Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 1 - Chương 1:

29-08-2024


Trước Sau

Cỗ máy thời gian tỏ rõ uy lực, vượt thời gian đến năm nàođây?Vân Ẩn Sơn, núi đúng như tên, quanh năm mây mù che phủ,không hề thấy dấu vết của con người.
Ngọn núi này chia làm hai đỉnh, một là đỉnhDương, một là đỉnh Âm.
Đỉnh Âm thì quanh năm chẳng nhìn thấy ánh sáng mặt trời,luôn ẩm ướt lạnh lẽo, cũng bởi thế mà nơi đây sản sinh ra rất nhiều loại độc vật,độc thảo hiếm thấy trên thế gian, những trùng độc khó giải mà trên giang hồ mộtkhi mắc phải thì coi như số đã tận; còn đỉnh Dương kỳ hoa dị thảo mọc ngút ngàntrải khắp sơn cốc, nhiều loài là thánh phẩm trị bệnh mà thế gian khó có được,chính vì thế nó cùng với những độc vật đỉnh Âm sinh sinh tương khắc[1].
[1] Sinh sinh tương khắc là quy luật của tự nhiên, có chuộttất có mèo, có hoa tất có ong, xung quanh nơi sinh trưởng của rắn độc, trùng độc,độc vật ắt có giải dược… đây là quy luật phổ biến của thế giới tự nhiên.
Nơi giao nhau giữa hai đỉnh Âm, Dương là một khe núi, ở đóchướng khí dày đặc che phủ, phàm là những loài chim thú, rắn rết chuột bọ, chẳngloài nào sống được.
Vì thế, người ta gọi nó là “Vô Vật Cốc”.
Mười năm trước, có hai quái nhân đến Vô Vật Cốc, nhìn thấychướng khí, độc vật dày đặc họ lại coi như không có gì.
Vừa nhìn thấy nơi nàyhai người liền quỳ sụp xuống vái trời, vui mừng khôn xiết, rồi từ đó phân ra màở, dựng hai căn nhà cỏ đối diện nhau, định cư nơi đây.
Hôm nay vừa tròn mười năm hai quái nhân đó đến cốc.
“Độc lão đầu, đến nay kỳ hạn mười năm đã mãn, ngươi chuẩn bịcho trận chiến này thế nào rồi?”Người nói là một lão nhân áo trắng, râu tóc bạc phơ, gương mặtphương phi hồng hào, hai hàng lông mày bạc trắng vô cùng đặc biệt, cơ hồ dài đếntận thắt lưng.
Lúc này lão nhân đó đang đứng trên triền núi của đỉnh Dương, đốidiện với đỉnh Âm sừng sững, sau lưng kỳ hoa dị thảo tỏa hương nồng nàn, dáng vẻtựa như thần tiên hạ phàm.
“Hừ, Dược lão đầu, đừng tưởng lần trước ngươi thắng ta màcho rằng từ nay về sau ngươi không thể thua.
Ta nói cho ngươi biết, hôm nay nhấtđịnh ta sẽ khiến cho ngươi mất mặt! Hừ hừ!”Một lão nhân khác đứng trên triền núi của đỉnh Âm cười lạnhtrả lời.
Không giống như lão nhân phía đối diện, lão nhân này cả người so vớiyêu nghiệt cũng chẳng mảy may khác biệt.
Trường bào tím thẫm, áo trong đỏ sậm,phất phơ trong gió, lộ ra vẻ ma mị khác thường.
Tóc và lông mày của lão cũngdài như thế nhưng lại có màu lục sẫm, dung nhan tựa hồ trẻ mãi không già tuy cóchút xanh xao.
“Được, được, được, ta đợi mười năm chính là đợi ngày hômnay, mau xuất chiêu!”Lão nhân áo trắng phất tay áo một cái, trên tay thình lìnhxuất hiện rất nhiều dược hoàn màu nâu, mỗi viên cỡ quả trứng chim.
“Ta há lại sợ ngươi sao?!”Lão nhân áo tím cũng rút từ trong áo ra mấy viên dược đạn kẹpgiữa các ngón tay, chỉ khác là màu sắc của dược đạn này đẹp đến chói mắt và cóhình tam giác.
Hai người cùng vung tay lên, dược đạn trong tay đồng loạttung về phía đối phương.
Nhất thời, một đám bụi màu tía dâng lên trong Vô Vật Cốc,rồi khói trắng cuồn cuộn bốc lên, âm thanh như sấm dậy, khắp nơi vang lên nhữngtiếng đùng đoàng, rất hỗn loạn.
Đợi đến khi khói bụi tan đi, chỉ thấy hai người trong cốcnhư vừa hoán đổi ngoại hình cho nhau.
Người được gọi là “Dược lão đầu”, chiếc áo trắng của lão bịbiến thành loang lổ, hoa hòe hoa sói, sắc mặt thì khỏi nói, rất phong phú, lấyhai hàng lông mày làm ví dụ, ba phần ngọn thì đỏ rực, ba phần giữa xanh biếc,ba phần gốc lại vàng chói lọi, nom như một loài thú lạ màu sắc sặc sỡ.
Người được gọi là “Độc lão đầu” thì ngược lại.
Cả người nhưmới trong lu nước chui ra, toàn thân trên dưới, từ lưỡi cho đến lông mày đều trắngnhư tuyết.
Hai người sững sờ nhìn đối phương một lát, sau đó cùng cườito.
“Ha ha ha, Độc lão đầu, ngươi quả không hổ là ‘Quỷ thần độcthánh’ khiến võ lâm kẻ trên người dưới nghe tên đều kinh hồn táng đảm, cái loạiđộc dược kỳ lạ này mà ngươi cũng có thể nghĩ ra được.
Hai hàng lông mày của tatừ nay về sau xem ra khó mà phục hồi nguyên trạng được rồi.
”“Hô hô hô, Dược lão đầu, cái danh hiệu ‘Y tiên quỷ kiến sầu’này của ngươi cũng chẳng phải hư danh, ta lao tâm khổ tứ bao lâu mới nhuộm đượccho tóc thành màu xanh, thế mà lại dễ dàng bị ngươi đánh cho trở về nguyên dạng.
”Nói rồi, cả hai lại nhìn nhau cười to.
“Haizzz, nhớ mười năm trước, hai chúng ta chung chí hướng, kếtbạn cùng thoái ẩn giang hồ.
Lúc này lại là láng giềng ở Vô Vật Cốc, nghĩ cũnglà tiêu diêu tự tại.
Chỉ là…” Y Tiên với khuôn mặt diễm lệ khe khẽ lắc đầu, khôngnói tiếp nữa.
“Chỉ là… chỉ là tiếc thay cho độc thuật cùng y thuật có mộtkhông hai của chúng ta, ngay cả một truyền nhân vừa ý cũng không có”, Độc Thánhcả người trắng như tuyết tiếp lời.
Cả hai cùng thở dài một tiếng.
“Biển trời mênh mông, chúng ta nên tới nơi nào để tìm được đồnhi ưng ý đây?”“Ẩn cư nơi đây tất là không muốn gặp lại cố nhân.
Nhưng Vân ẨnSơn này trước nay vốn không có dấu vết con người, lẽ nào bây giờ lại từ trên trờirơi xuống một người ư?”Lời còn chưa dứt, đột nhiên hai người nghe thấy trên caovang lên một tràng âm thanh kỳ dị, giống như có cả trăm tia sét đánh xuống ầm ầmvang dội.
Ngẩng đầu lên thì thấy trời xanh muôn dặm bỗng xuất hiện vô số nhữngtia sét, mà điều kỳ quái hơn nữa là, những tia sét ấy tụ lại một điểm, rồi mộtkhối cầu màu lam thẫm xuất hiện giữa không trung.
Khối cầu ấy từ từ biến hóa,cuối cùng biến thành một hình người, rơi thẳng xuống chân hai vị lão nhân cònđang ngơ ngác.
“Y Tiên”, “Độc Thánh” chính là những nhân vật Thái Sơn Bắc Đẩutrong chốn võ lâm, sóng to gió lớn họ đều kinh qua.
Nhưng hoàn cảnh trước mắtnày thì đừng nói là đã từng gặp, sợ rằng ngay cả nằm mơ cũng chưa từng ấy chứ.
Trên đất, một người nằm thẳng cẳng.
Phục sức quái dị, chẳngcó áo dài chỉ có quần dài, thêm một chiếc áo trong bị mất phần tay.
Người đó,tóc tai bù xù, mặt mũi tái xanh, mày rậm mặt tròn, đôi mắt dài nhắm nghiền, cóvẻ như đang ngất xỉu.
“Dược lão đầu”, Độc Thánh vuốt vuốt bộ râu dài trắng như tuyết,cười híp mắt, “Giờ há ngươi có thể không phục ta được ư.
Chẳng qua ta chỉ tùytiện nói có mấy câu, ông trời liền đem tặng một đồ nhi tốt cho chúng ta thật”.
Lúc này Y Tiên cũng chẳng có tâm trạng đâu mà đấu khẩu vớilão Độc Thánh.
Hiện tại người được võ lâm xưng tụng là có y thuật xuất thần nhậphóa còn đang nghiên cứu xem nên sắp xếp kế hoạch học tập cho đồ nhi như thế nàođây.
Mà vị nhân huynh đang nằm thẳng đơ trên mặt đất kia, thậmchí còn không có cả quyền được từ chối, đã bị hai lão quái nhân này thu nhậnlàm đệ tử mất rồi.
Chẳng biết là may mắn hay xui xẻo nữa.
* * *Kim Kiền biết mình đang nằm mơ, mà còn là ác mộng nữa.
Kể từ khi kỳ thi đại học kết thúc, đám chữ số cùng ký hiệuquái dị trong đề toán năm đó đã trở thành cơn ác mộng mà bản thân Kim Kiền mãimãi chẳng bao giờ quên.
Thậm chí đến cả khi tốt nghiệp đại học rồi, nửa đêm nằmmơ, Kim Kiền vẫn còn thấy rõ mấy kí hiệu khắc cốt ghi tâm ấy.
Cho đến một ngày, nàng cuối cùng cũng không chịu nổi cuộc sốnglàm thuê bấp bênh nữa, quyết định tham gia thi công chức thì cơn ác mộng về đềtoán năm ấy rốt cuộc cũng qua, thay vào đó là bài thân luận[2] nàng vĩnh viễnchẳng thể nào viết xong.
Hơn nữa cơn ác mộng mỗi đêm còn trở thành sự thật.
Đếnlần thứ tư bị ngăn cách với đội ngũ nhân viên nhà nước, Kim Kiền đem hết dũngkhí ra gõ cửa nhà đứa bạn bất lương.
[2] Thân luận là một môn thi bắt buộc trong kỳ thi công chứccủa Trung Quốc đại lục.
Trong kỳ thi công chức này thông qua việc đọc hiểu cáctư liệu cho sẵn sẽ tiến hành hỏi đáp các vấn đề liên quan, kiểm tra bảy kỹ năngcủa các ứng viên (kỹ năng đọc hiểu lý giải, kỹ năng phân tích phán đoán, kỹnăng đưa ra và giải quyết vấn đề, kỹ năng biểu đạt ngôn ngữ, kỹ năng viết, kỹnăng vận dụng các vấn đề thời sự chính trị, kỹ năng quản lý hành chính).
Nói ra thì người bạn bất lương này của Kim Kiền tuổi còn trẻmà đã có ba bằng tiến sĩ Vật lý, Hóa học, Toán học nổi danh rực rỡ, Kim Kiền thựcsự thấy không xứng làm bạn mình.
Chẳng vì lý do gì khác, chỉ vì lúc bản thânnói cho nàng ta biết mình muốn thi công chức, thái độ cùng lời nói sau đó củanàng ta đã khiến Kim Kiền đem tên bạn bất lương này liệt vào một trong ba thứ hạngđứng đầu danh sách những người không đáng kết bạn.
“Cậu muốn thi công chức á? Với dáng vẻ mày rậm mắt nhỏ, lưngrắn eo chuột này của cậu sao? Cậu mà qua được vòng phỏng vấn thì tớ đổi sang họcậu! Cái gì, qua vòng thi viết rồi sao? Đương nhiên rồi! Văn chương của cái loạiham tiền háo sắc nhà cậu tất nhiên là hợp với mấy vị giám khảo chấm thi đó!”Đoạn hội thoại trên có thể coi là đứng đầu bảng những lời bìnhmà Kim Kiền hận nhất trong cuộc đời này.
Mày rậm? Đó là biểu thị bản thân tóc tai có hơi tốt mộtchút.
Mắt nhỏ ư? Đó là mắt phượng, là tiêu chuẩn người đẹp của cổ nhân đấy.
Lưng rắn eo chuột á? Đó là biểu hiện của dáng người mảnh mai, thon thả đúng tiêuchuẩn! Tham tiền hả? Cái gì mà tham tiền chứ? Mặc dù bản thân nàng họ Kim tênKiền[3], nhưng cũng là thể hiện tình cảm sùng bái thuần khiết mà thành kính củabản thân dành cho tiền bạc thôi, sao lại có thể dùng cái từ “tham tiền” trần tụcnày để xét đoán cơ chứ? Còn háo sắc… cái này thì càng sai, cho dù Dương Quý Phicó đứng ở trước mặt cởi áo thì nàng cũng không thèm liếc mắt, tuyệt đối khôngthèm nhìn trộm.
[3] Kim Kiền có nghĩa là quỳ gối trước đồng tiền.
“Nói nhảm! Đương nhiên là cậu không thèm nhìn Dương Quý Phirồi!” Cô bạn bất lương đó hừ mũi cười nhạt tiếp tục nói, “Đổi lại là TrịnhNguyên Sướng để lộ cánh tay trước mặt cậu thì sao? Mình cá là nước miếng của cậuđã ngập cả thành phố Bắc Kinh này rồi!”.
Đối mặt với những lời nói ác ý đó, Kim Kiền thật sự lười chảmuốn phản biện… Đương nhiên, cũng không loại trừ lý do là nàng cũng rất biếtmình biết người nữa.
Đúng vậy, bình tâm mà suy xét, Kim Kiền đích xác tham tiền,lại còn háo sắc nữa.
Chẳng qua là háo nam sắc mà thôi.
Xin đừng hiểu lầm, đối với Kim Kiền mà nói, điều đó rất bìnhthường.
Bởi vì Kim Kiền đúng là sinh vật nữ lưng rắn, eo chuột, màyrậm, mắt nhỏ.
Thế nên, trước nay nàng vẫn không thể vượt qua vòng phỏng vấncủa kỳ thi công chức cũng là có nguyên nhân của nó… Tuy rằng trong nhà không cótiền để đi hối lộ mới là lý do chính.
Bởi thế, Kim Kiền quyết định dựa vào khoa học, dựa vào“Einstein đại nhân” vĩ đại để thay đổi vận mệnh.
Dựa vào cỗ máy thời gian do người bạn bất lương tận tâm tậnlực chế tạo ra!Lý tưởng vĩ đại mà cao quý của Kim Kiền là như thế này.
Đầu tiên, lợi dụng cỗ máy thời gian để trở về trước khi kỳthi công chức lần thứ tư diễn ra, đưa cho chính bản thân mình đề bài.
Sau đó chắcchắn đứng đầu kỳ thi viết, có thể thuận lợi gia nhập vào đội quân công nhân chứcviên, từ nay về sau chỉ việc ăn rồi chờ chết, cả đời nhàn nhã.
Nhưng hiện tại lại có vấn đề.
Sau khi tìm đến cái vị ba bằng tiến sĩ kia, leo lên cỗ máythời gian mà nàng ta chế tạo, Kim Kiền ngất xỉu bởi một loạt các chấn động, tiếptheo… là khởi đầu của một cơn ác mộng.
Không phải là Kim Kiền thần hồn nát thần tính, đây đích thựclà một cơn ác mộng kỳ dị nhất từ trước đến giờ.
Một lão già mà ngay cả lông mày cũng bị nhuộm thành con gàđuôi phượng đang đứng bên trái nàng, hai mắt phát sáng.
Một lão già khác tựanhư Tuyết Sơn Phi Hồ[4] đứng bên phải nàng, hai mắt cũng sáng lấp lánh như thế.
Bị bốn tia laser bắn thẳng vào khiến Kim Kiền không kìm được lạnh cả sống lưng.
[4] Tuyết sơn phi hồ: Tên một tiểu thuyết kiếm hiệp của KimDung, đồng thời cũng là danh xưng của nhân vật chính trong truyện, bối cảnh củatiểu thuyết hầu hết đều diễn ra ở vùng núi trắng xóa tuyết.
“Đồ nhi ngoan, cuối cùng con đã tỉnh”, Gà Đuôi Phượng nói.
Mắt Kim Kiền trợn tròn lên.
“Đồ nhi ngoan, con không sao chứ?”, Tuyết Sơn Phi Hồ hỏi.
Mắt Kim Kiền càng trợn to hơn.
“Đồ nhi ngoan, mau theo chúng ta học nghệ”, Gà Đuôi Phượngcùng Tuyết Sơn Phi Hồ đồng thanh nói.
Hai cánh tay đồng thời bị hai lão già nọ kéo, Kim Kiền chỉ cảmthấy cả người như muốn rời ra từng mảnh, mỗi một khớp xương đều rên rỉ biểutình.
Rất đau, thế nên chắc chắn không phải là mơ rồi.
Có lẽ là dichứng sau khi du hành vượt thời gian.
Vả lại, xem cách nói năng, ăn mặc của hailão già, cùng với khung cảnh xung quanh và căn nhà cỏ tồi tàn mất cả mái này.
Cuối cùng Kim Kiền cũng đưa ra một kết luận.
Đồ tiến sĩ ba bằng đáng chết, thời gian bị lùi quá mất rồi!Học nghệ tiên sơn khổ muốn chết, thành quả là được trở vềnhân gianKim Kiền ngơ ngáo trở về cái thời chả biết là triều đại nàođã được ba tháng có dư rồi.
Ngoại trừ trang phục và quả đầu không cạo một nửa củahai vị vừa gặp đã nhận ngay nàng làm đồ đệ có thể chứng minh đây không phải triềuThanh ra, Kim Kiền hoàn toàn không biết mình đang ở thời nào.
Thế nhưng điên nhất là, thiết bị thu phát tín hiệu từ cỗ máythời gian có hình dáng tựa như chiếc đồng hồ đáng lẽ phải đeo trên tay nàng thìđã không cánh mà bay.
Cũng không biết là đánh rơi ở thời đại này hay là làm mấtở cái hố đen thời gian chỗ “Einstein đại nhân” nữa.
Có điều thời gian Kim Kiền có thể dùng để rầu rĩ về vấn đềnày mỗi ngày thật sự ít đến đáng thương.
Hiện tại quả thực nàng còn mệt mỏi khổcực hơn cả nhân viên thu ngân ở siêu thị phải tăng ca lúc giáp Tết.
Mỗi ngày trời chưa sáng, Kim Kiền đã bị Đại sư phụ – chínhlà Gà Đuôi Phượng, nghe nói gọi là “Y Tiên” gì gì đó – lôi từ trên giường xuốngbắt đi luyện tập cái gì mà “Cửu huyệt phi châm”, “Thập bát huyệt ngự châmpháp”, “Tam thập lục huyệt trấn châm quyết”, “Thất thập nhị huyệt hồi hồn châmlinh kỹ”, sau cùng còn là “Nhất bách linh bát huyệt thiên ngoại phi tiên châmtrận”.
Tóm lại chính là cầm vô số ngân châm cắm lên cắm xuống trên hình nhân.
Nếunhư sơ ý mà châm sai một, hai milimet thôi thì sẽ bị Đại sư phụ bên cạnh châmcho thành con nhím.
Đến khi mặt trời treo trên ngọn cây trước cửa, theo tínhtoán của Kim Kiền thì vào khoảng chín giờ, Nhị sư phụ – tức Tuyết Sơn Phi Hồ,theo như lão ấy tự xưng thì là “Độc Thánh” – sẽ lên lớp môn học thứ hai.
Lạinói thêm, lớp học này buổi đầu tiên đã dọa cho Kim Kiền sợ đến vãi linh hồn.
Nấmđộc, độc dược (tỉ như thạch tín, hạc đỉnh hồng) hoàn toàn không đáng được nhắcđến, nội trong hai ngày đã kết thúc giáo trình.
Hai tháng sau đó là nghiên cứuTây Vực kỳ độc, Miêu Cương cổ độc, Đường môn gia truyền dị độc… tóm lại là cácloại độc dược cổ quái mà người người nghe thấy đều căm phẫn vô cùng.
Sau khi ăn trưa lại quay về lớp của Đại sư phụ.
Số lượng têngọi của các loại thảo dược này đem so với từ điển tiếng Anh Longman chỉ có hơnchứ không có kém, càng không bàn đến chuyện phải khớp tên gọi cùng hình dạng củachúng với nhau.
Quả thật so với việc cùng lúc phải thi cả TOEFL lẫn tiếng Nhậtcấp một còn khủng bố hơn.
Đến chập choạng tối, Kim Kiền lại phải theo Nhị sư phụđến mật thất tiến hành “tiếp xúc thân mật” với một đám các độc vật có vẻ bềngoài vô cùng có lỗi với mắt thẩm mỹ của quần chúng nhân dân.
Vất vả bị “luộc”cho đến tối muộn, lại còn phải khêu đèn đọc cái gì mà “Kinh lạc tổng kinh”, “Ykinh”, “Thiên độc kinh”, “Địa độc kinh”, “Thủy độc kinh”… loạn xà ngầu.
Cuối cùng, trước khi đi ngủ, còn phải thao diễn “vọng, văn,vấn, thiết[1]” cùng nhị vị sư phụ.
Nếu không chẩn đoán được rõ ràng tình trạngsức khỏe của hai người họ thì chỉ có một kết cục duy nhất, đó là đêm hôm ấy anphận sờ cổ tay hai sư phụ mà ngủ.
[1] Vọng, văn, vấn, thiết: bốn phương pháp chẩn bệnh trongĐông y, gồm nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch.
Di chứng sau tất cả chính là, cơn ác mộng làm bài thân luậntrong kỳ thi công chức không ngừng nghỉ của Kim Kiền cuối cùng đã đổi thành bòcạp độc và thảo dược ngập trời, vô cùng vô tận.
Còn dáng người bị tên bạn bấtlương gọi là “lưng rắn eo chuột” kia cũng rất nhanh chóng biến đổi, trở thànhcái dạng gầy như que củi mà chỉ cần đứng lên cân điện tử nhất định nó sẽ kêulên thảm thiết “Gầy quá! Gầy quá!”.
Gần đến tháng thứ tư, cuối cùng Kim Kiền đãra một quyết định mà suýt chút nữa thì đánh mất cái mạng nhỏ của mình… đó là bỏtrốn.
Tối đó, Kim Kiền đã chuẩn bị xong xuôi kỹ càng.
Nàng mangtheo lương thực và nước uống đủ cho một tuần, trang bị thêm thuốc giải để đốiphó với chướng khí trong Vô Vật Cốc, ôm theo ngân châm mà nàng đoán là có thể đổiđược tiền, nhân lúc đêm khuya chuồn đi.
Nhưng, còn chưa đi được năm trăm mét, Kim Kiền phát hiệnchân mình như mọc rễ, chẳng thể tiến lên phía trước dù chỉ một bước.
“Hừm hừm, đồ nhi ngoan, muộn thế này rồi còn muốn đi phân biệtđộc thảo sao?”, âm thanh mang theo tiếng cười lạnh lẽo âm u ma quái dường như từphía sau Kim Kiền phát ra.
Độc Thánh đứng thẳng tắp phía sau Kim Kiền, dáng vẻ mờ mờ ảoảo như ma như quỷ.
“Nhị, Nhị sư phụ…” Hiện tại, Kim Kiền cảm thấy chân mình mềmnhũn.
Bởi nàng nhìn thấy đóa hoa trên tay Nhị sư phụ cùng với đóa “mẫu đơn thảo”,nghe nói là kỳ độc không có giải dược trong thiên hạ, có vài phần giống nhau.
“Ha ha, đồ nhi ngoan, không ngờ con lại ham học đến như vậy.
Kẻ làm sư phụ này thật là may mắn, may mắn lắm thay.
” Tiếng cười hào sảng khởiđầu nghe còn ở rất xa, đến khi kết thúc câu thì âm thanh đã ngay bên tai KimKiền rồi.
“Đại, Đại sư phụ…” Đầu gối Kim Kiền cứng lại.
Tư thế cầm châm của Y Tiên sao giống với tư thế khởi đầu của“Kỳ mạch đoạn mệnh châm quyết” thế.
“Hử?”Hai lão nhân tuổi cộng lại cũng gần hai trăm cùng chắp taysau lưng, đồng thanh hỏi.
“Đồ nhi… chính là thấy ánh trăng mê hoặc quá, không tự chủđược mà ra đây tản bộ, ha ha, tản bộ, tản bộ.
”Quỳ rạp người trên đất một cách vô cùng oanh liệt, Kim Kiềnnhư thấy trước mắt lóe lên nụ cười khinh bỉ của tiến sĩ ba bằng chết dẫm kia:“Xem ra cậu không chỉ tham tiền háo sắc mà còn rất tham sống sợ chết nữa”.
Xì xì xì, phải nói tớ thức thời, là trang tuấn kiệt mớiđúng!* * *Thời gian như thoi đưa, năm tháng dần trôi.
Kim Kiền đã ởVân Ẩn Sơn này thấm thoắt hơn một năm rồi.
Từ sau lần chạy trốn thất bại támtháng trước, Kim Kiền cho dù có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám thử lại lần nữa,chỉ có thể chuyên tâm ở lại núi này theo hai vị sư phụ đọc y thư, chế độc dược.
Không lâu sau Kim Kiền cũng cảm thấy y thuật, độc thuật này có vài phần thú vị,nghĩ đến bản thân mình chẳng có bản lĩnh gì, lại nhớ câu danh ngôn “Tài năngkhông bao giờ là gánh nặng”, dần dần nàng đã có thể tĩnh tâm lại, bắt đầu chămchỉ học tập, cứ thế y thuật, độc thuật của nàng ngày càng tiến bộ, khiến hai vịsư phụ vô cùng sung sướng.
Tuy cũng có lúc Kim Kiền nhớ về thế giới tương lainơi mình sống ngày trước nhưng hầu hết thời gian nàng ở đây cũng có thể coi làvui vẻ.
Hôm nay, trời chưa sáng, Kim Kiền đã cầm đuốc vào phòng Đạisư phụ như mọi khi, chuẩn bị luyện tập châm thuật.
Nhưng nàng lại phát hiện nhịvị sư phụ đã ngã trên đất tự bao giờ.
Kim Kiền vội lật hai người lên, vừa nhìnrõ lòng không khỏi chấn động.
Sắc mặt hai người hồng hào một cách dị thường, hô hấp gầnnhư như không ra tiếng, từ hơi thở nhè nhẹ thoát ra Kim Kiền ngửi thấy có mùihoa mẫu đơn.
Lại bắt mạch cho sư phụ, mạch của hai người rất yếu, lúc có lúckhông, lúc liền mạch lúc đứt đoạn, là dấu hiệu bị trúng độc.
Hơn nữa lại là độc “Mẫu đơn thảo”, thiên hạ kỳ độc không cóthuốc giải.
Kim Kiền tuy không phải là người đặc biệt thông minh, nhưngcũng là người của thời tương lai, đã trải qua hơn ngàn năm phát triển tiến hóa,trở về thời cổ đại, dung lượng não so với mấy người cổ đại này chắc cũng hơn đếnmấy mililit.
Huống hồ, bản thân Kim Kiền từ nhỏ đã học lịch sử, được phim võ hiệplúc tám giờ tối hun đúc trở thành con người của thời đại mới[2].
Cái kế hoạch dởhơi này làm sao qua được pháp nhãn của Kim Kiền chứ?[2] Ở Trung Quốc con người của thời đại mới chính là con người:có lý tưởng, có đạo đức, có văn hóa, có kỷ luật.
Quỳ trên mặt đất, nhìn quanh phòng không một hạt bụi, lạinhìn chằm chằm vào hai vị sư phụ sớm tối bên mình, Kim Kiền thật không còn lờinào để nói.
Thật không thể tưởng tượng được hai lão quái nhân trước mặtlại dùng chiêu này để thử y thuật của mình.
Đem thân thử độc.
Sau đó bức mình vì họ mà giải độc.
Kim Kiền lườm một cái.
Thứ tình huống kịch tính gì thế này, lẽ nào biên kịch truyềnhình đã cạn kiệt ý tưởng rồi sao?Đợi đã, đây chẳng phải là cơ hội tốt nhất để chạy trốn sao?Hai lão già dở hơi kia, chẳng biết tốt xấu gì đã giữ mình ở cái vùng núi khỉ hocò gáy này, hại mình cơ hội kiếm tiền không có, cơ hội được ngắm giai đẹp cũngkhông, cơ hội trở về thời hiện đại lại càng không.
Nay hai lão già này đều chuẩnbị xuống lỗ, lẽ nào còn có khả năng ngăn mình chạy trốn? Hừ, hừ, tình huống nàyphải gọi là làm dâu mãi rồi cũng đến ngày được làm mẹ chồng… cuối cùng mình đãchịu được đến lúc này rồi!Gượm đã, tay mình đang làm cái gì thế? Tại sao lại cầm ngânchâm lên? Khoan đã, sao mình lại bắt đầu thi triển thức đầu tiên của “Nhất báchlinh bát huyệt thiên ngoại phi tiên châm trận”? Châm trận này bản thân mình cònchưa thạo lắm mà… Dừng lại đi…Ba nén hương sau, Kim Kiền mồ hôi đầm đìa ngồi phịch trên đất.
Hai lão nhân đã khôi phục thần trí, vô cùng sung sướng nhìnđồ đệ duy nhất trước mắt mình.
“‘Nhất bách linh bát huyệt thiên ngoại phi tiên châm trận’,xem ra đồ nhi đã vận dụng rất thuần thục.
Những châm pháp khác nhất định cũng sẽkhông có trở ngại gì”, Y Tiên vuốt lông mày nói.
“Đồ nhi lại nghĩ đến việc dùng Miêu Cương cổ độc để hút độc‘Mẫu đơn thảo’, xem ra bản lĩnh của vi sư, đồ nhi đều đã học được hết cả rồi”,Độc Thánh vuốt râu nói.
“Hai lão già chết tiệt các người! Nếu con không có biện phápcứu hai người thì sao?”, Kim Kiền tức xì khói, hét lớn.
Đáng chết, tay mình bây giờ vẫn còn run đây này, quả thật làtay múa còn nhanh hơn cả chớp giật nữa.
Hai lão nhân nhìn nhau không nói, tựa như đã sớm dự đoán đượctình huống này, khuôn mặt tràn ngập ý cười.
Điều này lại càng làm cho Kim Kiền tức điên, nhìn trừng trừnghai người họ.
Thấy vậy, Độc Thánh mới chậm rãi mở miệng: “Đồ nhi, chớ nêntrách chúng ta, chỉ có biện pháp này mới có thể khiến cho đồ nhi thể hiện hết bảnlĩnh của mình”.
Kim Kiền trừng mắt lườm Độc Thánh.
Độc Thánh khẽ lắc đầu, lại cười nói: “Mặc dù tài nghệ của đồnhi đã tăng tiến, nhưng vi phu vẫn còn một loại tuyệt độc chưa từng dạy chocon.
Loại độc này là kịch độc trong thiên hạ, chỉ có thể đề phòng, không thuốcnào giải được”.
“Đó là độc gì ạ?”, Kim Kiền thấy dáng vẻ kỳ quái hiếm thấy củaNhị sư phụ, không kìm được hỏi tiếp.
“Đó là lòng người.
”“Lòng người ư?!”, giọng Kim Kiền cao vút.
“Đúng thế.
Cái đó gọi là giang hồ rộng lớn, lòng người khódò.
Lòng người là thiên hạ kịch độc.
Đồ nhi, sau này con phải chú ý cẩn thận.
”Bất giác Kim Kiền ngẩn người bàng hoàng.
Sự hờ hững và phức tạp, cùng những âm mưu dối trá lừa lọc củathế giới hiện đại, bản thân đã sớm trải nghiệm rồi.
Ở hiện đại mỗi người đều đượcvũ trang phòng bị kỹ càng, đem lòng nhiệt tình của mình khóa lại trong tầng tầnglớp lớp gông xiềng, chỉ sợ người khác nhìn trộm được chân tình.
Những lời này củaNhị sư phụ, dù ngắn ngủi chỉ có vài từ thôi, nhưng từng từ từng chữ đều xuấtphát từ tâm can của người, không khỏi khiến cho Kim Kiền thấy như có dòng nước ấmchảy vào mảnh ruộng trái tim vốn khô nứt của mình.
“Đồ nhi, sư phụ cũng dạy cho con một loại bệnh.
Bệnh nàycũng không thuốc nào chữa được”, Y Tiên bên cạnh nói.
Đầu tiên Kim Kiền sửng sốt, nhưng chớp mắt đã phản ứng lại,khẽ cười khổ.
“Bệnh mà sư phụ nói có phải là tâm bệnh không?”Y Tiên vuốt lông mày cười: “Đúng thế, đồ nhi quả là thôngminh”.
Còn trong lòng Kim Kiền thì cười khổ mãi không thôi.
Bảnthân nàng nào có thông minh gì đâu, đó chỉ là kết tinh trí tuệ của năm nghìnnăm lịch sử Trung Hoa.
Chẳng qua là đời cha trồng cây, đời con hưởng bóng mát,là sự kế thừa văn hóa, thuận tiện hưởng chút lợi lộc mà thôi.
“Nhưng sư phụ đã từng nghe tới đạo lý ‘Tâm bệnh cần trị bằngtâm dược’ chưa?”Y Tiên lại bật cười: “Kẻ làm thầy này quả là may mắn, may mắnlắm thay.
Xem ra y thuật của ta đã không còn gì để truyền cho con nữa rồi”.
Hai vị sư phụ khẽ gật đầu, khuôn mặt lại mang ý cười.
Y Tiênrút ra một cuốn sách, trên đó có ghi ba chữ “Tiêu dao du”, trao cho Kim Kiền.
Kim Kiền giở sách ra, thấy giấy còn mới, mực còn chưa ráo.
Chăm chú đọc, phát hiện thứ trong sách viết là tâm pháp khinh công thượng thừa.
“Sư phụ? Đây…”Y Tiên cười nói: “Y thuật và độc thuật của chúng ta vangdanh thiên hạ, nhưng lại chưa từng luyện võ công, nửa phần nội lực cũng khôngcó”.
Độc Thánh tiếp lời: “Có điều danh tiếng vang xa tất tạo nênkẻ thù, nhiều phen sống chết chỉ như sợi chỉ mảnh, may nhờ tuyệt thế khinh côngmới có thể bảo vệ được tính mạng.
Thế nên hai người chúng ta đem tuyệt kỹ khinhcông độc đáo của cả hai hợp nhất lại để trao tặng đồ nhi, mong rằng sau này nósẽ giúp ích được cho con”.
Lúc này Kim Kiền mới bừng tỉnh, ngộ ra, hóa ra nhị vị sư phụlà muốn dạy mình chiêu thức chạy trốn đây mà.
Tốt quá! Tốt quá! Không biết“Tiêu dao du” này so với “Lăng ba vi bộ” của Đoàn Dự, cái nào chạy trốn nhanhhơn nhỉ?Y Tiên thấy dáng vẻ Kim Kiền như đang suy nghĩ thì cho rằngđồ nhi của mình lo lắng không biết cách tập luyện bộ pháp này, vội nói tiếp:“Loại khinh công này không cần nội lực, chỉ dựa trên nguyên lý trợ lực, tiếp lực,có thể khiến thân thể tựa lông hồng, nhẹ như gió thoảng, vực sâu vạn trượng mànhư bước trên đất bằng, mong đồ nhi hãy chuyên tâm nghiên cứu tập luyện”.
Kim Kiền vừa nghe, đã “wow” một tiếng, thứ này không phải làtốt bình thường đâu.
Tuyệt kỹ chạy trốn như thế này đương nhiên phải nghiên cứukhẩn trương rồi, đến lúc cần mà không học kịp thì nguy.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội vàng chuyên tâm nghiên cứu.
Maymà hơn một năm vừa rồi được rèn luyện cổ văn, Kim Kiền đọc điển tịch này cũngkhông mất quá nhiều công sức.
Quả nhiên trong đó đều là các phương pháp mượnlực, trợ lực, còn có cả sự vi diệu của Tứ lạng bát thiên cân[3] của Thái cựcquyền…[3] Tứ lạng bát thiên cân: Đây là thuật ngữ võ thuật sử dụngtrong môn Thái cực quyền, với nguyên lý thuận thế mượn lực, lấy nhỏ thắng lớn.
Đột nhiên nhớ đến vị Trương Tam Phong nổi danh lịch sử kiakhông biết đã chết hay là vẫn chưa được sinh ra, Kim Kiền bỗng cảm thấy chuaxót.
Nỗi nhớ quê hương bỗng nhức nhối như trùng độc cắn trả, đauđớn khôn nguôi.
“Thế nào, đồ nhi, có chỗ nào không hiểu không?”, Y Tiên hỏi.
Kim Kiền ngẩng đầu nhìn vẻ mặt có chút lo lắng của Y Tiên,chậm rãi lắc đầu, nặn ra một nụ cười, hốc mắt ươn ướt.
Xem ra bản thân mình đến nửa cơ hội để rời đi cũng không có.
Khoan nói tới thiết bị thu phát tín hiệu đã mất, mà nếu có tìm được thì sợ rằngnó đã sớm hư hỏng, trở nên vô dụng rồi.
Lẽ nào, bản thân mình thật sự phải sống ở thời đại này cảquãng đời còn lại sao? Nhưng ngay đến việc đây là triều đại nào mình còn khôngbiết, đều là hai ông lão này…Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, hai ông lão này cũng thậtcó lòng.
Từ khi mình đến thế giới này đến nay, họ đã truyền thụ tất cảtài năng tri thức cho mình, chẳng may mảy giấu giếm, đề phòng, mặc dù yêu cầucó hơi hà khắc một chút, nhưng vẫn rất quan tâm đến mình… Sợ rằng ngay cả ngườithân trong gia đình cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền đột nhiên cảm thấy một tình cảm thânthiết khó diễn tả bằng lời tràn ngập trong lòng – thứ tình cảm gia đình ấm áp.
“Đồ nhi… đa tạ sư phụ.
”Kim Kiền cúi người xuống, khẽ nói.
Cơ hồ như từ thời khắc này, cái người từ tương lai vượt thờigian rơi xuống vùng núi hoang vu tên Kim Kiền ấy mới chính thức thừa nhận hai vịsư phụ kia.
* * *Một tháng nữa lại qua đi.
Đây có thể nói là quãng thời gianvui vẻ nhất mà Kim Kiền từng trải qua.
Mỗi ngày nàng cùng hai vị sư phụ nghiên cứu y thuật, độc thuật,thời gian rảnh rỗi lại luyện tập khinh công.
Tiêu dao du vốn không cần phải cónội lực trợ giúp, mà trước đây Kim Kiền từng có thời gian nghiên cứu qua điểm cốtlõi của “Thái cực quyền” (hoàn toàn là công lao của phim truyền hình võ hiệp cả),vì thế chưa đầy nửa tháng đã lĩnh hội được bộ pháp của Tiêu dao du một cách thấutriệt, vận dụng rất thuần thục, tự nhiên.
Hai sư phụ tuy rất vui mừng nhưng trong lòng biết, thời khắcchia ly đã đến.
Sáng sớm nay, Kim Kiền đến phòng các sư phụ chuẩn bị thỉnhan, nhưng không thấy bóng dáng hai sư phụ đâu.
Tìm khắp nơi cũng không thấy, rồinàng phát hiện trên bàn có một phong thư.
Mở ra đọc, quả đúng là lời khen tặng của nhị vị sư phụ lúcchia ly.
Đồ nhi đọc thư vui vẻ, bình an:Hai kẻ làm thầy chúng ta thấy đồ nhi đã thành tài, vui mừngkhôn xiết.
Nhưng duyên phận sư đồ đã tận, chia ly chớ buồn bã nhớ nhung.
Sư phụ: Y TiênNgoài ra: Trên giang hồ chúng ta có rất nhiều kẻ thù, mong đồnhi hãy bảo trọng.
Con là thân nữ tử, hành tẩu giang hồ có nhiều điểm bất tiện,hy vọng con hãy cẩn trọng trong mọi việc.
Sư phụ: Độc ThánhKim Kiền đọc mà lệ rơi hai hàng, nước mắt đầm đìa, chảy mãikhông thôi, bất giác hét lên đầy thê lương:“Hai lão già các người, nói đi liền cắp đít bỏ đi! Cũngkhông để lại chút tiền con saoooooooooooooooo…”Giả ngu ngơ cầm đồ sống tạm qua ngày, nơi quán ăn kinh hoàngnghe danh Bao Thanh Thiên“Sái Châu?!”Kim Kiền cố sức ngửa cổ, từ phiến đá xanh rêu to lớn treotrên cổng thành đọc ra được hai chữ ấy.
Sái Sái Sái, Sái Châu? Cháo rau[1]?[1] Nguyên văn: Sái Châu, Thái chúc tức cháo rau đồng âm đềuphát âm là cai zhou, nên Kim Kiền đọc lái luôn thành cháo rau.
Kim Kiền há hốc miệng, choáng toàn tập.
Vận dụng khinh công vừa luyện thành không lâu, trên luồn dướilách, thoăn thoắt chẳng khác gì loài khỉ lông vàng, quốc bảo của Trung Quốc, chạymất bảy tám ngày đường, Kim Kiền mới tới được một nơi có vẻ như là thành trấn.
Có điều vừa nhìn thấy tên thành, Kim Kiền chỉ có thể tiếp tục trợn tròn mắt.
Mặc dù bản thân chẳng phải học sinh giỏi gì cho cam, nhưngdù sao cũng đã tiếp nhận đầy đủ chín năm giáo dục phổ cập.
Chỉ có điều sáchgiáo khoa Địa lý ghi cái gì mà “Trung Quốc đất rộng vật nhiều, có diện tích lênđến 960.
000 km², với năm mươi sáu dân tộc”, lời giải thích hiển nhiên là “rõràng” quá mức cần thiết.
Thế nên đối với cái người mù đường cổ đại, địa danhduy nhất biết đến là “Trường An” mà nói, muốn phán đoán hiện trạng địa lý trướcmắt mình đương nhiên là một thao tác đòi hỏi trình độ kỹ thuật quá cao, quá khókhăn.
Sửa sang lại tay nải trên lưng, Kim Kiền kiên quyết bước tớicổng thành.
Bối cảnh thường thấy trong các phim cổ trang thoắt cái hiệnra dưới dạng lập thể trước mắt Kim Kiền.
Đường phố thẳng tắp, cửa hàng hai bên đường san sát, biển hiệucủa các cửa hàng viết trên những tấm vải bố đủ mọi màu sắc khác nhau, tung bayphất phới ngay sát đường, rất náo nhiệt, tấp nập.
Người trên phố đông đúc, nam,nữ, lớn, bé, trẻ già đều có, hầu hết đều mặc quần áo thông thường, thiên về màusẫm, nhưng chí ít so với Kim Kiền thì họ còn ăn mặc sạch sẽ, đẹp đẽ chán.
Kim Kiền vừa đi vừa quan sát xung quanh, trong lòng thầmđoán bối cảnh trước mắt là thời đại nào.
Đầu tiên, đương nhiên không phải là triều Thanh rồi: nam tửtrên phố đều búi tóc, chẳng có ai là cạo nửa đầu cả.
Tiếp theo, cũng không phảitriều Đường: nhìn cổ áo của mấy nữ tử kia đều rất kín đáo, đến nửa ngọn giócũng chẳng xuyên qua nổi.
Kim Kiền nhớ từng nghe nói triều Đường là triều đạicó trang phục thời trang thời thượng nhất từ trước tới giờ, đại đa số phụ nữ đềucho rằng phô ngực lộ lưng mới là đẹp.
Cuối cùng Kim Kiền rút ra kết luận, đâychỉ có thể nằm trong các triều: Tống, Nguyên, Minh còn lại mà thôi – nhưngđem kiến thức lịch sử đáng thương của Kim Kiền ra để mà phán đoán thì quả thựcvô phương.
Thời điểm này phải có tinh thần ham học, không ngại hỏi ngườikém hơn mình.
Nghĩ vậy, Kim Kiền hạ quyết tâm, ngăn một vị đại thúc códáng vẻ tương đối thân thiện dễ nói chuyện lại.
“Đại thúc, ta muốn hỏi hiện tại là thời nào vậy?”Vị đại thúc này không biết mặc quần áo bằng loại vải cao cấpgì, nhưng vừa nhìn thấy tay Kim Kiền liền lùi ra sau tránh, sau đó mới nói:“Cũng sắp đến giờ tỵ rồi[2]”.
[2] Từ thời cũng có nghĩa là giờ, vị đại thúc này hiểu nhầmKim Kiền hỏi giờ nên mới trả lời như thế.
Giờ tỵ: khoảng từ 9h – 11h.
Tử thi[3]?[3] Giờ tỵ và tử thi phát âm giống nhau, đều là “si shi” vìthế Kim Kiền mới hiểu nhầm ý.
Còn không đợi Kim Kiền trưng bộ mặt choáng váng ra, vị đạithúc kia đã ba chân bốn cẳng chuồn đi rồi.
“Này…” Nửa câu sau nghẹn lại trong cổ họng Kim Kiền, chẳngthể thốt ra.
Nhìn dáng vẻ vị đại thúc nọ cứ như Kim Kiền đem theo thứ ôn dịchgì đó vậy.
Cúi đầu xem lại dáng vẻ mình, Kim Kiền không khỏi cười khổ.
Nghĩ không ra bản thân đường đường là một người đến từ tươnglai, bây giờ lại có dáng vẻ của dã nhân thế này.
Chẳng trách vị đại thúc ấy lạitránh như tránh tà thế kia, hơn một năm ở cái nơi rừng rú hoang vu kia, chẳng mấykhi có nước để tắm rửa, bây giờ cả người dơ dáy tỏa ra từng đợt mùi hương “thơmlừng”.
Hơn nữa mấy ngày nay vội đi đường, càng khiến cho Kim Kiền mặt mũi phờphạc, cả người chỉ còn da bọc xương, trông chả khác gì dân chạy nạn châu Phi…Nói thực, không tưởng nhầm Kim Kiền là đệ tử cái bang đã tốt lắm rồi.
Lại nghĩ đến vấn đề vừa nãy, có vẻ mình hỏi không được phù hợpcho lắm.
Câu trả lời của vị đại thúc kia dường như, có lẽ, chắc làchỉ thời gian hiện tại… giờ tỵ.
Kim Kiền bấm đốt ngón tay tính toán, vậy thìcũng sắp mười một giờ rồi, chẳng trách bụng mình có xu hướng thi triển kế “vườnkhông nhà trống” thế này… May là ngày trước ông bố già đã bắt mình học thuộc biểuđồ mười hai con giáp nên mới biết cách quy đổi thời gian, bằng không bây giờ chắcchắn sẽ bị coi là đứa đần, đến cả tính giờ cũng không biết…Có điều là mình nên hỏi thế nào đây?Lão huynh, phiền huynh, xin hỏi hiện tại là năm nào?Kim Kiền cũng không cho rằng người ở thời đại này lại có thểđưa ra được một câu trả lời mang đầy tính học thuật như: Hiện tại là năm 2007sau Công nguyên.
Khoan đã, có thể hỏi người đứng đầu thời đại này là ai mà.
Chưa biết chừng còn có thể nghe thấy danh hiệu hoàng đế mà mình biết cũng nên.
Nghĩ thế, Kim Kiền vội ngăn một người trẻ tuổi lại.
“Vị huynh đài này, xin hỏi đương kim hoàng thượng là ai?”Người thanh niên kia cơ hồ bị dọa cho một trận, nhảy dựnglên, hai mắt trợn tròn, vội vàng xua tay chạy đi.
Kim Kiền vô cùng khó hiểu, hỏi tiếp mấy người nữa, nhưng phảnứng của họ cũng không khác chút nào, đều coi nàng như kẻ điên.
Cho đến khi có một vị đại thẩm tốt bụng nhắc nhở, Kim Kiền mớibừng tỉnh.
“Tên tiểu tử này, không thể hỏi loạn lên như thế được, aidám gọi thẳng tên hoàng thượng chứ? Là trọng tội đấy!” Lúc sắp đi vị đại thẩmđó ghé sát tai Kim Kiền thấp giọng nói.
Nhất thời toàn thân Kim Kiền đổ mồ hôi lạnh.
Khi đó mới ý thứcđược mình đã phạm phải sai lầm lớn cỡ nào.
Mấy lão hoàng thượng ở thời cổ đạicó thể nói là vô cùng keo kiệt với danh xưng của bản thân, hơn nữa còn rất tâmđắc với tiết mục chém đầu, lăng trì xử tử con người ta.
Nhưng, cái từ “tên tiểu tử này” là có ý gì vậy?Túm túm quần áo trên người mình lại, nhìn vị trí nào đó đangcàng ngày càng trở nên bằng phẳng, Kim Kiền xúc động mà thốt lên:Lẽ nào bản thân mình có vài phần thiên phú “cải trang chuyểngiới”?* * *“Hiệu cầm đồ Nguyên Hối” nằm trên đường lớn phía đông thành,là một trong số những cửa hiệu cầm đồ lớn nhất ở đây.
Ông chủ hiệu cầm đồ này họLý, nổi tiếng hà khắc và keo kiệt.
Có điều đây cũng là tự nhiên thôi, phàm làkinh doanh hiệu cầm đồ, há lại có người thích làm từ thiện sao?Bây giờ đã gần trưa rồi, hiệu cầm đồ tất nhiên là chẳng cóviệc gì, còn tửu lâu ngay bên cạnh người ra kẻ vào nhộn nhịp.
Một tiểu nhị tuổi còn trẻ đầu đội mũ vải đang ngồi một mìnhbên quầy nhàn rỗi đập ruồi, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, một ngườiđang đi nhanh đến.
Vừa nhìn thấy người đó, tiểu nhị không khỏi buồn cười.
Từkhi nào mà hiệu cầm đồ này được vinh dự đón tiếp bọn ăn mày vậy?Người vừa tới thân hình gầy gò, mặc áo ngắn, trang phục cảngười đều bằng vải thô, dính đầy bụi đường, ống tay áo còn có mấy chỗ thủngrách.
Lại nhìn mặt người này, thật là thê thảm: đầu tóc bù xù, mặt mũi nhọnhem, cặp lông mày toàn là bụi đất, chỉ có đôi mắt dài nhỏ là còn có thần, nomtuổi tác cũng chưa quá mười bảy, mười tám.
“Tiểu nhị, đây có phải là hiệu cầm đồ không?”, người vừa đếnhỏi.
Tiểu nhị lười biếng liếc nhìn rồi đáp: “Đúng vậy, nhưng xinhỏi khách quan cầm sống hay cầm chết?”.
Phàm là người làm lâu ở hiệu cầm đồ đều luyện được bản lĩnhnhìn người đoán vật.
Trông người này quần áo tả tơi, mặt mày lem luốc, tấtnhiên là chẳng có thứ hàng hóa nào ra hồn đáng để cầm.
Nói vậy đây ắt là loạingười bần cùng khốn khổ, vì kế sinh nhai mà phải đem cầm quần áo thôi.
“Cầm chết? Cầm sống? Là như thế nào?”“Cầm sống là vẫn còn có thể chuộc về, cầm chết là không thểchuộc lại.
Cầm chết có thể cầm được nhiều ngân lượng hơn cầm sống”, tiểu nhịnhíu mày trả lời.
Trong lòng lại nghĩ: Người này quả thực là rất túng quẫn rồi,sợ rằng ngay cả hiệu cầm đồ cũng chưa từng vào, đến như cầm sống, cầm chết cũngchưa nghe thấy bao giờ.
“Vậy thì cầm chết.
”Người mới đến không chút nghĩ ngợi đem tay nải trên lưng đặtlên quầy.
Tiểu nhị thò tay cầm lấy tay nải, mở ra kiểm tra.
Quả nhiênkhông ngoài dự đoán, bên trong chẳng qua chỉ là vài bộ quần áo dài thông thường,so với chất vải người này đang mặc cũng chẳng khác là bao.
Lấy số lượng màtính, nhiều lắm cũng chỉ đáng giá hai mươi đồng.
“Năm đồng”, tiểu nhị nói.
“Hả?”, người trước quầy dường như có chút kinh ngạc, khôngkhỏi sững người, “Sao lại ít như vậy? Không thể thêm một chút nữa sao?”.
“Cái gì? Năm đồng này đưa cho ngươi còn là nhiều đó, thứ quầnáo rách rưới tả tơi này còn có người chịu cầm cho là quá tốt rồi đấy.
” Tiểu nhịvẻ mặt phật ý, đem tay nải vứt sang một bên.
Đây chính là thủ đoạn thường thấytrong hiệu cầm đồ.
Thông thường người đến hiệu cầm đồ đa phần đều cần tiền gấp,thế nên càng nói vật đem cầm không đáng tiền thì càng có thể thôi thúc họ đưara thứ khác kiếm lời được nhiều hơn.
Quả nhiên, người trước quầy lộ ra thần sắc khó xử.
Do dự hồilâu, người nọ chậm rãi cởi đai lưng, rút ra một cái bọc.
“Vậy ngươi xem thứ này trị giá bao nhiêu?”Tiểu nhị cầm lấy bọc vải, tỉ mỉ quan sát.
Bọc vải này rộngkhông quá hai tấc, bên trong tựa hồ như có thứ gì đó xếp chồng lên nhau tầng tầnglớp lớp, hơi dày, phía trên còn có hai sợi dây dài buộc chặt lại.
Tháo dây, mở bọc vải đó ra, tiểu nhị không khỏi kinh ngạc.
Đây không phải là bọc vải bình thường, đó là một dải vải dàicó bề rộng chừng hai tấc cuộn lại mà thành.
Trải bọc vải đó ra thì phải dài hơnba thước[4], trên đó hai hàng ngân châm sắp xếp tỉ mỉ kỹ càng từ dài đến ngắn.
Lấp la lấp lánh, chói lóa đến hoa cả mắt, ngân châm rất tinh xảo, số lượng đếnhơn trăm chiếc.
[4] Thước: Đơn vị đo lường của Trung Quốc, 1 thước = 0.
3mét.
“Khách quan muốn cầm thứ này sao?”, lúc này tiểu nhị như biếnthành người khác, mặt đầy vẻ tươi cười.
Người trước quầy gật gật đầu.
“Vậy khách quan cầm sống hay cầm chết?”“Cầm chết.
”Tiểu nhị vừa nghe lập tức mừng rỡ.
Từ khi học việc ở hiệu cầmđồ đến nay, ít nhiều cũng đã luyện được nhãn lực nhận biết bảo vật.
Mặc dùkhông thể nói rõ lai lịch của những ngân châm này, nhưng hắn tuyệt đối có thểđoán định được những thứ này không tầm thường.
Nay người này lại còn nói là cầmchết, cơ hội tốt như thế há lại buông bỏ hay sao.
“Được, khách quan xin chờ một lát…”“Khoan đã!”Người trước quầy đột nhiên vươn tay giật lấy bọc ngân châm:“Ta còn chưa đồng ý cầm đồ ở đây.
Mấy bộ quần áo vừa rồi trả ít như vậy, ta vẫnnên đến mấy hiệu cầm đồ ở phía trước xem thử rồi nói sau”.
“Hả? Khách quan, đừng vội đi.
” Tiểu nhị thấy bàn tay mới rồicòn cầm bảo vật nay đã trống không, vội kêu lên: “Vừa rồi có thể là ta khôngxem xét cẩn thận, để ta định giá lại”.
Hắn bèn lật qua lật lại bọc quần áo trên quầy giả vờ xemxét, nhưng trong lòng lại nghĩ đến đám ngân châm kia.
Qua một hồi lâu, tiểu nhịcó vẻ đã có tính toán, ngẩng đầu lên nói: “Vị khách quan này, vừa rồi ta khôngnhìn rõ, kỳ thực đám quần áo này đáng giá mười đồng”.
“Ta vẫn nên đến hiệu cầm đồ ở phía trước…”“Khoan, ta, ta xem xét lại chút nữa.
” Tiểu nhị có chút nóngvội, nhìn bọc ngân châm trong tay vị khách dưới quầy, “Mười lăm đồng”.
“Thôi vậy…”, người nọ đã nhấc chân muốn rời đi.
“Đợi đã… hai, hai mươi đồng…”“…”“Được rồi, được rồi!” Tiểu nhị nhắm mắt, dằn lòng nói, “Mộtquan tiền”.
“Một quan tiền?”, dường như người nọ có chút hồ nghi, nhìntiểu nhị.
“Đã hơn năm mươi đồng rồi, không thể trả thêm nữa”, tiểu nhịnói.
Người nọ nhướng mày, cười nói: “Quả nhiên đây đúng là hiệu cầmđồ giá cả tốt nhất.
Được, ta cầm đồ ở đây”.
Tiểu nhị vừa nghe vậy, vội viết ngay giấy cầm đồ, lấy mộtquan tiền từ trong quầy ra đưa cho người nọ.
Thấy người nọ khuôn mặt đầy vẻ vui mừng cất tiền đi, cuối cùngtiểu nhị cũng an tâm, vội vàng hỏi: “Vị khách quan này, túi đồ trong tay ngàicó đưa ta định giá luôn không?”.
“Túi đồ? Túi đồ chẳng phải đã cầm rồi sao?”, người nọ hỏi,khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
“Cái ta nói là túi đồ nhỏ trong tay ngài kia kìa.
”“Hả… Ngươi nói cái này sao…” Người trước quầy giơ túi đồtrong tay lên, bĩu môi cười rồi nhét lại vào thắt lưng, “Hình như ta đủ tiềntiêu rồi, thế nên cái này không cầm nữa”.
“Cái, cái gì?”, tiểu nhị nhất thời ngẩn tò te.
Đột nhiên người trước quầy vươn tay ra kéo lấy tiểu nhị ngồitrong quầy, ghé sát mặt lại nói: “Tiểu tử, kinh nghiệm mặc cả trên dưới nămnghìn năm cũng không phải là đùa đâu, ngươi còn thiếu mấy trăm năm công lực nữacơ”.
Nói rồi, người đó xoay người rời đi, đến cửa lại quay đầu, hỏimột câu rất quái dị.
“Tiểu nhị, năm nay là năm gì?”Tiểu nhị nhất thời bị đả kích, cũng không suy nghĩ kỹ xemcâu hỏi này không ổn ở đâu, chỉ đáp theo phản xạ: “Năm Khánh Lịch thứ ba”.
Nghe được lời này, người nọ đột nhiên há hốc miệng, giương mắtnhìn trời một lúc lâu, sau đó đưa một tay lên che trán, chậm rãi đi ra.
Để lại một mình tiểu nhị vẫn ngẩn ngơ hồi lâu, rồi đột nhiênnghĩ đến tình cảnh lúc này của mình, bất giác mồ hôi lạnh thấm ướt áo.
Một bao quần áo rách mà cầm những hơn một quan tiền, phảibáo cáo với chưởng quầy thế nào đây?* * *Có thể mặc cả được giá ở hiệu cầm đồ, ngoại trừ Kim Kiền từthời hiện đại rơi về cổ đại ra, có lẽ chẳng ai làm được nữa.
Nhưng tuy đã tạonên sự việc có một không hai này, trong lòng Kim Kiền vẫn không vui.
Thứ nhất:Bao quần áo rách kia cho dù có “dựa hơi” ánh hào quang của “một trăm linh támngân châm” mà sư phụ để lại cũng không đổi được bao nhiêu tiền; Thứ hai: Mìnhđang ở thời nào và năm nào nàng cũng vẫn còn mơ hồ chẳng rõ.
“Năm Khánh Lịch thứ ba?”, Kim Kiền rầu rĩ cúi đầu, suy đinghĩ lại cả nửa ngày trời cũng không có manh mối gì.
Nếu nói Khang Hy, Ung Chính, Càn Long hoặc Trinh Quán[5] thìbản thân may ra còn có chút ấn tượng, nhưng cái từ “Khánh Lịch” này thì…[5] Trinh Quán: Niên hiệu thời vua Đường Thái Tông, tức LýThế Dân, đời Đường.
Sao không trực tiếp vứt mình đến triều Thanh chứ, tốt xấu gìthì cũng đã xem mấy phim “X Châu cách cách”, “X Hy vi hành ký”, “Hý thuyết XLong”[6]… nhiều lần rồi, mặc dù chưa được gọi là nhà sử học, nhưng để trà trộnvào làm một thầy bói nửa mùa thì bản thân vẫn thừa năng lực.
[6] Đây là các phim: “Hoàn Châu cách cách”, “Khang Hy vihành ký”, “Hý thuyết Càn Long”.
Nhưng nay, lại chạy đến cái thời “Trước chẳng phải Khang,sau không phải Càn[7]”, cả một bụng tri thức lịch sử (chú thích: đây là chỉ sốphim truyền hình được nhắc đến phía trên) có chỗ nào để phát huy chứ?[7] Ý chỉ hai triều đại Khang Hy và Càn Long, thường thấytrong các phim lịch sử của Trung Quốc.
Càng nghĩ càng cảm thấy sầu muộn, cước bộ của Kim Kiền bấtgiác gấp gáp hẳn lên, bước nhanh được vài bước, bỗng cảm thấy chân mềm nhũn,lúc này mới nhận thức được rằng, đã quá trưa rồi mà bản thân vẫn chưa có gì bỏvào bụng, dạ dày sớm đã bắt đầu biểu tình rồi.
Đúng lúc ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Kim Kiền ngước mắtnhìn, thấy ngay một quán ăn ở trước mặt.
Cũng không quan tâm quán ăn này têngì, Kim Kiền liền xông thẳng đến chỗ đang tỏa hương.
Tiểu nhị trong quán ăn này thức thời hơn tiểu nhị ở hiệu cầmđồ kia, tuy sắc mặt không tốt nhưng cũng không đá bay Kim Kiền ra khỏi cửa, chỉlà để nàng ngồi vào một cái bàn ở góc khuất nhất.
Biết rõ hiện tại bản thân mình đang ở dưới cả mức nghèo khổ,Kim Kiền cũng không dám manh động, hỏi kỹ tiểu nhị, nhẩm tính chi li rồi mới gọimột bát mì Dương xuân trị giá hai văn tiền.
Mì vừa đặt lên bàn, Kim Kiền lại thấymình lỗ nặng.
Sợi mì trong bát thô to như đầu ngón tay, gắp một cái liền bởbùng bục đứt rời ra, lèo tèo vài cọng rau cải suy dinh dưỡng nổi lên mặt lớpnước dùng.
Quả nhiên của rẻ là của ôi.
Kim Kiền thầm thở dài, gắng gượng vục đầu vào ăn.
Người xưa đã dạy, phàm là muốn tìm hiểu tin tức, thấu triệttình hình, tất nên đến trà lâu, tửu lâu cùng quán cơm.
Bởi vì mấy nơi này ngườiqua kẻ lại vô cùng nhộn nhịp, có câu người đông thì lắm miệng, thế nên ở mấy chỗnhư thế này mới biết được những tin tức mới nhất một cách nhanh chóng.
Kim Kiền vừa dùng quai hàm chiến đấu với đám mì trong bát, vừavểnh tai lên nghe ngóng xung quanh, hy vọng có thể thu hoạch được gì đó.
Nhưng bát mì đã nhìn thấy đáy mà thông tin vẫn chưa thêmđược gì khiến Kim Kiền không khỏi thất vọng.
Người ở cái thời đại này không biết quan tâm đến chuyện quốcgia đại sự sao? Nhìn xem, đã nửa ngày rồi mà toàn buôn chuyện không đâu.
Cái gìmà quả phụ Trương ở phố tây lăng nhăng quyến rũ người khác, Lý đại ca ở phố namlấy vợ, chó ở phố sau lại động dục… một đống tin tức tình ái mới nhất, khiếncho toàn bộ quán cơm nhanh chóng bị chôn vùi trong đám sương mù ái tình sặc mùiphấn son.
Thật là không nhịn nổi nữa, cuối cùng Kim Kiền phẫn nộ rútra hai văn tiền trả tiểu nhị, nhấc chân đi ra cửa.
Nhưng còn chưa đi được bướcnào thì một tin tức bay vào lỗ tai Kim Kiền – hơn nữa còn là tin tức khiến KimKiền suýt chút nữa thì ngã bổ chửng.
“Gần đây kinh thành Biện Lương có lưu truyền một tin rất kỳquái.
”“Hả? Tin gì?”“Nghe nói có một nữ tử tự xưng là nguyên phối của đương kimphò mã vượt ngàn dặm đến Khai Phong[8] tìm chồng, còn tố cáo lên Khai Phong phủnữa.
”[8] Khai Phong còn gọi là Biện Lương, là một trong bảy cố đôcủa Trung Hoa, nay là một thành phố ở phía đông tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.
“Phò mã gia ư? Có phải huynh nói trạng nguyên gia, người vừađoạt khôi nguyên[9] trên Kim điện, sau lại được công chúa chọn làm phò mãkhông?”[9] Khôi nguyên: chỉ người đỗ đầu kỳ thi ngày xưa.
“Đúng, đúng thế.
”“Huynh đài, đây không phải là chuyện đùa, đường đường là phòmã gia sao lại có thê tử nguyên phối được?”“Thế nên mới nói là tin tức kỳ quái mà.
Hơn nữa phủ doãnKhai Phong vẫn chưa thăng đường thẩm vấn, chắc chỉ là tin đồn thất thiệt màthôi.
”“Ta thấy cũng đúng…”Nội dung tiếp theo lại trở lại vấn đề đậm mùi ái tình trướcđó, âm thanh nhỏ dần, không thể nghe thấy gì nữa.
Kim Kiền đứng ở cửa một lúc lâu, đến khi tiểu nhị tiến đến hỏimới hồi phục lại tinh thần, lặng lẽ rời đi.
My God! Mình vừa nghe được cái gì thế này? Khai Phong phủ?Phò mã gia? Nguyên phối của phò mã gia?Đi đến bên đường, Kim Kiền chống hai tay lên tường, gục đầuxuống, hồi lâu sau mới thở hắt ra một cái.
Bây giờ cuối cùng mình cũng biết đây là thời đại nào rồi.
Tuy không thể nói rõ số năm cụ thể, cũng không biết anh già đương kim hoàng thượnglà vị nào, nhưng chỉ dựa vào ba chữ “Khai Phong phủ” thôi, Kim Kiền đã có thểcao giọng hát vang một ca khúc nói rõ về bối cảnh thời đại này rồi.
Chính là: Phủ Khai Phong có Bao Thanh Thiên…Lão Bao, đã may mắn đến được thời đại này, không đi gặp vịdanh nhân lịch sử như ngài thì thực là quá đáng tiếc!Tại miếu Quan Công tình cờ gặp Hương Liên, tao ngộ nghĩa sĩ,trong cõi chết tìm được đường sống.
“Không thể tưởng tượng được cái loại phim truyền hình dài tậpchiếu lúc tám giờ cũng có vài phần đáng tin.
”Kim Kiền đứng trước một tòa kiến trúc đổ nát, lẩm bẩm.
Từ sau khi biết bối cảnh thời đại cụ thể mình đang ở, Kim Kiềnliền xác định mình phải đến Khai Phong phủ chơi một chuyến.
Phải cám ơn sự pháttriển của ti vi và công lao của phim truyền hình, nhờ thế mà cuối cùng Kim Kiềncũng biết thủ đô của hiện nay là Đông Kinh Biện Lương, quá trình hỏi đường sauđó rốt cuộc không có sơ suất gì to lớn lắm.
Nhưng đồng thời Kim Kiền cũng biết được, từ Sái Châu đi bộ đếnBiện Lương chí ít cũng phải mất nửa tháng, tin tức này đối với Kim Kiền mà nóiquả là họa vô đơn chí.
Hiện nay trên người Kim Kiền có tổng cộng là bốn mươitám đồng, cho dù mỗi ngày chỉ ăn mì Dương Xuân như hôm nay thì sợ rằng cũng chỉcó thể cầm cự được khoảng mươi ngày mà thôi.
Nếu tính đến khả năng bản thân chẳngmay bị lạc đường, gặp sơn tặc hoặc có chuyện gì đó phát sinh, Kim Kiền dự tínhkhả năng nàng còn sống mà đến được phủ Khai Phong còn thấp hơn cả khả năng trởvề thời hiện đại.
Cân nhắc tình hình kinh tế của bản thân hiện giờ, Kim Kiềnkhông dám đến nơi đắt đỏ như như khách điếm, chỉ có thể dựa vào bí tịch thườngthấy trong các bộ phim truyền hình để qua được cửa ải này: Hy vọng đến ngoại ôcó thể tìm được một căn nhà hoang hoặc “nghĩa trang” nào đó để nương náu.
Trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ, sắc đêm dần thẫm,quả thực Kim Kiền đã tìm được một tòa nhà bỏ không – nói thật là, đến lúc này độtnhiên Kim Kiền cảm thấy cái đám biên kịch hạng ba mà trước đây mình ghét cayghét đắng cũng có vài phần đáng yêu.
Sải bước tiếng vào, bên trong rất bừa bãi, ngổn ngang.
Chínhgiữa phòng có đặt một cái đỉnh đồng, màn trướng rách nát treo trên những cột trụthô nhám bốn phía.
Sau đỉnh đồng là một pho tượng phủ đầy bụi.
Kim Kiền nhướng mắt nhìn, bức tượng này cao đến hơn ba mét,đầu đội mũ màu tím, mặc áo giáp, khuôn mặt đỏ hồng tựa ánh bình minh, vài sợirâu dài phất phơ trước ngực.
Chẳng cần phải hỏi, đây chính là hình tượng kinh điển: lãohuynh của Trương Phi, lão đệ của Lưu Bị – Quan Vũ, Quan lão gia rồi.
Có điều nhìn hiện tượng đổ nát của “miếu Quan Công”, phỏngchừng ở thời Bắc Tống, Quan lão gia không được hoan nghênh cho lắm.
“Quan lão gia, nay tại hạ cùng đường, chỉ có thể nương nhờtrong biệt thự của ngài mấy tối, lão nhân gia ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạnlần đừng chấp nhặt.
”Kim Kiền nhắm mắt, chắp hai tay lại, miệng không ngừng lẩmnhẩm mấy câu.
Nghĩ đến Quan lão gia cũng là danh nhân cổ đại, để có thể giaolưu thuận lợi, nàng vận dụng hết vốn từ văn ngôn[1] mà bản thân chẳng mấy thôngthạo, cố gắng chắp chắp vá vá thành mấy câu khấn nửa cổ nửa kim này.
[1] Văn ngôn: ngôn ngữ sách vở dựa trên tiếng Hán cổ được sửdụng phổ biến ở Trung Quốc trước cuộc vận động Ngũ Tứ (1919); phân biệt với bạchthoại.
Khấn xong Kim Kiền mới cảm thấy trong lòng thoải mái mộtchút, lập tức gom đám rơm rạ tán loạn trên mặt đất làm thành một cái giường, ngảngười xuống nằm.
Nằm trên đất, nhìn cảnh sắc trước mặt, Kim Kiền không khỏisuy nghĩ mông lung.
Ngày trước khi mình còn ở thời hiện đại, cho dù không phải“ăn trắng mặc trơn”, nhưng tuyệt đối cũng là “giường êm nệm ấm”, “nệmSimmons[2]”, “space cotton[3]” ở đó so với giường rơm này quả thực là khác nhaumột trời một vực, hoàn toàn không thể so sánh được.
Ấy thế mà mình lại vì cuộcthi công chức thối nát đó, để bản thân rơi vào cái thời vật chất bần cùng cơ khổthế này…[2] Simmons: được thành lập vào năm 1870, là nhà sản xuất đệmhàng đầu trên thế giới.
Đệm có thiết kế đẹp, trang nhã, mang phong cách cổ điểntốt cho sức khỏe người tiêu dùng và thân thiện với môi trường.
[3] Space cotton: được một công ty trực thuộc NASA của Mỹ,Health Man, nghiên cứu và phát triển, thành phần chính của nó là Viscoelastic,được dùng trên các tàu con thoi để bảo vệ cột sống cho các phi hành gia, saunày được ứng dụng để chế tạo các sản phẩm dân sự như gối, đệm… các sản phẩm y tế.
Kim Kiền thở dài một hơi – nếu vận dụng thành ngữ hiện đạivào trường hợp này thì đây gọi là “Tự tạo nghiệt, không thể sống.
”Nhưng vẫn còn may, mình vẫn chưa làm gì để đến nỗi trờitrách người oán.
Vừa đến cổ đại đã gặp được hai vị sư phụ cũng coi như tốt bụnggiỏi giang, truyền thụ cho một thân bản lĩnh dùng dược và độc, cũng xem nhưlĩnh hội được sự vi diệu trong lý luận và thực tiễn của y thuật Trung Hoa nămnghìn năm – dù hiện tại có thể chưa tới năm nghìn năm, chí ít sau này cũng cóthể trà trộn vào đám lang trung giang hồ một cách vô ưu vô lo.
Chỉ với dáng vẻnhư dân Somali chạy nạn bên châu Phi hiện giờ của mình, cho dù có mở quầy khámbệnh cũng không ai thèm ngó ngàng.
Xem ra nhiệm vụ cấp bách trước mắt chính làngày mai phải đi tắm, rồi mua quần áo… Không được, đắt lắm, giờ là thời điểm đặcbiệt, phải dùng thủ đoạn đặc biệt, cái đó gọi là: tiến bộ cùng thời đại! Vẫn làđi ăn trộm thì thực tế hơn, chi bằng trộm thêm mấy vuông vải trắng, viết cái biểnhiệu, làm lang trung kiếm tiền…Cứ tính toán thế, cả người Kim Kiền bị cơn mệt mỏi oanh tạc,cuối cùng đi vào mộng đẹp.
***Không biết ngủ được bao lâu rồi, nhưng dựa vào đồng hồ sinhhọc của Kim Kiền, người đến từ hiện đại, mà phán đoán, thì thời gian tuyệt đốichưa vượt quá một giờ đồng hồ, Kim Kiền đã bị đánh thức bởi những âm thanh lạ.
Những tiếng bước chân hỗn loạn và gấp gáp từ ngoài cửa miếuQuan Công vang đến, ngay sau đó, mấy bóng người xông vào trong, đi kèm là tiếngthở hổn hển.
Kim Kiền thầm kinh hãi: Chẳng lẽ vừa rồi do mình khấn mấycâu kim không ra kim, cổ không ra cổ chọc giận đến Quan Công lão gia, nhanh thếđã an bài cho mình thấy cảnh tượng máu tanh giang hồ?!Tập trung tinh thần, cố gắng thở nhẹ, lắng nghe một hồi vẫnkhông thấy động tĩnh gì.
Lúc này lá gan của Kim Kiền mới to hẳn lên, từ chỗ núpthò đầu ra thám thính, hệt như con chuột ăn vụng dầu lén lút quan sát bốn phía.
May mà trước giờ chưa từng cắm đầu cắm cổ học hành gì, thếnên đôi mắt của Kim Kiền tuy nhỏ nhưng ngay cả một dấu hiệu cận thị cũng chẳngcó.
Cho dù ở cổ đại không có ánh đèn điện chiếu sáng, Kim Kiền vẫn có thể nhờvào ánh trăng mà nhìn rõ mồn một tình huống hiện nay.
Nhưng việc có nhìn rõ hay không không quan trọng, quan trọnglà vừa nhìn thấy mấy người tiến vào, da đầu Kim Kiền liền ngứa râm ran.
Cuộn tròn người thu lu dưới bệ tượng Quan lão gia là bóng củaba người, một lớn hai nhỏ.
Ở giữa là một phụ nữ mặc áo hoa, đầu tóc xổ tung, sắcmặt hoảng sợ, tay ôm chặt lấy hai đứa bé ở hai bên.
Hai đứa trẻ này, một nam, mộtnữ, chưa quá bảy, tám tuổi, cả người đều run rẩy không ngừng.
Bạn đọc có thể hỏi: Đây chẳng phải là buổi tối sao? Trời tốiđen như mực, sao Kim Kiền có thể nhìn rõ đến thế, lẽ nào nàng có mang đèn phatheo?Kỳ thực nguyên nhân chính là: Ba người này trốn ngay cạnhcái “giường” của Kim Kiền, ngăn cách bởi một đám rơm rạ vương vãi và mấy thanhxà nhà mục nát rơi xuống nằm ngổn ngang.
Nhưng do ba người quá sợ hãi, lại thêmtrời rất tối, thế nên họ mới chưa phát hiện ra chỉ chưa đến một mét còn có mộtngười, mà Kim Kiền thì lại thấy ba người rõ mồn một.
Thấy rõ người tới, trong lòng Kim Kiền thầm kêu khổ.
Nếu xông vào là mấy kẻ cao to vạm vỡ, hoặc là mấy ngườitrong võ lâm, khai chiến ngay tại đây, thì cho dù là cảnh chém giết máu me đếnsầm trời tối đất, gió mưa đổi sắc, Kim Kiền cũng không thấy sợ hãi.
Bởi vì đóchính là cơ hội tốt nhất để nàng có thể trốn đi.
Nhưng hiện tại, người chạy vàolại là ba mẹ con, như vậy thật quá không ổn.
Dựa vào nội dung cũ rích của mấy bộphim truyền hình lúc tám giờ mà phán đoán, cô nhi quả phụ bị truy sát chỉ có mấykhả năng sau:Thứ nhất: Gia đình tranh chấp bất hòa, tài sản chia không đều,thế nên bị người trong nhà truy sát.
Kẻ truy sát có thể là “phòng nhì” của chồnghoặc em chồng… Nếu là tình huống như thế, phần lớn những kẻ truy sát võ côngkhông cao, chỉ cần không phát ra tiếng động thì bản thân sẽ an toàn.
Thứ hai: Kẻ thù truy sát, diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Nếu gặpphải tình huống đó thì rất không tốt.
Phàm là kẻ thù truy sát, tất sẽ thuê sátthủ chuyên nghiệp, bọn chúng thà giết lầm cả trăm chứ quyết không bỏ sót mộtngười, bản lĩnh của mình như thế sợ rằng tính mạng cũng không giữ được.
Thứ ba: Trên đường đi gặp phải thổ phỉ, cướp tiền cướp sắc.
Nếu là tình huống này, thì lại càng nguy hiểm.
Chẳng may bọn cướp kia phát hiệnra mình, nhất thời thú tính nổi lên, muốn ngắt hoa bẻ cành, như thế thì chẳnghá bản thân mình sẽ rất xui xẻo sao.
Kim Kiền suy đi tính lại, dù thế nào thì khả năng bản thân bịsát hại cũng vượt quá sáu mươi phần trăm rồi.
Lúc này phải quyết đoán, Kim Kiềnquyết định: “Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
”Nghĩ đến đây, Kim Kiền lập tức nín thở, chống hai tay xuốngđất, từ từ bò lùi về phía sau.
Nhưng mới lùi được hai bước, ngoài cửa đã có mộtngười chạy vào, làm rối loạn tiết tấu lùi đi của Kim Kiền.
“Mau ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí!”, ngườingoài cửa quát lớn.
Nhất thời mồ hôi lạnh của Kim Kiền túa ra – xem ra trường hợpthứ hai và thứ ba có khả năng cao hơn rồi.
Tiếng người này như chuông đổ, tấtnhiên công lực thâm hậu.
Mặc dù ngược sáng không cách nào nhìn rõ dung mạo,nhưng vóc dáng rất vạm vỡ, có thể sánh với các vận động viên thể hình, dựa vàocơ bắp mà phán đoán, thân thủ ắt phải rất nhanh nhẹn.
Điều quan trọng nhất là,trong tay hắn ta có một thanh đao sáng loáng, quả thực rất sắc bén!“Mẹ…”“Hinh Nhi, đừng nói nữa…”Kim Kiền vừa nghe thấy tiếng thút thít phát ra bên cạnhmình, trong lòng thầm kêu to: Không tốt rồi!Nữ nhân này não phẳng à? Con cô nói thì cô bịt miệng nó lạilà được rồi, còn nhiều chuyện nói thêm một câu nữa làm gì? Chẳng phải là khuachiêng gõ trống tiết lộ chỗ trốn của mình sao?Quả nhiên, không đợi cho người phụ nữ kia dứt lời, một thanhđao sáng loáng, lạnh lẽo đã vung đến trước mặt ba người họ.
“Ra đây mau!”, nam nhân vung đao nói.
Người phụ nữ hai tay ôm chặt các con, run rẩy sợ hãi từ chỗnấp đi ra.
Không có ai che tầm nhìn, rốt cuộc Kim Kiền cũng nhìn rõ tướngmạo của tên sát thủ.
Mặt vuông chữ điền, da ngăm đen, râu quai nón, lông mày xếchngược, ánh mắt sáng ngời, mặc áo dài bằng vải thô, mang theo chút phong trần bụibặm.
Ưm… Nhìn hình tượng vị lão huynh này không giống bọn chuyênlàm điều ác vi phạm pháp luật.
Xem ra mười phần thì đến tám, chín là truy sát kẻ thù rồi.
“Ngươi muốn gì?”, người phụ nữ hỏi, giọng run rẩy.
Kim Kiền ở bên muốn thổ huyết: Lạy hồn, chuyện đã rõ như thếcó cần phí nước bọt để hỏi không?“Ra chịu chết đi!”, đại hán kia chống thẳng thanh đao quát.
Người phụ nữ nọ không kìm được lùi về phía sau một bước, hỏi:“Tráng sĩ, chúng ta và ngươi không thù không oán, vì sao lại muốn giết chúngta?”Không phải là trả thù ư? Kim Kiền nhấp nhổm.
Đại hán nhíu mày lại, hai mắt trừng trừng phẫn nộ: “Vì saoư? Chuyện đã đến nước này, ngươi còn không biết tội? Ngươi mạo nhận thân thíchvới phò mã, vu cáo hãm hại ngài, lẽ nào chừng đó tội còn chưa đủ sao?”Hả? Hả? Hả? Lời thoại này sao nghe quen vậy?Người phụ nữ nghe xong khẽ thở dài, căm giận nói: “Thì ra làTrần Thế Mỹ sai ngươi tới giết chúng ta.
”Nghe tới câu này, Kim Kiền thiếu chút nữa là bổ nhào xuống đất.
Trần… Trần Trần Trần Thế Mỹ?! Trời ơi, nói như vậy là…Kim Kiền vội vàng nhích về phía trước.
Lẽ nào người phụ nữ này chính là Phan Kim Liên? Không đúng,hình như Phan Kim Liên mang nghĩa xấu, nên gọi là cái gì Liên nhỉ… Đúng rồi, làTần Hương Liên.
“Câm mồm! Tên của phò mã là để cho ngươi gọi sao?”, đại hánlại quát lớn.
“Mẹ ta gọi tên của cha ta, vì sao lại không được?”, bé traichạy lên phía trước đánh vào chân đại hán.
“Vì cái gì mà ngươi muốn giết chúng ta? Cha ta đã không cầnchúng ta rồi, vì sao lại còn muốn giết chúng ta?”, bé gái cũng tiến lên khóclóc nói.
Đại hán nhìn hai đứa trẻ chưa đứng đến thắt lưng mình đangkhông ngừng đấm đá gào khóc, bất luận thế nào thanh đao cũng không hạ xuống được.
Tần Hương Liên thì khóc không thành tiếng, chỉ kéo các con lại, muốn ôm chúngvào lòng, nhưng một chút khí lực cũng không có, mấy người họ lôi lôi kéo kéothành một đoàn, tình cảnh rất hỗn loạn.
Một lúc sau, tiếng khóc của ba mẹ con nhỏ dần, hai đứa trẻ mớibuông áo đại hán ra.
Đại hán đánh giá ba người họ một lúc lâu mới mở miệng nói:“Ngươi nói Trần Thế Mỹ là phu quân của ngươi, có bằng chứng gì không?”Tần Hương Liên nước mắt giàn giụa, nức nở nói: “Nơi đây thônhoang, đồng vắng, ngươi bảo ta đi đâu để tìm bằng chứng cho ngươi bây giờ?”Đại hán vừa nghe liền nổi trận lôi đình, cao giọng quát:“Không có bằng chứng, chính là lũ ăn bám đáng khinh.
Các ngươi hôm nay đều phảichết tại đây!”Dứt lời, hàn quang của thanh đao lóe lên bốn phía, đại hángiơ đao lên chém xuống, sắp vung tới người Tần Hương Liên.
Tần Hương Liên kinhhoàng, lùi ra sau một bước theo bản năng, nhưng vẫn cứ đứng như trời trồng, chẳngmảy may phản ứng lại.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên mộtbóng người vụt ra, tựa như hồng nhạn cướp bóng, giữ lấy cánh tay vung đao của đạihán, cao giọng hét lớn: “Đợi… Đợi đã!”Đại hán không khỏi kinh ngạc, định thần nhìn kĩ thì thấy ngườinày tóc tai rối bù, áo thô rách rưới, vẫn chưa qua tuổi thiếu niên, nhưng dựavào khinh công của người này, rất có thể là cao thủ, cũng không dám lỗ mãng.
Tần Hương Liên bên cạnh lại càng ngạc nhiên hơn, vừa mới chớpmắt một cái, sao đột nhiên lại xuất hiện một tiểu khất cái thế này.
Người lớn đã thế, trẻ nhỏ lại càng cảm thấy thần kỳ, coi vịca ca vô cùng nhếch nhác bẩn thỉu từ trên trời giáng xuống này là thần tiên đượcphái đến cứu mạng chúng.
Nhưng Kim Kiền, người vừa rút đao tương trợ này lại đang hốihận khôn nguôi.
Mợ nhà nó, mọi người nói xem, ta rỗi việc quá hay sao sao lạiđi học cái khinh công dở người này làm gì chứ? Đại não còn chưa theo kịp tốc độcủa tiểu não thì cả người đã xông ra, mà chết tiệt nhất chính là cái công phukhinh công tuyệt đỉnh giang hồ “Tiêu dao du” này, chân vừa phát lực là đã phinhanh như tên bắn, ngay cả thời gian để suy xét cũng không có.
“Tiểu huynh đệ là…”, đại hán hỏi.
Lúc này hắn đã xem vị thiếuniên đột nhiên xuất hiện là một cao thủ giang hồ, ngữ khí cũng không dám quá lỗmãng.
Kim Kiền thầm lên dây cót tinh thần, điều chỉnh lại giọngmình, nói: “Vị tráng sĩ này, hà tất phải vội vàng như thế, hãy nghe mẹ con họphân trần rồi hạ thủ cũng chưa muộn.
”Tần Hương Liên vừa nghe liền biết đây là người đến cứu mạngmẹ con mình, “phịch” một tiếng liền quỳ sụp xuống, khóc lớn nói: “Ân nhân, xinhãy cứu chúng ta!”Hai đứa trẻ cũng hiểu chuyện, liền khóc vang trời: “Thầntiên ca ca, xin hãy cứu chúng ta, người xấu này muốn giết chúng ta… hu hu…”Kim Kiền vừa nghe, mây đen đầy đầu.
Mình thành anh hùng cứu người từ khi nào vậy, nghĩa vụ vinhquang này phải là việc của phủ Khai Phong chứ, sao lại đổ lên đầu mình? Còn cáitừ “Thần tiên ca ca” … Tạm thời không bàn đến bộ dạng thê thảm của mình rất cókhả năng làm tổn hại đến hình tượng toàn bộ giới thần tiên, hai đứa tiểu quỷnày dựa vào cái gì mà nhận mình là “ca ca” chứ?“Mọi người đừng khóc nữa, còn không mau đem đầu đuôi sự việcnói cho rõ ràng.
” Cảm thấy dường như đại hán có phần kiên dè mình, Kim Kiềncũng thuận thế xuôi dòng, chắp hai tay sau lưng, tạo thành dáng vẻ cao nhân thếngoại.
Trong lòng thầm nghĩ: May mà mình hầu hạ hai vị sư phụ quái đản kia mộtnăm, chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy rồi, giả bộ cao nhân ắt cũng có vài phầnphong thái.
Tần Hương Liên nghe được lời Kim Kiền mới ngừng khóc, đem cảnhngộ của mình nói hết ra.
Đại hán vừa nghe vừa kinh ngạc, Kim Kiền vừa nghe vừa thanthầm: Phim truyền hình vậy mà cũng có căn cứ lịch sử.
Câu chuyện của Tần Hương Liên cùng với bản phim truyện hiệnđại nói chung chẳng khác nhau là mấy, chỉ có vài tình tiết trong đó là không giốngmà thôi.
Đại khái là Trần Thế Mỹ vào kinh ứng thí, đỗ trạng nguyên, rồi được chọnlàm phò mã.
Trong khi đó ở quê nhà bị mất mùa, cha mẹ chồng qua đời vì nạn đói,Tần Hương Liên mới dắt theo hai con, cõng trên lưng bài vị của cha mẹ chồng,ngàn dặm tìm chồng.
Nhưng chẳng ngờ đến được Khai Phong, Trần Thế Mỹ lại khôngnhận người vợ đã kết tóc se duyên với mình mà đuổi Tần Hương Liên đi.
Tần HươngLiên tố cáo lên phủ nha Khai Phong, phủ doãn phủ Khai Phong xét thấy địa vị tônquý của phò mã, muốn hòa giải hai bên nên đã an bài Tần Hương Liên và Trần ThếMỹ gặp riêng nhau.
Trần Thế Mỹ nói dối không chớp mắt, lừa gạt Tần Hương Liên rằng:Trước hãy tránh đi nơi khác, đợi những lời ong tiếng ve qua đi sẽ bẩm rõ vớicông chúa, đón ba mẹ con về phủ.
Nhưng không ngờ cái mà họ chờ được lại là sátthủ do Trần Thế Mỹ phái đến.
Sau khi nói rõ nguồn cơn sự việc, nước mắt Tần Hương Liên đãthấm đẫm vạt áo.
“Tần Hương Liên, những điều ngươi nói, có bằng chứng gìkhông?”, đại hán nửa tin nửa ngờ hỏi.
Nhưng nhìn nét mặt thì chắc cũng đã tin đếnbảy, tám phần.
“Đúng, có bằng chứng gì không?”, Kim Kiền cũng vội hỏi.
Cáicâu chuyện có tuổi thọ già đến răng chắc cũng rụng hết rồi này đương nhiên là bảnthân tin tưởng chẳng chút nghi ngờ gì rồi, chỉ sợ vị đại hán kia không tin, lạicầm đao chém lung tung, há chẳng phải mình sẽ gặp tai họa ư.
“Bằng chứng?” Vẻ do dự hiện rõ trên khuôn mặt Tần HươngLiên.
Kim Kiền nghiến răng, cái người thật đúng là ngốc toàn tập.
“Chẳng phải tỷ có bài vị của cha mẹ chồng sao?” Kim Kiền nhắcnhở.
Cái loại bằng chứng này, nếu ở thời hiện đại đương nhiên chẳngai thèm liếc mắt.
Nhớ tới thời đó, tiền giả, bằng giả, thậm chí cả người giảcũng bay đầy trời, càng đừng nói gì đến mấy thứ như bài vị này, làm giả dễ nhưbỡn.
Có điều, người của thời đại này lại rất tin vào thứ đó, hơn nữa còn sợkhông dám đem người chết ra đùa cợt.
“Đúng đúng, trên lưng ta là bài vị của cha mẹ chồng.
” đượcnhắc nhở, Tần Hương Liên vội vàng tháo bọc đồ trên lưng xuống, lấy ra mấy tấmbài vị bằng gỗ.
Tấm bài vị kia đen tuyền, trên mặt có mấy chữ dùng dao khắcsâu xuống: Tiên khảo Trần phụ Trần mẫu.
Đại hán nhất thời im lặng nhìn bài vị, rất lâu sau mới nói:“Thì ra người đích thực là thê tử nguyên phối của phò mã.
Vậy vì sao phò mã lạira lệnh cho ta truy sát mẹ con phu nhân?”“Vì tiền, vì quyền chứ sao.
” Kim Kiền thấy rốt cuộc đại háncũng tin tưởng, bất giác buộc miệng, không đóng vai cao nhân thế ngoại nữa màchọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
“Tiền, quyền!”, Tần Hương Liên lẩm bẩm hai từ này, “Lời củaân công quả là đúng, nói rất chính xác.
Trần Thế Mỹ kia tham vinh hoa phú quý,sợ chúng ta hủy hoại thân phận phò mã của hắn, táng tận lương tâm, sát thê diệttử, quả là thiên lý bất dung!”Kim Kiền ở bên cạnh líu cả lưỡi.
Tần Hương Liên này quảnhiên là danh nhân lịch sử, chẳng trách có thể đánh đổ thân phận phò mã của TrầnThế Mỹ.
Bản lĩnh xuất khẩu thành chương này xem ra cả đời này mình cũng chẳng họcđược.
“Được rồi, chân tướng sự việc đã rõ ràng, vị tráng sĩ này,ngài hãy thả họ đi đi!”, Kim Kiền thuận theo khẩu khí của Tần Hương Liên nói.
Nhưng vị đại hán kia đột nhiên lại cúi đầu không nói, nắmchuôi đao chặt đến nỗi các khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Kim Kiền bỗng thấy không ổn, vội đứng bật dậy, chạy tới bêncạnh Tần Hương Liên, lại vẫn thấy không an toàn, bèn vòng ra sau lưng hai đứatrẻ, dùng hai tay ôm chặt chúng.
Nhìn thì có vẻ như muốn bảo vệ hai đứa trẻ,nhưng kỳ thực trong lòng Kim Kiền lại chủ định khi hắn động thủ liền nhân cơ hộimà chạy trốn.
“Phu nhân, Hàn Kỳ ta chịu ơn phò mã, lệnh của ngài, không thểkhông theo, mong phu nhân thứ tội!”, dường như đã nghĩ thông, đại hán tự xưnglà Hàn Kỳ bèn dũng mãnh giơ đao lên, chém xuống mẹ con Tần Hương Liên.
Hai mắthắn đỏ ngầu, sắc mặt tái xanh, thực khiến người ta sợ hãi.
Thân hình Tần Hương Liên run lên nhưng không lùi lại, chỉđem con bảo vệ phía sau lưng, cứng cỏi nói: “Trần Thế Mỹ sát thê diệt tử, tángtận lương tâm, ngươi giết chúng ta rồi, ngươi không sợ gặp quả báo, trời xanhgiáng tội sao?”Kim Kiền ở phía sau thầm khen ngợi: Nữ nhân này quả nhiên cótố chất của người phát ngôn bộ ngoại giao.
Sát khí trong mắt Hàn Kỳ hơi giảm xuống, nhưng nháy mắt lạidâng lên ngập tràn.
“Phu nhân, Hàn Kỳ không thể không tuân lệnh!”“Nếu ngươi nhất định phải giết ta, xin ngươi hãy tha cho haiđứa con của ta, chúng vô tội.
Tuy Trần Thế Mỹ vô tình vô nghĩa, nhưng bài vị củacha mẹ hắn, phiền ngươi hãy mang về đưa lại cho hắn.
” Giọng Tần Hương Liên dầntrầm xuống, trở nên yếu ớt.
Lợi hại! Cứng rắn không được liền chuyển sang mềm dẻo.
Chínhsách tranh thủ sự đồng tình, thương cảm của Tần Hương Liên xem ra có hiệu quả,thanh đao trên tay Hàn Kỳ bắt đầu rung rung.
“Phu nhân… Hàn Kỳ xin lỗi!”Thanh đao lại đột ngột giơ lên cao, hướng thẳng mặt TầnHương Liên chém tới.
Còn Tần Hương Liên kia, dường như đã nói hết, hai mắt nhắmnghiền, chuẩn bị chờ chết.
Kim Kiền vừa nhìn đã thấy không ổn, đang định thi triểnkhinh công trốn đi, chẳng ngờ tay áo lại bị hai đứa tiểu quỷ kia nắm chặt lấy.
“Thần tiên ca ca …” hai tiểu quỷ đồng thời van nài, bốn mắtrưng rưng đẫm lệ.
Thời khắc này Kim Kiền mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, mỗi mộtgiọt to như hạt đậu.
Hai tay áo bị túm chặt, làm thế nào để thoát thân bây giờ,Hàn Kỳ chém xong Tần Hương Liên, chẳng phải sẽ tới lượt mình sao? Con người củathời đại mới như mình, sao có thể chết một cách không rõ ràng như thế này chứ,chẳng phải là mất mặt người tương lai lắm sao?Nghĩ tới đây, Kim Kiền cố ổn định lại nhịp tim, trừng mắt,cao giọng quát lớn: “Hàn Kỳ, nếu ngươi trung thành với phò mã thì lập tức dừngtay lại!”Chiêu này quả nhiên hữu dụng, thanh đao trong tay Hàn Kỳ khựnglại giữa không trung.
“Tiểu huynh đệ có ý gì?”Kim Kiền ưỡn lưng, bước về phía trước hai bước: “Ngươi có biếtthân phận của người phụ nữ trước mặt là gì không?”Tần Hương Liên không chết thì dù thế nào cái mạng nhỏ củamình cũng không cần phải lo, để bảo toàn tính mạng… Khốn thật, kệ tuốt, trướctiên phải triệt tiêu khí thế của hắn đã rồi tính sau.
Mặc dù Kim Kiền không phảichuyên gia đàm phán nhưng cũng hiểu rõ thời điểm này, ai lớn tiếng thì người đóchiếm được thế thượng phong, cái đó gọi là “chính nghĩa tất phải to mồm”; thếnên lúc này giọng của Kim Kiền dù có dùng thành ngữ “sấm động bên tai” để hìnhdung cũng chẳng phải là quá cường điệu – thực ra Kim Kiền cảm thấy cổ họng mìnhnhư muốn rách ra.
Hàn Kỳ nhíu mày: “Chính là thê tử nguyên phối của phò mã.
”“Vậy ngươi nhận lệnh từ ai?”“Hàn Kỳ nhận lệnh từ phò mã?”“Vì sao ngươi lại nhận lệnh của phò mã?”“Bởi vì phò mã có ơn với ta.
”Kim Kiền dừng lại một chút, chắp hai tay sau lưng, ánh mắtsáng rực như ngọn đuốc, tiếp tục nói: “Đã như thế thì ngươi càng không thể giếtTần Hương Liên!”Hàn Kỳ sửng sốt, nhìn chằm chằm vào thiếu niên quần áo ráchrưới trước mắt.
Trong lòng Kim Kiền như có lửa đốt.
Nàng hiểu rõ, mấy câu hỏivừa rồi chẳng qua chỉ là để kéo dài thời gian, muốn làm dịu bầu không khí căngthẳng hiện tại, làm nguội sát khí của Hàn Kỳ, khiến hắn mềm lòng mà thả tất cảđi.
Nhưng thế quái nào mà hắn chẳng mảy may thả lỏng, nét mặt còn có vài phẩn tỏra muốn thỉnh giáo.
Không còn cách nào khác, tiếp tục vòng vo thôi…“Cha mẹ phò mã ở cố hương ai phụng dưỡng?” Kim Kiền tiếp tụchỏi.
“Là, phu nhân”, Hàn Kỳ đáp lại không mấy mạch lạc.
“Vậy hai đứa con của phò mã ai nuôi dưỡng?”, tiếp tục vòngvo.
“Là… phu nhân”, Hàn Kỳ từ từ cúi đầu xuống, cơ hồ đang suynghĩ điều gì đó.
“Quê nhà phò mã mất mùa, Trần phụ, Trần mẫu qua đời, ai lo hậusự?”, tiếp tục nỗ lực vòng vo.
“Là phu nhân…” Hàn Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn Tần Hương Liên.
Kim Kiền thấy không tốt, cho rằng sát khí của Hàn Kỳ lại nổilên, vội tiến lên phía trước, chắn ngang tầm mắt Hàn Kỳ, giọng lại cao lên mấyphần, nói: “Vậy ai ngàn dặm xa xôi mang bài vị tiên phụ, tiên mẫu của phò mã đếnKhai Phong?”“Là phu nhân.
” Ánh mắt Hàn Kỳ đột nhiên sáng bừng lên, nhìnKim Kiền với nét mặt như nhìn một vị cao nhân thế ngoại thực sự, “Lời của tiểuhuynh đệ đã thức tỉnh kẻ ngu muội này.
Phu nhân đối xử với phò mã như thế,chính là ân nhân của phò mã, ta chịu đại ân của phò mã, há lại có thể giết hạiân nhân của ngài sao? Đó chẳng phải là hành động lấy oán báo ơn, bất trung bấtnghĩa sao?”Hả?Đang phiền não về câu hỏi tiếp theo lại nghe được những lờinày, Kim Kiền không khỏi ngẩng ra.
Tư duy của người cổ đại quả thật là quánhanh, đạo lý như thế mà hắn cũng có thể nghĩ ra được?“Các người hãy đi đi.
” Hàn Kỳ nói: “Ta không thể giết cácngười.
”Kim Kiền vừa nghe liền mừng rỡ, cũng không để ý nói lời cảmtạ với Hàn Kỳ, vội vội vàng vàng kéo hai đứa trẻ và Tần Hương Liên rời đi.
Nhưng chưa đi được hai bước đã nghe thấy âm thanh quái lạ phía sau lưng.
TầnHương Liên bên cạnh thét một tiếng đầy kinh hãi:“Hàn nghĩa sĩ!”Kim Kiền quay đầu lại nhìn, thoắt cái trở nên kinh hoảng thấtsắc.
Hàn Kỳ cầm đao đăm vào bụng mình, mũi đao xuyên qua lưng, máu chảy từng giọttừng giọt.
Người, người này cũng quá vọng động rồi!“Hàn Kỳ!” Kim Kiền chạy vội đến bên Hàn Kỳ, cùng Tần HươngLiên đỡ lấy thân hình đang từ từ khuỵu xuống.
“Hàn nghĩa sĩ, ngài hà tất phải làm như vậy?” Tần Hương Liênkhóc nói.
Sắc mặt Hàn Kỳ trắng bệch, hai mắt đã mất đi ánh sáng, mấpmáy môi, thều thào nói: “Phu nhân, Hàn Kỳ không thể giết người, cũng không cònmặt mũi nào về gặp phò mã, chỉ có thể làm thế này…”“Đừng nói nữa!” Kim Kiền thấp giọng nói, hai tay nâng cổ tayHàn Kỳ lên, ngưng thần bắt mạch, vẻ mặt tuy trấn tĩnh nhưng trong lòng lại nhưcó lửa đốt, cháy ruột cháy gan.
Tình huống hiện tại rất không tốt, mặc dù mình là đệ tử chântruyền của Y Tiên, nhưng với thương thế trước mắt của Hàn Kỳ e là chỉ có thểdùng phương pháp phẫu thuật ngoại khoa của thời hiện đại may ra mới cứu được,nhưng thời đại này nào đã có điều kiện…“Tiểu huynh đệ không cần phải hao tâm tổn trí…”, Hàn Kỳ nhìnKim Kiền cười cười: “May mà tiểu huynh đệ nói thẳng, Hàn Kỳ mới không phạm phảisai lầm to lớn, Hàn Kỳ trước sinh cảm tạ…”“Ngươi cảm tạ cái khỉ ấy!”, trái tim Kim Kiền như bị xe lulăn qua, vô cùng khó chịu, “Ngươi đừng lo lắng, vẫn còn cứu được, chỉ cần tadùng… Hàn Kỳ, ngươi làm gì thế?!”Kim Kiền đang định lấy ngân châm ra, Hàn Kỳ lại đột nhiênrút đao ra, nhất thời máu tuôn xối xả, vô số giọt máu bắn lên mặt hai người bêncạnh.
“Hàn Kỳ!” Kim Kiền vội lấy tay che miệng vết thương nhưng vôdụng, máu tanh đỏ rực cứ theo kẽ ngón tay tuôn ra.
“Phu nhân… trên thanh đao này có dấu khắc của phò mã phù…người… người hãy đem cái này đến huyện nha cáo trạng… mới có thể bảo toàn tínhmạng…”Nói chưa dứt câu, hai mắt Hàn Kỳ trống rỗng, tắt thở chẳngthể cứu được nữa.
“Hàn nghĩa sĩ!” Tần Hương Liên tay cầm thanh đao, khóc khôngthành tiếng, hai đứa trẻ cũng quỳ cạnh thi thể khóc lớn.
“…” Kim Kiền cúi đầu không nói, từ trên má lăn xuống chẳngbiết là máu hay nước mắt.
Nhất thời, trong miếu Quan Công gió lạnh tiêu điều, tiếngkhóc vang lên từng đợt từng đợt.
Không biết qua bao lâu, Kim Kiền bỗng phản ứng lại, hai mắtlóe lên, kéo Tần Hương Liên cùng hai đứa trẻ chạy ra cửa.
“Ân công?” Tần Hương Liên hỏi, không rõ vì sao lại như thế.
“Còn ngẩn người ở trong này làm gì?” Kim Kiền tim đập như trốngdồn, giọng nói cũng có vài phần run rẩy, “Lúc này tỷ đang cầm đao trong tay, cảngười đầy máu, trong miếu lại có người chết, hiện giờ không có phương pháp giámđịnh dấu vân tay, bất luận là ai cũng đều coi tỷ là hung thủ giết người, tỷ lạiđắc tội với phò mã…”Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, chỉ thấy Kim Kiền mắt trợnto, miệng há hốc, đứng như trời trồng trước miếu.
Khốn kiếp, không cần trùng hợp như vậy chứ!Kim Kiền cùng ba mẹ con Tần Hương Liên phía sau đứng ở cửamiếu Quan Công, trước mặt họ là hai thanh niên đang cầm đèn lồng.
Hai người chân đi giày đen, trên người là công phục đỏ sẫm,đầu đội mũ vải đen.
Trang phục này Kim Kiền vô cùng quen thuộc, nha dịch, bổkhoái trong các phim truyền hình cổ trang đều mặc như thế.
“Người nào lúc này còn huyên náo?” Một nha dịch hỏi.
Tần Hương Liên đột nhiên lại tiến lên phía trước, nâng thanhđao trong tay lên, nói: “Hai vị quan sai, đến rất đúng lúc, ta muốn cáo trạng.
”Kim Kiền lắc đầu rất mạnh, xém chút nữa là đứt lìa cổ, nhìnkhuôn mặt kiên quyết cứng cõi của Tần Hương Liên bên cạnh, cơ mặt Kim Kiền giậtgiật.
Cái, cái đồ đần này! Quả nhiên tế bào não của người cổ đạicòn chưa phát triển hoàn toàn mà!

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!