kim Kiền liêu xiêu ra một bên, thanh đao giơ lên, bổ về phía Kim Kiền. Mắt thấy hàn quang chợt loé, gió rít lên, Kim Kiền chỉ cảm thấy có làn sóng dội lạitrong đầu, da bụng co giật, đôi mắt nhỏ híp lại, nghiêm sắc mặt, độtnhiên quát lên: “Khoan đã!!!”. Cái gọi là“gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”, tiếng quát này của Kim Kiền, đúngthật có vài phần chân truyền của Bao đại nhân vỗ bàn trên công đường,lập tức khiến cho mấy kẻ hung ác kia dừng ngay tại chỗ. Chỉ thấy đôi mắt nhỏ của Kim Kiền long lên, nhìn trừng trừng vào cương đao trướcmặt, thân hình thẳng tắp, vung tay một cái, khí phách hiên ngang lẫmliệt như đang bàn chuyện quốc gia đại sự mà nói:“Vị anh hùng này, ta cũng hiểu được gần đây kiếm sống thật không dễ dàng gì, nhưngviệc sách nhiễu, uy hiếp, đe doạ thu phí bảo hộ buôn bán thực chẳng cótiền đồ gì. Xem vị anh hùng ngài cũng đoan chính, sừng sững như cây ngọc đón gió, bản lĩnh giỏi giang, sao lại để mai một đi thế này?! Cái gọilà nam nhi chí ở bốn phương, vì quốc gia vì dân chúng, bằng vào thân thủ của anh hùng, sao phải lo đến chuyện không thể rạng danh giang hồ, uychấn bốn phương. Đại ca, nếu huynh có thể bỏ tà theo chính, vì sự yênbình của giang hồ, vì sự hài hòa của Đại Tống mà cống hiến sức lực mộtphen, ngày sau tất sẽ lưu danh muôn thuở, để lại tiếng thơm ngàn đời!”Một trànglời lẽ này vừa thốt ra, mấy tên hung đồ kia đều kinh ngạc sửng sốt, đếncả Phạm Dung Hoa cũng ngạc nhiên, chỉ có Kim Kiền cảm giác khổ sở tronglòng lại lan tràn. Chậc chậc,không ngờ mình đường đường một người hiện đại, mà nay lưu lạc đến nỗiphải vỗ mông nịnh bợ mấy tên xã hội đen cổ đại để giữ mạng, thật là“thời thế tạo anh hùng”…“Tiểu tử, ngươi là ai?”, gã kia tái mặt hỏi, thanh Khoái diệp đại đao trong tay cũng hạ xuống vài phần. “Anh hùng,ta chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ, tiện danh không đáng được nhắcđến, không đáng được nhắc đến…”, cơ thịt trên khoé môi Kim Kiền run run, nỗ lực lắm mới kéo lên được một nụ cười mỉm thâm sâu khó dò nói. Gã kia nghevậy, tỉ mỉ đánh giá Kim Kiền hồi lâu, lại thấy Kim Kiền mang dáng vẻ như đã lường trước được mọi việc, lòng không khỏi có chút cân nhắc. Tên thủ hạbên cạnh thấy thế, bước lên mấy bước, ghé tai gã kia thấp giọng nói:“Đại ca, đệ thấy tên tiểu tử này khinh công quỷ dị, miệng lưỡi xảoquyệt, tuyệt không phải hạng tốt lành gì. Hơn nữa Quách gia đã dặn dò,mấy ngày tới khâm sai phụng chỉ xuất tuần sẽ tới huyện Tây Hoa, nhữngngày này thực không nên gây chuyện, đệ thấy, chúng ta thêm một chuyệnchi bằng bớt đi một việc!”. Gã cầm đầunghe vậy, mặc dù có chút không cam lòng nhưng cũng khẽ gật đầu, nhìn Kim Kiền một cái, nói: “Tiểu tử, ta thấy ngươi xuất ngôn bất phàm, công phu cũng không tệ, nghĩ ắt cũng có vài phần danh tiếng trên giang hồ, ôngđây hôm nay nể mặt, tha cho ngươi một con đường sống!”. Kim Kiềnnghe vậy, cảm thấy như vừa được đại xá, lập tức hai mắt phát sáng nặn ra vẻ mặt tươi cười nói: “Vị anh hùng này, quả nhiên khoan dung độ lượng,ta xin tạ ơn trước”, nói rồi, chắp tay ôm quyền, mũi chân khẽ điểm, viumột cái đã lướt xa hơn một trượng. Đang lúc mọi người cho rằng người này sẽ phi vội đi, nhưng thấy thân hình Kim Kiềnđột nhiên khựng lại, bóng lưng thẳng tắp cứng ngắc mấy giây, sau đó quay người, chỉ hai bước liền lộn trở lại, khuôn mặt trưng ra một nụ cườinịnh nọt nói: “Xin lỗi, xin lỗi, ta quên đồ…ha ha…”. Mọi người đều ngơ ngác không hiểu. Chỉ thấy Kim Kiền vội vã khom người xuống, dùng tốc độ nhanh đến mức không nhìn thấy rõ nhặt những quả lê nằm lăn lóc trên đất vào lòng, vừa ôm vừa nhặt,cho đến khi tới bên cạnh Phạm Dung Hoa, mới hơi ngẩng đầu lên, nhướngmày trừng mắt nhìn Phạm Dung Hoa, con ngươi đảo liên tục, cơ thịt trênmặt nhấp nhô lên xuống trái phải ra hiệu. Phạm Dung Hoa thoáng sửng sôt, sau liền hiểu rõ, lòng không khỏi cảm động, vội vàng chớp chớp mắt. Kim Kiền bất giác cảm thấy hoa mắt, lập tức lệ nóng rưng rưng, lòng thầm cảm khái:Chậc chậc,mỹ thiếu niên này sao mà lại giỏi đóan ý người khác thế cơ chứ, mìnhchẳng qua chỉ tùy tiện ra hiệu bằng mắt một cái, đã có thể lý giải đượctinh thần hiến dâng vĩ đại của mình ngay được, hơn hẳn Tiểu Miêu bụng dạ rối rắm khó lường kia. Trước mặt mình đây chính là thiên sứ thuần khiết vô địch hạ phàm, thật không uổng công mình mạo hiểm tính mạng mà quaylại làm “anh hùng cứu mỹ nhân”. Nghĩ đếnđây, Kim Kiền càng tập trung tinh thần, hạ quyết tâm, cầm chắc quả lêtrong tay, đứng thẳng người dậy, vung mạnh cánh tay ném đi, miệng thì hô to: “Có ám khí!”. Đúng lúc mấy gã kia cảm thấy mù mờ vì hành động của Kim Kiền nên nào có ngờ tới KimKiền làm như vậy, vì thế khi nghe Kim Kiền hô “Có ám khí!”, lại thấy một vật đen sì xé gió lao đến, cũng không suy xét kỹ càng, lập tức nghiêngmình tránh né, đợi đến khi hoàn hồn lại, mới phát hiện cái gọi là ám khí chẳng qua chỉ là mấy quả lê, lại ngẩng đầu lên thì thấy thiếu niên gầynhỏ nọ đã kéo Phạm Dung Hoa chạy trốn rất xa rồi, trong không trung cònlãng đãng truyền tới câu thế này:“Này! Sao huynh chạy chậm thế hả…”“Tiểu tử thối, dám đùa bỡn chúng ta!!!”Mấy tên lỗ mãng ngu ngốc kia nhất thời tức giận, lập tức vác cương đao lên đuổi theo. “Mụ nội nó, còn không đúng lại!!!”“Tiểu tử thối, ngươi không muốn sống nữa hả?!”Kim Kiềnthân không có nửa phần nội lực, khinh công thoát thân không cách nào sửdụng trong một thời gian dài, tự bảo vệ mình thì có thể, chỉ là lúc nàylại còn keó theo một người chạy trối chết, thực là tấm lòng có dư màthực lực chẳng đủ, chạy ở phía trước cực khổ vạn phần, cảm thấy đau sốchông sắp mất mạng tới nơi. Phạm DungHoa là bách tính bình thường, chẳng mảy may có chút nền tảng công phu,cước bộ nào có thể so sánh với Kim Kiền, càng chạy càng thở dốc chịukhông thấu, lại nghe thấy bước chân, tiếng la hét của mấy gã hung ácphía sau sắp tiến tới gần, càng cảm thấy vô vọng, bất giác ra quyết định nói: “Khách, khách quan, ngài chạy đi…không cần phải lo cho tôi…”, vừanói vừa muốn rút phần cổ tay đang bị Kim Kiền nắm chặt ra. Chẳng ngờ tay Kim Kiền lại y như vòi bạch tuộc nắm rất chặt, bất luận là dùng bao nhiêu sức cũng chẳng thể rút ra nổi. “Khách,khách quan, ngài trước hãy…”, tai nghe tiếng bước chân sau lưng cànggần, Phạm Dung Hoa càng nôn nóng, lực tay cũng mạnh hơn, tiếng nói gấpgáp hơn. Nhưng lực nắm chặt cổ tay Phạm Dung Hoa lại chẳng mảy may suy giảm nửa phần. “Câm miệng…”, người chạy phía trước hào hển quăng lại một câu. Nhìn thấythiếu niên gầy yếu phía trước bị mồ hôi làm ướt nhẹp tóc, lại thấy cánhtay nhỏ bé nắm chặt lấy cổ tay mình, Phạm Dung Hoa trong lòng vừa kínhphục vừa xót xa:Khôngquen không biết vẫn sẵn sàng rút đao tương trợ, người này còn chưa quatuổi thiếu niên, lại trượng nghĩa đến như thế, chắc hẳn thiếu niên anhhùng mà người người trên giang hồ vẫn xưng tụng cũng chỉ đến thế này…Đáng tiếcPhạm Dung Hoa chỉ lo cảm động, không nghe rõ Kim Kiền thở hổn hển thốtra nốt nửa câu sau: “Tôi cũng muốn buông tay ra lắm…”. Thế nhưng mỹ sắc trước mặt, tay không nghe lệnh của đại não á á á á…Mình hận loại bản năng này aaaaaa…“Tiểu tử thối, xem ngươi bây giờ chạy đi đằng nào!”Ngay lúc Kim Kiền còn đang khổ chiến giữa lý trí và bản năng, đột nhiên nghe mộttiếng quát như sấm rền vang lên trên đỉnh đầu, ngẩng lên nhìn thì thấymột gã cơ bắp cuồn cuộn lộn người trên không, nhảy tới phía trước mình,lại nhìn bốn phía xung quanh, hai người họ đã bị mấy tên hung ác kia bao vây. Hai người Kim, Phạm đều thót tim, sắc mặt trắng bệch kinh hoàng đứng nguyên tại chỗ. Phạm Dung Hoa nhìn Kim Kiền một cái, lòng thầm chua xót:Thiếu niên anh hùng như vậy, mà nay lại vì mình…Kim Kiền nhìn mỹ thiếu niên bên cạnh một cái, lòng cũng thốt lên một câu:Chếtdưới khóm mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu…Ặc ặc, chưa biết có chết haykhông mà sao đầu cứ nhảy ra câu thoại này?! Điềm xấu vô cùng!Gã râu quainón cầm đầu nhảy một cái, chớp mắt đã đến trước mặt Kim Kiền, cười ácđộc nói: “Hay cho tên tiểu tử thối nhà ngươi, rượu mời không uống lạimuốn uống rượu phạt, giờ ta xem ngươi còn chạy đi đằng nào?!”. Mấy tên lâu la phía sau cũng hét lên: “Đại ca, đừng nói nhiều với chúng nữa, hãy cho hai tên tiểu tử thối này nếm mùi lợi hại!”. Gã râu quai nón cười lạnh, vút một cái giơ cương đao lên, nhắm thẳng người Kim Kiền bổ xuống. “Không được!”, Phạm Dung Hoa lao lên một bước, chắn trước thanh đao, đem Kim Kiền bảo vệ phía sau. Kim Kiềnkinh hãi trong lòng, mắt thấy lưỡi đao sáng loáng sắp vung xuống da thịt mịn màng trơn bóng của Phạm Dung Hoa, nhất thời đại não chết lặng, maxui quỷ khiến thế nào Kim Kiền lại kéo Phạm Dung Hoa ra sau lưng, giơtay lên, định dùng cánh tay để đỡ một đao này. Viu…Keng! Keng keng keng keng!Một âm thanh xé gió vang lên, tiếp theo lại nghe thấy tiếng động lớn hơn, chỉ thấymấy thanh Khoát diệp trường đao trong tay những tên hung ác kia nhất tềbị gãy làm hai, đồng loạt rơi xuống đất. Mà những tên hung ác thô lậu kia, đầu tiên là ngây ra, lát sau không hẹn mà cùngnhìn quanh bốn phía, nhất thời mặt cắt không còn giọt máu, cả người runlẩy bẩy. “Có, có có có có có ma aaaaaaaaa!!!!”“Ma á á á!!!”“Á á á á á!!!”Không biếttên nào hét lớn đầu tiên, mấy tên còn lại đều bị dọa tới mức tè ra quần, quăng nửa đoạn đao trong tay đi, chạy trốn tán loạn như ong vỡ tổ, biến mất sạch sẽ không còn một mống. Gì thế?!Còn lại hai người Phạm Dung Hoa và Kim Kiền trợn tròn mắt ngu mặt đứng nguyên tại chỗ. Lát sau…“Này…tiểu ca bán hoa quả, huynh có cảm thấy hôm nay gió hơi lạnh không…”. rõ ràng mặt trời rực rỡ chiếu rọi trên cao, nhưng Kim Kiền lại thấy sống lưng lạnhtoát, không khỏi mở miệng hỏi. Phạm Dung Hoa bên cạnh khó hiểu, nhìn Kim Kiền một cái, ngơ ngác lắc lắc đầu. “Sao tôi cảm thấy có cơn gió lạnh…”, Kim Kiền rụt rụt cổ tiếp tục nhỏ giọng nói. “…Khách,khách quan, ngài, sau lưng ngài…”, khuôn mặt trắng mịn của Phạm Dung Hoa hơi biến sắc, đôi con ngươi ngập nước nhìn chằm chằm vào phía sau KimKiền lắp bắp nói. Một dự cảmkhông lành rất quen thuộc bỗng nổi lên, Kim Kiền chầm chậm xoay người,định thần nhìn kỹ, nhất thời da mặt không khống chế được nhăn nhúm lại. Người đứngtrước mặt, thân tựa cây tùng, áo lam tung bay trong gió, mi mày sángngời như trăng chiếu rọi, đôi con ngươi đen láy giấu ngàn tinh tú, khuôn mặt tuấn lãng bất phàm, nhưng sâu trong đôi mắt lấp lánh kia lại ẩnchứa băng tuyết ngàn năm, hàn khí bức người. “Triển…Triển Triển Triển…tiểu nhân, ơ…vừa rồi tạ đại nhân cứu…”, khoé miệng giậtgiật hồi lâu, Kim Kiền cũng không thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh. Đôi mắt đenláy đầy kiên định đánh giá Kim Kiền một lượt, chất giọng lúc bình thường rất dễ nghe giờ đây lại có chút chói tai: “Rút đao tương trợ, xả thânvì người…”“Cái, cái đó tạ đại nhân khen ngợi…”“Kim huynh quả nhiên là bản sắc anh hùng!”Kim, Kim Kim Kim huynh?!Chuông báo động trong đầu réo vang, một giọt mồ hôi lạnh cực lớn lăn từ trên trán Kim Kiền xuống. Hình như mỗi lần nghe thấy kiểu xưng hô này, đều không có chuyện gì tốt. Cả người rụt lại, Kim Kiền liền cúi đầu rũ mắt, cơ hồ co rúm thành một đống tự mình kiểm điểm. Ai, con mèonày gần đây tính khí rất cổ quái, hỷ nộ vô thường, khó mà nắm bắt được,lúc này chẳng biết vì sao tâm tình lại khó chịu đến thế. Để đảm bảo antoàn, mình nên nhận sai trước thì hơn!Im lặng hồi lâu…“…”Hàng mi dàikhẽ chớp, làn môi mỏng hơi mím, băng tuyết trong đôi mắt đen lấp lánhdần tan vài phần, đảo mắt một cái, người trước mặt khôi phục lại vẻ nhonhã trầm ổn, trở thành Nam Hiệp tính khí ôn hòa mà giang hồ xưng tụng. “Không biết vị này là?”, Triển Chiêu chuyển đề tài, đột nhiên hướng Phạm Dung Hoa hỏi. Lúc này Phạm Dung Hoa mới hoàn hồn, luống cuống sửa sang lại y phục, vội vàng ômquyền đáp: “Tại hạ Phạm Dung Hoa, không biết các hạ là…”. Triển Chiêu khẽ gật đầu, ánh mắt hướng sang Kim Kiền. “A, a, đây,đây là bảo tiêu của lão gia nhà tôi…à, là thị vệ, thị vệ đại nhân…”, Kim Kiền lập tức hoàn hồn, cấp tốc tiếp lời đáp. “Thì ra làthị vệ đại nhân, Dung Hoa có lễ”, Phạm Dung Hoa ôm quyền thi lễ, ngưngmột chút, rồi đột nhiên quay sang Kim Kiền, khom người quỳ xuống, chínhtrực nói: “Lần này đa tạ ân công tương cứu, đại ơn đại đức này Phạm Dung Hoa suốt đời không quên!”. Kim Kiềnliền cả kinh, vội bước lên cuí người nâng Phạm Dung Hoa lên: “Qùy, qùyqùy thì không cần đâu… Không phải, cái đó, đừng khách khí…chuyệnnhỏ. . mà!”. Tiếng lắp bắp đột nhiên dừng bặt, nháy mắt thế giới bỗng trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Kim Kiền hai tay đỡ hai cánh tay Phạm Dung Hoa, đôi mắt nhỏ banh lớn, miệng há ra,nhìn chằm chằm vào thiếu niên cao hơn mình nửa cái đầu, ngẩn ngơ ngaytại chỗ. Thiếu niên trước mắt chau đôi mày đẹp như vẽ, hai con mắt sáng rực bình tĩnh nhìn mình. Một viên đạn mỹ sắc bắn tới, làm Kim Kiền rúng động, trình độ văn học trực tiếp phi thăng:Mi mày như ngọc, mắt ẩn tinh vân, có chàng thiếu niên mỹ lệ vô song…“Kim Kiền!” Đột nhiên,một giọng nói lạnh lẽo hệt như viên đạn băng tập kích tới, nổ tung lậptức đem ba hồn bảy vía đang bay lượn tung tăng bốn phía xung quanh KimKiền trở về. Lục phủ ngũtạng không khỏi giật này kinh hãi, theo trực giác Kim Kiền vội buông hai tay Phạm Dung Hoa ra, lạch bạch lùi về sau hai bước, xoay tít một vòngquay người lại, thoắt cai đã tươi cười ôm quyền nói với người bên cạnh:“Đại nhân có gì sai bảo?!”Cảm giác lạnh buốt thấu xương quanh người đột nhiên tiêu biến, giọng nói sang sảng quen thuộc liền vang lên:“…Vì sao lại chật vật như vậy?”Kim Kiềnngước lên nhìn Triển Chiêu một cái, gương mặt tuấn tú đôi mắt sáng ngờivẫn giống như bình thường, nhưng lúc này đôi mày cau lại mơ hồ lộ ratình cảm quan tâm thân thiết. Một nỗi xúcđộng “cuối cùng cũng tìm được tổ chức” đột nhiên dâng lên, Kim Kiền liền thấy bao nỗi ấm ức tủi thân trào dâng, nháy mắt lệ dâng khoé mi, vừalau nước mắt nước mũi vừa kêu lên:“Đại nhân, ngân lượng mua rau quả…đại nhân ngài ứng trước một ít được không?!”*** Cách hai dặm bên ngoài huyện Tây Hoa, dấu chân người thưa thớt, vườn rau cây tráituy chiếm đa phần, nhưng tổng thể lại là cảnh mây trăng vờn núi biếc,suối trong liễu rũ, thật khiến người ta trở nên khoan khoái tươi vui. “Tiểu ca bán trái cây, nhà huynh ở chỗ này thật không tồi đâu…”Đứng trước một nhà dân, Kim Kiền phóng mắt nhin quanh, bất giác mở miệng khen. Trước mắt là ngôi nhà tranh hai gian với hàng rào hoa đồng nội bao quanh, ruộng vườn núi non, rất có ý vị của nơi thế ngoại đào nguyên. “Ân công quá khen rồi…” Phạm Dung Hoa gương mặt hơi nóng lên, bước tới đẩy cánh cửahàng rào ra, khom người nói: “Xin hai vị ân công chờ một lát, bình thờimẫu thân không thích có người lạ vào nhà, tôi đi vào trước báo cho mẫuthân một tiếng, rồi quay trở lại mời hai vị ân công vào”. Nói rồi, không đợi hai người ở cửa đáp lời liền ôm quyền thi lễ, rảo bước đi vào nhà. Liếc nhìn cánh cửa khép hờ một cái, Kim Kiền bất giác ngẩn ngơ:Ôi, khôngngờ quy cũ của một đại thẩm nơi thôn xóm đây lại còn nhiều hơn cả KhaiPhong phủ, thật đúng là trong rừng lớn, loại chim nào cũng có. “Kim bổkhoái…”, Triển Chiêu bên cạnh đột nhiên cất tiếng, “tuy nói Phạm tiểuhuynh đệ nguyện ý tặng hai chúng ta số lê kia để cảm tạ, nhưng xem ranhà hắn cũng không sung túc…”“Khụkhụ…Triển đại nhân…”, Kim Kiền vội cắt ngang, “những lời này sai rồi, lê Phạm tiểu ca tặng chính là một phen tâm ý rất chân thành của huynh ấy,chúng ta nếu cứ từ chối mãi, há chẳng phải là xem thường huynh ấy haysao?!”. Lòng lạithầm nghĩ: Hừ, cái con mèo này…không quản chuyện chi tiêu thì không biết củi gạo mắm muối đáng qúy, kẻ đứng nói sao biết nỗi khổ của người cònglưng làm việc?! Vật giá trong huyện Tây Hoa này còn cao hơn gấp năm, sáu lần so với vật giá trong kinh thành, lúc này khó khăn lắm mới có ngườimang lễ vật đến cửa tặng, còn không vui vẻ mà nhận nhanh?!“…” Mộttiếng than nhẹ phát ra từ trên đỉnh đầu, “Khi quay về Triển mỗ sẽ đíchthân xin Công Tôn tiên sinh giúp Kim bổ khoái, tiền mua hoa quả nàyđương nhiên là sẽ báo cáo để thanh toán”. Kim Kiền lập tức lên tinh thần:“Lời củaTriển đại nhân rất đúng, xem nhà của Phạm Dung Hoa mái không một viênngói, vườn chẳng có lấy nửa con gà, cuộc sống nhất định vô cùng khókhăn. Chúng ta là quan viên triều đình, đương nhiên phải thay chúng bách tính báo lên trên, coi nỗi khổ của dân chúng như nỗi khổ của mình, coinỗi lo của muôn dân như nỗi lo của mình, sao có thể để bách tính túngquẫn tặng lễ vật được?! Nửa xu không thể lấy, một sợi tơ cũng không thểchiếm, tiền lê này, nhất định không thiếu nửa văn tiền, phải trả đầy đủmới đúng!”“…”, người bên cạnh im lặng hồi lâu, trên mặt thoáng qua vẻ cười khổ bất đắc dĩ như có như không. “Hai vị ân công, xin mời vào trong”, Phạm Dung Hoa không biết tự lúc nào đã xuất hiện ở cửa, hướng hai người lên tiếng. “Đại nhân, mời…”, Kim Kiền khom người ôm quyền nói với Triển Chiêu. Triển Chiêu khẽ gật đầu, bước vào nhà, Kim Kiền nối gót theo sau. Vào đến nhà nhìn bốn phía xung quanh, Kim Kiền không khỏi chặc lưỡi. Vốn lúc nãy còn cảm thấy mấy lời vừa rồi quá khoa trương, đến giờ mới thấy vô cùng chuẩn xác. Nhà của Phạm Dung Hoa đích thực vô cùng nghèo, nếu dùng một câu để hình dung thì chính là: “Nghèo rớt mồng tơi”. Trong gócgian ngoài, ngoại trừ hai chiếc đòn gánh, mấy cái sọt thì chẳng còn thứkhác, nhưng bước vào gian trong, lại cảm thấy mắt dần sáng lên. Địnhthần nhìn kỹ, chỉ thấy trong phòng tuy không có vật gì đáng tiền nhưnglại rất sạch sẽ sáng sủa, không có lấy một hạt bụi. Giữa cănphòng trong đặt một chiếc bàn gỗ hỏng, bên cạnh là hai cái ghế, thêm một chiếc giường đất, phía trên trải chiếu trúc vàng ươm, một lão phụ đangngồi ở đó. Lão phụ này, khuôn mặt phúc hậu, hai mắt sáng trong, búi tóc hoa râm, đầu cài trâmgỗ, mượt mà không một sợi tóc rối, vận y phục bằng vải thô, nhưng thânhình lại thẳng tắp uy nghiêm. Có điều bà thấy hai người Triển, Kim bước vào phòng lại không nói không rằng, cũng chẳng để ý. Đang lúcTriển Chiêu và Kim Kiền thấy khó hiểu thì Phạm Dung Hoa rảo bước lêntrước, đứng cạnh lão phụ nói: “Mẫu thân, con đã mời hai vị ân công vàorồi”. Lúc này lão phụ mới khẽ gật đầu, khoé miệng hàm chứa ý cười, đưa tay chỉ về phía trước nói: “Hai vị, mời ngồi”. Hai ngườiTriển, Kim y lời ngồi xuống bên bàn, nhìn kỹ mới phát hiện hai mắt lãophụ này tuy sáng lấp lánh, nhưng lại chẳng mảy may có chút phản ứng đốivới những vật phía trước, chính là không nhìn thấy gì, hai mắt mù loà. Lão phụkhuôn mặt hiền từ mang nét tươi cười nói: “Hai vị đã cứu đứa con nhỏ của lão thân ở trên chợ, lão thân vô cùng cảm kích”. Dứt lời, lão phụ hơi nghiêng người, xem như cảm tạ. Kim Kiền thấy vậy, lòng không khỏi khó hiểu, nghĩ bụng:Đối với ân nhân cứu con trai mình mà chỉ gật gật đầu xem như cảm ơn à? Chậc chậc, đại thẩm này cũng cao giá quá…Lại quay sang Triển Chiêu, thì thấy Triển Chiêu chẳng chút để ý, liền ôm quyền cung kính đáp:“Lão nhân gia không cần đa lễ, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến. ”Lão phụ nghe vậy, khẽ gật đầu nói: “Hai vị đường xa đến đây, lại là ân nhân của HoaNhi, vốn phải dâng hậu lễ cảm tạ, chỉ là trong nhà nghèo túng, không cógì báo đáp, chỉ đành mang lê nhà tự trồng dâng tặng, mong hai vị chớghét bỏ”. “Cái này…”,Kim Kiền nghe vậy, ánh mắt đảo quanh căn phòng trống không chẳng có vậtgì này một vòng, rồi lại nhìn bóng lưng nhỏ gầy của thiếu niên trướcmặt, thầm nghĩ:Chậc chậc,nhìn thân hình mỹ thiếu niên bán hoa quả này mà xem, nếu nói là vócngười thon thả thì chẳng bằng nói suy dinh dưỡng còn đúng hơn. Lại nhìntrong nhà của mỹ thiếu niên kia, thật đúng là một nghèo hai tay trắng. Haizzzz, mình trước nay vốn thương hoa tiếc ngọc, làm sao nhẫn tâm nhìnhọ đã nghèo còn mắc cái eo, Tiểu Miêu nói đúng, mấy quả lê này thật sựkhông nên nhận. Nghĩ đến đây, Kim Kiền không khỏi đưa mắt nhìn sang Triển Chiêu bên cạnh, thầm giục:Tiểu Miêu, mau nghĩ ra một lý do chính đáng để cự tuyệt đi!Chẳng ngờđôi môi mỏng của Triển Chiêu khẽ mở, nhưng lại nói một câu không đâu:“Lão nhân gia làm sao biết được hai chúng tôi từ nơi xa đến?”. Hả?Lão phụ nghe vậy lại mỉm cười nói: “Hai vị nếu không đến từ bên ngoài, làm sao dám đối nghịch với thủ hạ của Quách gia chứ?”. “Quách gia?”, Triển Chiêu vô cùng kinh ngạc. Kim Kiền đảo đôi con ngươi: Quách gia, hình như nghe quen quen. . , A, là nghe mấy tên hung ác kia nhắc đến. “Chính làchủ nhân của đám vô lại du thủ du thực hôm nay”, Phạm Dung Hoa ở bêntiếp lời, “cũng là chủ nhân của trấn Thảo Kiều và huyện Tây Hoa, tất cảchuyện lớn chuyện nhỏ của trấn Thảo Kiều, không chuyện nào là Quách giakhông làm chủ”. Nói đến đây, trên mặt thiếu niên bất giác ngập tràn tức giận. “Ưm…Lẽ nào giá lê mười văn tiền một cân ở trên trấn này cũng là do Quách gia định đoạt?”, Kim Kiền bỗng giác ngộ hỏi. “Cái đó thìkhông phải”, Phạm Dung Hoa khẽ lắc đầu, “Chỉ là hằng ngày hắn đều bắtmỗi một người vào chợ buôn bán phải nộp ‘phí họp chợ’, mọi người vì gomđủ ‘phí họp chợ’ này nên mới phải tăng giá lên”. “’Phí họp chợ’?”, khuôn mặt Triển Chiêu lộ vẻ nghi hoặc, quay sang Kim Kiền hỏi, “Thế nào là ‘phí họp chợ’?”. “Cũng tựa như phí bảo kê của xã hội đen”, Kim Kiền thấy Triển Chiêu hỏi, theo bản năng bật thốt câu trả lời. “Xã hội đen?”“Phí bảo kê?”Triển Chiêu, Phạm Dung Hoa và cả lão phụ đều tỏ vẻ khó hiểu. Kim Kiềnliền biết mình lỡ lời, vội vàng bổ sung: “Xã hội đen chính là…mấytên…khụ khụ, cái đám hung ác rắn rết…đầu đường xó chợ, côn đồ du thủ duthực kia; còn phí bảo kê là…là…số ngân lượng tiền bạc bọn hung ác rắnrết đó cưỡng ép thu của chúng bách tính, nếu như không nộp, thì chúng sẽ ngày ngày đến tìm ta gây sự, khiến cho bách tính rước họa vào thân, khó mà làm ăn buôn bán được; nếu như y lời nộp đủ, thì sẽ được bọn chúng‘bảo kê’, có thể đổi lấy sự bình an tạm thời, không bị quấy nhiễu vì thế nên cũng được gọi là ‘phí bảo kê’. Nói xong những lời này, Kim Kiền cảm thấy lưỡi mình xoắn hết cả lại. Lại nhìn bangười kia, Phạm Dung Hoa thì cúi đầu không nói, Triển Chiêu thì cau chặt đôi mày lưỡi mác, chỉ có lão phụ thần sắc không đổi, nhắm mắt lại gậtđầu nói: “’Phí bảo kê’…vị tiểu ca này nói rất đúng, rất dễ hiểu, xácthực là như thế…”. Trong phòng im lặng như tờ. Hồi lâu sau, mới nghe thấy Triển Chiêu trầm giọng hỏi: “Phương thức thu ‘Phí bảo kê’ này như thế nào?”. “Mỗi ngày một người hai lượng bạc trắng”, Phạm Dung Hoa buồn bực cất tiếng đáp. Triển Chiêu nhíu chặt mày: “Chuyện hoang đường như thế, vì sao mọi người không báo lên quan phủ?”. “Quanphủ?!”, Phạm Dung Hoa ngẩng phắt lên, cắn chặt đôi môi đỏ, cao giọngnói, “Quan phủ và Quách gia vốn cùng một giuộc, huống hồ quan phủ cũngăn không ít lợi lộc từ trong đó!”. Đôi mắt sáng của Triển Chiêu sa sầm xuống: “Xin chỉ giáo cho?!”. “Mở cửa tiệm phải nộp ‘phí quản lý’, ăn Tết phải nộp ‘phí ăn Tết’, làm việc phải nộp ‘phí thường lệ’, kiện tụng báo quan phải nộp ‘phí công văn’, cho dù làlão nhân ngày ngày ở trong nhà giống như mâũ thân cũng còn muốn thu ‘phí đầu người’. Danh mục các loại phí nhiều như vậy, lẽ nào quan phủ khônghúp lấy một chén canh từ trong đó?!”, Phạm Dung Hoa đôi mắt ngập trànphẫn nộ, căm giận nói. Rắc!Kim Kiền lảo đảo, ngồi không vững, thiếu chút nữa thì ngã ngồi từ trên ghế xuốngđất, lòng thầm kêu: Kinh, quá kinh rồi! Quách gia này quả nhiên là caonhân!Thủ pháp vơ vét của cải như thế này, mình còn lâu mới theo kịp được. Rắc! Rắc!Chiếc bàn gỗ bên cạnh phát ra tiếng kêu rền rĩ, Kim Kiền ngồi vững lại đưa mắt sangnhìn, chỉ thấy Triển Chiêu chau đôi mày lưỡi mác lại, đôi mắt đen lấplánh sa sầm, một luồng khí nặng nề bao trùm quanh thân, chính nó đã épcho chiếc bàn gỗ bên cạnh phát ra những tiếng kêu răng rắc. “Đại, đại nhân…”, Kim Kiền rụt lại ra sau, lí nhí thăm dò. “…Ân công?”, Phạm Dung Hoa thấy sắc mặt Triển Chiêu như vậy, cũng không khỏi sửng sốt. Lão phụ tuy mắt không thể nhìn thấy, nhưng cũng cảm nhận được khí thế kinh người của người đối diện, hơi biến sắc. Hồi lâu sau, mới nghe thấy Triển Chiêu trầm giọng phá tan bầu không khí yên lặngnói: “Không biết vị Quách gia kia lai lịch thế nào? Vì sao lại có bảnlĩnh đến vậy?”“Lai lịch,đương nhiên là có lai lịch, bằng không người trong quan phủ cũng khôngvâng dạ theo lời hắn như thiên lôi chỉ đâu đánh đó”, Phạm Dung Hoa giậndữ đáp. “Lẽ nào hậu thuẫn của Quách gia này rất lớn?”, Kim Kiền tiếp lời hỏi. “Hai vị từbên ngoài đến, tất không biết thân phận của người này”, Phạm đại nươngchậm rãi nói, “nhưng trong huyện Tây Hoa này thì ai ai cũng biết, kể cảngười đi đường cũng hiểu. Quách gia này chính là nghĩa tử của một vịcông công trong cung, thân phận không tầm thường, tất cả các quan viênlớn nhỏ của huyện Tây Hoa cho đến trấn Thảo Kiều, chẳng ai dám đắc tộivới hắn, chỉ biết vâng theo lời hắn mà làm”. Chậc chậc…Kim Kiền nhất thời hiểu rõ, thầm nghĩ: Ra là bám váy người trong cung, trách nào mà lại càn rỡ như vậy. Quay sangnhìn Triển Chiêu, một thân sát khí dần dần thu liễm lại, cau mày rũ mắt, thoắt cái lại biến thành một hộ vệ trầm ổn như lúc bình thường. “Không biết Quách gia này là nghĩa tử của vị công công nào trong cung?”Phạm đại nương nghe vậy, vẻ mặt ngưng trệ, không nói tiếp, đôi mắt mù lòa hướng về phía Triển Chiêu. Nếu khôngphải sớm biết cặp mắt kia đã mù, thiếu chút nữa thì Kim Kiền đã cho rằng Phạm đại nương đang đánh giá tỉ mỉ vị Tứ phẩm hộ vệ trước mắt. Lát sau,Phạm đại nương đột nhiên rũ mắt xuống cười nói: “Lão thân chẳng qua chỉlà một bà già quê mùa, sao có thể hiểu rõ những góc khuất nơi quantrường, e rằng ân công đã hỏi lầm người rồi”, ngưng một chút, lại quaysang nói với Phạm Dung Hoa, “Hoa Nhi, thời gian không còn sớm nữa, thaymẫu thân tiễn hai vị ân công, đừng quên đem hai giỏ lê ở gian ngoài tặng hai vị ân công”. “Mẫu thân?”, Phạm Dung Hoa nghe xong không khỏi sửng sốt. “Hoa Nhi, còn không tiễn khách đi?”, Phạm đại nương hơi cao giọng. Phạm DungHoa vội cúi đầu, khoanh tay: “Dạ, Hoa Nhi biết rồi”, ngưng một chút, lại quay sang chắp tay nói với hai người Triển, Kim, “Hai vị ân công, xinmời”. Kim Kiềnthấy thế, nhất thời không biết làm sao, thầm nghĩ: Chậc, đại thẩm nàythật ý tứ quá cơ, không nói hai lời đã vội đuổi khách rồi? Được thôi,mình vẫn nên thức thời, đi vậy. Triển Chiêunghe xong cũng có chút kinh ngạc, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằmvào Phạm đại nương, đứng dậy ôm quyền nói: “Đã như thế, hai người chúngtôi xin cáo từ”. Nói rồi, liền cùng Kim Kiền theo Phạm Dung Hoa đi ra cửa. Chỉ là lúc bước ra khỏi cửa, mơ hồ nghe thấy lão phụ trong phòng khẽ thở dài một tiếng. Kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ!Kim Kiền vừa đi vừa nghĩ thầm trong lòng. Lại thấyPhạm Dung Hoa vội vã bước ra gian ngoài, nhấc cái sọt lên, đổ lê vào hai chiếc giỏ đưa tới trước mặt Kim Kiền, trên đôi má trắng mịn hiện lênhai vệt hồng hồng, nói: “Ân công, bình thường mẫu thân tôi không như vậy đâu, hôm nay cũng không biết vì sao lại thế…Hai giỏ lê này tuy khôngphải thứ quý giá gì, nhưng cũng xem như tâm ý của tôi và mẫu thân, âncông, xin hãy nhận lấy”. “Cái này…”, Kim Kiền gãi gãi đầu, ngước lên nhìn Triển Chiêu. Chỉ thấyTriển Chiêu gật gật đầu, nhìn Kim Kiền một cái, rồi xoay người đi ra,trong lúc quay đi, một luồng sáng trắng nhanh đến nỗi cơ hồ không thểnhìn thấy, bay vào trong ngực áo của Phạm Dung Hoa. Kim Kiền tuy không nhìn rõ, nhưng chỉ dựa vào ánh sáng loé lên trước mắt là có thểđoán biết chỗ đó có ít nhất một lượng bạc trắng, không khỏi thầm chặclưỡi, vội vàng nhận lấy cái giỏ nói:“Nếu đã như vậy, chúng tôi mà cứ từ chối lại thành bất kính…Ừm, sau này còn gặp lại, cáo từ. ”Dứt lời, liền khom người thi lễ, vội vàng chạy nhanh hai bước, đuổi kịp cước bộ của Triển Chiêu, đi về phía huyện thành. Để lại Phạm Dung Hoa, vành mắt hơi đỏ lên, đứng thẳng tắp ở cửa. Lại nói vềTriển Chiêu, trên đường đi sắc mặt u ám, mày mắt sa sầm, Kim Kiền tấtnhiên không dám cất lời, chỉ đành ôm hai giỏ lê yên lặng đi theo sau. Hai người đi rất nhanh, chỉ chưa đầy một tuần trà đã về đến khách điếm nơi họ dừng chân. Đi thẳng lên lầu hai, Triển Chiêu tới phòng khách nơi Bao đại nhân ở, mở miệng nói: “Thuộc hạ có việc cầu kiến”. “Vào đi”, Bao đại nhân ở trong phòng đáp. Hai người đẩy cửa bước vào. Chỉ thấy Bao đại nhân đang ngồi ở giữa phòng, Công Tôn tiên sinh thì đứng một bên, Trương Long, Triệu Hổ hộ vệ ở hai bên. Bốn người thấy Kim Kiền sau lưng Triển Chiêu, đều thở phào một tiếng. Triệu Hổtiến lên hai bước, tiếp lấy cái giỏ trong tay Kim Kiền đặt qua một bênhỏi: “Kim bổ khoái, rốt cuộc ngươi đi đâu mua hoa quả, sao đến giờ mớivề? Không lẽ đúng như Triển đại nhân nói, ngươi bị lạc đường?”Trương Longcũng bỉu môi nói: “Ta xem tám phần là như thế, nếu không phải Triển đạinhân đi tìm ngươi, sợ rằng lúc này còn chưa thể về được ấy chứ”. Kim Kiềnnghe vậy, không khỏi cười khan bất đắc dĩ, vừa định nói hai câu phântrần thì thấy Triển Chiêu bước lên, sắc mặt ngưng trệ nói: “Đại nhân,thuộc hạ có chuyện bẩm báo”. Mọi người thấy sắc mặt Triển Chiêu, bất giác sửng sốt. Bao đại nhân liền thu ý cười lại, nghiêm sắc mặt: “Triển hộ vệ nói đi”. “Thuộc hạ tuân lệnh”, Triển Chiêu ôm quyền, đem những chuyện tai nghe mắt thấy trên đường nhất nhất kể lại. Chúng nhân càng nghe sắc mặt càng sa sầm, đến khi Triển Chiêu nói xong, khuôn mặt ai nấy đều đen cả lại. Bao đại nhân chau mày một lát, đột nhiên nói: “Triển hộ vệ, Trương Long, Triệu Hổ, Kim Kiền nghe lệnh!”. “Có thuộc hạ!”“Bản phủlệnh cho bốn người các ngươi lập tức xuất hành thăm dò, điều tra xemnhững lời mẫu tử Phạm thị nói có phải là sự thực không. ”“Thuộc hạtuân lệnh”, bốn người cùng ôm quyền đáp, rảo bước ra ngoài, chỉ là khira đến cửa, đột nhiên Triển Chiêu dừng cước bộ, quay đầu nhìn Kim Kiềnmột cái. Kim Kiềnnhất thời giật mình, lập tức ưỡn ngực thẳng lưng ôm quyền nói: “Thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ sẽ ở đây liều mình bảo vệ Bao đại nhân chu toàn”. Triển Chiêu gật đầu, xoay người rời đi. Kim Kiềnnhìn theo mấy người họ rời đi, ngẫm nghĩ một chút, lại thấy đại sự không ổn, cảm giác sâu sắc rằng lúc này bản thân đang ở nơi hiểm địa, vộivàng thi triển khinh công xông vào phòng mình, đem tất tần tật những đạn dược lớn nhỏ vốn để quên trong phòng giắt vào thắt lưng, lại chạy vềphòng Bao đại nhân, lúc này mới yên tâm canh giữ ở bên ngoài. Lần canh giữ này là canh một lèo tới tận nửa đêm. ***Trong phòng, song hùng tụ tập, đèn đuốc sáng rực. Ngoài phòng, sắc đêm đen thẩm, người ngáp liên tục. “Oaoáp…mệt…”, Kim Kiền sờ sờ mũi, ngồi ở cửa, lại sờ túi thuốc bên hông,tiếp tục dốc toàn lực chống đỡ cơn mệt mỏi mà canh giữ. Đột nhiên,cầu thang vang lên những tiếng bước chân gấp gáp, tinh thần Kim Kiềnnhất thời chấn động, nhảy lên ló đầu ra nhìn, chỉ thấy ba người vội vàng bước lên cầu thang. Dẫn đầu là người mặc áo lam, thân thẳng như câytùng, đó chính là ba người Triển, Trương, Triệu xuất môn tra xét lúctrước. Người bên trong tựa hồ cũng nghe tiếng, chợt thấy Công Tôn tiên sinh ở phía trong hỏi: “Có phải Triển hộ vệ đã trở về?”. Âm thanh còn chưa dứt, ba người Triển Chiêu đã tới cửa:“Là thuộc hạ. ”Nói rồi liền đẩy cửa bước vào. “Triển hộ vệ có phát hiện gì không?”, Bao đại nhân vừa thấy mấy người họ liền mở miệng hỏi. Triển Chiêu ôm quyền tiến lên, hơn nửa khuôn mặt nho nhã tuấn tú ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ biểu cảm. “Mấy ngườithuộc hạ ngầm điều tra nửa ngày, liền phát hiện xác thực có chuyện xảyra trong huyện Tây Hoa này. Huyện lệnh huyện Tây Hoa và Quách gia cấukết làm bậy, có quan phủ huyện Tây Hoa làm chỗ dựa, nên đám tay chân duthủ du thực hung hăng càn quấy của Quách gia tìm đủ mọi cách, ngày ngàybắt chúng bách tính nộp tiền, nơi nào chốn nào cũng thu phí, khiến chovật giá trong huyện Tây Hoa tăng lên vùn vụt, chúng bách tính khổ khôngsao kể xiết. ”“Còn cóchuyện kinh khủng hơn, nếu người nào dám làm trái, nhẹ thì bị đánh chotrọng thương, nặng thì…mất tích một cách khó hiểu”, Trương Long nắm chặt tay giận dữ nói. “Bốp!”, Baođại nhân vỗ bàn một cái, cả người run lên, hồi lâu mới tiếp tục hỏi: “Có điều tra được Quách gia kia là kẻ nào không?”. Triển Chiêutrầm giọng: “Bẩm đại nhân, Quách gia vốn tên là Quách Quảng Uy, là nghĩa tử của Quách Hoè, Quách công công trong cung”. Những lời này vừa thốt ra, căn phòng chìm trong tĩnh lặng. Kim Kiền nghe xong không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ: Quách Hoè…sao cái tên này nghe giống cái từ mang nghĩa xấu điển hình thế nhỉ?Lát sau, mới nghe Công Tôn tiên sinh nói: “Quách công công trong lời của Triển hộ vệ có phải là Quách Hoè, Quách công công Đô tổng giá của Tứ ty bát xứ, đại thái giám thuộc hạ của Thái hậu đương triều?”. “Đúng thế!”“Bốp!”Bao đại nhân vỗ bàn đứng lên, phẫn nộ quát: “Chẳng qua chỉ là nghĩa tử của một côngcông trong cung, lại vô pháp vô thiên như thế. Bản phủ nhất định phảinghiêm trị hắn, trả lại công bằng cho chúng bách tính Tây Hoa!”/“Đại nhân!”, Công Tôn tiên sinh tiến lên một bước, “Lời của đại nhân rất đúng, cóđiều Quách Hoè lại là đệ nhất Tổng quản thái giám, thuộc hạ của Thái hậu đương triều, thế lực không thể coi thường…”Bao đại nhân trừng mắt: “Lẽ nào Công Tôn tiên sinh muốn khuyên bản phủ ‘thức thời là tuấn kiệt’?!”“Học tròkhông có ý đó”, Công Tôn tiên sinh khẽ thở dài một tiếng nói, “Chỉ làhọc trò muốn nhắc nhở đại nhân, đại nhân vừa trảm quốc cửu đương triều ở Trần Châu, đắc tội với Bàng thái sư, nếu bây giờ lại đắc tội với Tháihậu…”“Ý tứ củatiên sinh bản phủ hiểu”, Bao đại nhân cũng hoà hoãn nói, “Chỉ là bản phủ thân là mệnh quan triều đình , chỉ mong trên đối với Thiên tử, dưới đối với bách tính, ngẩng lên cúi xuống đều không thẹn với lòng. Huống hồnay bản phủ thân là Khâm sai phụng chỉ, lại càng phải tận tâm tận lực vì dân”. “… Đại nhân…”, chúng nhân đều nhìn thẳng về phía Bao đại nhân, muốn nói lại không biết nói thế nào. Bao đại nhân nhìn quanh một vòng, gật gật đầu, lại tiếp tục nói với Công Tôn tiênsinh: “Công Tôn tiên sinh, đoàn khâm sau của bản phủ khi nào mới có thểtới huyện Tây Hoa?”“Nhanh thì bốn, năm ngày, chậm thì sáu, bảy ngày”, Công Tôn tiên sinh chắp tay trả lời. “Được, bảy ngày sau bản phủ sẽ thăng đường thẩm vấn nghĩa tử của Quác công công…Quách Quảng Uy!”“Thuộc hạ xin theo đại nhân!”, mọi người cùng ôm quyền, nhất tề cất tiếng. Nhất thời, chúng nhân trong phòng đều cảm thấy hào khí trào dâng trong lồng ngực, nhiệt huyết trong tim sôi sục. “A!”Trong lúc ai nấy đều sục sôi khí thế, thì đột nhiên một tiếng kêu đầy kinh hãi vôcùng không hợp thời vang lên từ trong góc phòng. Mọi ngườiđồng loạt quay đầu, chỉ thấy Kim Kiền đứng trong góc phòng không biếtnhớ ra cái gì, đôi mắt nhỏ bỗng trợn tròn, miệng há ra, bộ dạng hoảnghốt. “Kim bổ khoái? Có chuyện gì không ổn sao?”, Công Tôn tiên sinh hỏi. “Quách Hoè! Là Quách Hoè đấy!!!”, Kim Kiền bỗng hoàn hồn, kinh hãi kêu lên. Quách Hoè! Là cái tên đem mèo tráo thái tử!!! Là nhân vật mang tiếng xấu trứ danh trong lịch sử!!!“Kim bổ khoái?!”, Triển Chiêu chau mày. Cảm nhậnđược cái nhìn lạnh thấu xương, Kim Kiền liền tỉnh hẳn, ngẩng đầu lên,thì thấy mọi người đều dùng vẻ mặt kinh ngạc để nhìn mình. Công Tôntiên sinh nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Kim Kiền hỏi: “Kim bổ khoáiđột nhiên thốt ra lời kỳ lạ, hẳn là có cao kiến gì?”. “A hả?!”, Kim Kiền bất giác lùi lại một bước. “Nếu không phải có cao kiến gì, vì sao Kim bổ khoái lại đột nhiên kêu lên tên của Quách công công, Quách Hoè?”“Ôi chao…”,Kim Kiền lại lùi về sau một bước, nhìn quanh, phát hiện ra mọi người đều mang vẻ mặt “không nói nguyên cớ, tuyệt không bỏ qua”. “Cái đó…khụ khụ, thuộc, ý thuộc hạ là…Quách công công tiền nhiều thế lớn, quyền khuynh triều dã*…”*Triều đình và dân gian. “Ưm…?”,không biết là tiếng của ai đột nhiên vang lên khiến Kim Kiền toàn thânnổi đầy da gà, cũng đồng thời kích thích trí não của Kim Kiền. “Đó, chuyệnđó, ý thuộc hạ là, là…nếu bối cảnh của Quách công công hùng hậu như vậy, thế nhân đều biết, Quách Quảng Uy lại là nghĩa tử của Quách công công,cho nên…tóm lại là, xem như Bao đại nhân nguyện ý thăng đường thẩm vấn,thử hỏi có kẻ nào dám tới thượng cáo, làm chứng, công khai đối địch vớiQuách công công, kẻ có quyền lực nhất nhì trong cung?”Kim Kiền mắt mở lớn, run run nhìn mấy người trước mắt, thầm nhủ:Chậc chậc,cái đám người liều mạng của Khai Phong phủ này e là chưa từng nghĩ tớitâm lý tham sống sợ chết của chúng nhân…Chẳng biết cái lý do như thế cóthể lấp liếm mà qua ải trót lọt không…Những lời này vừa thốt ra, tất cả đều kinh ngạc, sau đó sắc mặt đồng thời trầm xuống, im lặng không nói. Lâu sau, lại nghe Công Tôn tiên sinh buồn bã nói: “Kim bổ khoái quả nhiên là một lời thức tỉnh người trong mộng”, ngưng một chút, rồi hướng Bao đại nhântiếp, “Đại nhân, thế lực của Quách Hoè phức tạp khó lường, khó có thểđánh giá được, cho dù có người nguyện ý đứng ra cáo trạng Quách QuảngUy, e là sau đó cũng khó tránh khỏi bị Quách Hoè hạ độc thủ!”Bao đại nhân chau mày gật đầu nói: “Quả thực bản phủ không nghĩ đến…Vậy theo ý Công Tôn tiên sinh, nên làm thế nào?”. Công Tôntiên sinh nhíu chặt mày, vuốt râu hồi lâu, đột nhiên ngẩng lên nói: “Nếu là tất cả dân chúng toàn huyện Tây Hoa…ko, chỉ cần một nửa bách tínhtoàn huyện cùng thượng cáo, thì cho dù thế lực của Quách Hoè có lớn đếnmấy cũng không thể ra tay hạ độc thủ với hàng trăm bách tính được!”. Bao đại nhân hai mắt sáng rỡ nói: “Tiên sinh, quả là kế hay! Chỉ là…làm sao để bách tính toàn huyện cùng thượng cáo?”. Công Tôntiên sinh thong thả bước đi trong phòng: “Chỉ chờ đoàn khâm sai vừa đến, đại nhân hạ lệnh phát cáo thị cho bách tính biết, bất luận là loại oankhuất nào, cáo trạng người nào đều được…Có điều trước đó, e rằng phảilàm vài chuyện, để đảm bảo không có sơ sót gì…”, nói đến đây Công Tôntiên sinh không khỏi dừng cước bộ, vuốt râu trầm tư. Kim Kiền bỗng rùng mình một cái. Không vì điều gì khác, chỉ vì nơi Công Tôn tiên sinh dừng lại, vừa khéo không sai không lệch, cách Kim Kiền đúng một bước chân. “Kim bổ khoái!”, Công Tôn tiên sinh đột nhiên cất tiếng, nhất thời dọa cho Kim Kiền đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Chỉ thấyCông Tôn tiên sinh tay vuốt râu, khoé mắt mang ý cười, nhìn chằm chằmvào Kim Kiền nói: “Tại hạ nhớ Triển hộ vệ từng nói khi Kim bổ khoái ởchợ trả giá, tài ăn nói rất…”. Đuôi lông mày của Kim Kiền giựt giựt. “Còn nói tài ăn nói của Kim bổ khoái không thua kém chút nào so với người kể chuyện trong Ngoã tứ…”Khoé mắt Kim Kiền giật giật. “Thiên phú như vậy, nếu không thể ‘tận dụng’ thì há chẳng phải đáng tiếc sao?”Khoé miệng Kim Kiền run run. “Kim bổ khoái, nếu không ngại có thể biểu diễn tài năng ở huyện Tây Hoa này…thế nào?”Da mặt Kim Kiền bắt đầu co giật liên tục. Công Tôn Trúc Tử, ông, đây là rắp tâm trả thù, công báo tư thù!!!