Nô bộc Trương thị thay chủ kêu oan. Bổ khoái bất đắc dĩ đi Trần Châu. Lão nhân kia đột nhiên kêu oan ngay giữa phố, nhất thời khiếntất cả bàng hoàng ngẩn người. Cuối cùng Trương Long, Triệu Hổ, dù sao cũng đitheo Bao đại nhân nhiều năm, thấy tình hình như vậy liền lập tức quyết định đưavị lão nhân này về Khai Phong phủ, thỉnh Bao đại nhân đích thân hỏi chuyện. Haitên tiểu tặc bị trúng “phấn cương thi” do Kim Kiền mới phối chế, đợi sau nửacanh giờ độc sẽ tự giải, nhưng đáng thương cho Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu đànhphải làm cu li đưa hai tên tiểu tặc không thể nhúc nhích về Khai Phong phủ. Cho đến khi đoàn người lệt xà lệt xệt về đến Khai Phong phủnha thì cũng sắp hoàng hôn rồi, nha dịch tuần phố của Khai Phong phủ hầu hết đãhồi phủ. Trương Long, Triệu Hổ lập tức đem chuyện này bẩm báo cho Bao đại nhân,Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu sau khi đem hai tên tiểu tặc giao cho ngục tốt, bèntrông giữ bên người lão nhân, đợi Bao đại nhân truyền gọi. Phàm là những người đến phủ Khai Phong cáo trạng, nếu ở bênngoài công đường đánh trống kêu oan tất sẽ thăng đường thẩm án, nếu là ngăn kiệukêu oan, thì sau khi cân nhắc tình hình cụ thể, tám phần sẽ ở ngoài khách sảnhmà thẩm án trước, sau đó mới thăng đường. Còn trường hợp chặn nha dịch phủ KhaiPhong lại mà kêu oan thì… thực là hiếm gặp, tất nhiên sẽ thẩm án ở khách sảnh củaKhai Phong phủ rồi. Quả nhiên không lâu sau, Bao đại nhân hạ lệnh cho Kim Kiềnvà Trịnh Tiểu Liễu đưa vị lão nhân này vào khách sảnh. Ba người đi vào khách sảnh, vừa mới bước vào cửa, Kim Kiền vộiđưa mắt nhìn bốn xung quanh, đúng lúc liếc đến giữa khách sảnh, thì thấy mộtbóng áo đỏ thân thẳng như cán bút vững vàng, trầm tĩnh đứng bên Bao đại nhân. Kim Kiền lại đưa mắt nhìn Trương Long, Triệu Hổ, quả nhiên vẻ mặt u ám, cộc cằnngay từ sáng sớm kéo dài gần một ngày trời nay đã tan biến, ngược lại khuôn mặtcủa hai vị đại nhân dường như còn ẩn hiện khí sắc ấm áp, ôn hòa. Tới giờ Kim Kiềnmới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng: Tiểu Miêu quả thực có thể sánh ngang với quạtsưởi rồi, còn có tác dụng làm ấm da mặt hai người này nữa chứ. Vị lão nhân nọ bước vào trong khách sảnh, ngước mắt lên nhìnthì thấy một người với khuôn mặt đen sì râu dài đang ngồi chính giữa khách sảnh,giữa trán ẩn hiện vầng trăng lưỡi liềm, thân vận thường phục màu xanh, khuôn mặttoát lên chính khí cùng thần sắc uy nghiêm. Lão nhân lập tức phủ phục, dập đầuxuống đất, cao giọng kêu lên: “Thảo dân bái kiến Thanh Thiên Bao đại nhân”. Bao đại nhân nhìn người đang quỳ phía dưới, chậm rãi cất tiếnghỏi: “Ngươi là kẻ nào, vì cớ gì mà kêu oan?”. Lão nhân kia cúi đầu đáp: “Thảo dân là người Trần Châu, họTrương tên Phúc Tùng, lần này tới đây chính là để thay thiếu gia nhà thảo dânkêu oan”. “Thiếu gia nhà ngươi là kẻ nào?”“Bẩm đại nhân, thiếu gia của thảo dân họ Trương tên Tụng Đức,là một đại phu có tiếng trong thành Trần Châu. ”“Đại phu?”, Bao đại nhân hỏi tiếp: “Hắn có oan khuất gì? Vìsao không thể đích thân đến kêu oan mà lại để cho ngươi vất vả lặn lội tớiđây?”. Trương Phúc Tùng vừa nghe xong nhất thời nước mắt lưngtròng, thân hình khẽ run lên, kêu lớn: “Đại nhân, thiếu… thiếu gia của thảo dânbị kẻ gian vu hãm, bị phán tội giết người, hiện đang bị giam trong đại lao củaTrần Châu phủ, không thể đến Khai Phong phủ kêu oan được!”Bao đại nhân nheo nheo mắt trầm ngâm, lại hỏi: “Ngươi nóithiếu gia Trương Tụng Đức của ngươi bị phán tội giết người, vậy hắn đã ký nhậntội chưa?”. “Việc này…”, Trương Phúc Tùng ngập ngừng, cả người run run,thấp giọng trả lời: “Thiếu gia của thảo dân đã ký nhận tội”. Mọi người nghe vậy đều sửng sốt. Kim Kiền đứng trong góc khách sảnh, khẽ nhướng mày, không khỏicảm thấy có chút nực cười: Lão đầu này uống nhầm thuốc à? Tội nhân đã ký nhậnngay trên công đường rồi, vậy mà còn chạy tới phủ Khai Phong kêu oan, đúng làlãng phí tài lực, vật lực cộng cả nhân công lao động của phủ Khai Phong. Chỉ nghe Bao đại nhân đột nhiên cao giọng quát lớn: “Điêudân to gan, phạm nhân đã ký nhận tội trên công đường, rõ ràng bản án đã kếtthúc, ngươi còn đến Khai Phong phủ kêu oan, thực là quá hoang đường”. Trương Phúc Tùng vừa nghư liền khóc lóc kêu lên: “Đại nhân,oan uổng quá. Thiếu gia của thảo dân ký nhận tội trên công đường là do bị triphủ Trần Châu vu hãm”. Bao đại nhân ngưng lại không hỏi nữa, trầm ngâm, đánh giá kỹlưỡng lão nhân đang quỳ phía dưới. Chỉ lão nhân này, đầu óc tán loạn, áo quần rách rưới, gươngmặt mang vẻ tang thương quỳ dưới công đường, khuôn mặt già nua lệ rơi đầm đìa,tràn ngập bi thương. Bao đại nhân không khỏi động lòng trắc ẩn, liền thở dài, chầmchậm cất tiếng: “Trương Phúc Tùng, tạm thời ngươi hãy đem đầu đuôi sự việc nhấtnhất nói ra cho bản phủ nghe”. Trương Phúc Tùng nghe xong, nhất thời cảm kích không thôi, vộivàng dập đầu cảm tạ, vừa lạy binh binh vừa nói: “Lão gia và phu nhân của thảodân mất sớm, chỉ để lại một mình thiếu gia. Từ nhỏ thiếu gia đã thông minh, vừaqua hai mươi tuổi đã kế thừa y quán của Trương thị, tính đến nay tuy mới ba nămnhưng y thuật của thiếu gia ở Trần Châu đã có vài phần danh tiếng”. “Đã là thần y, vì sao lại bị cáo trạng với tội danh sátnhân?”Trương Phúc Tùng nức nở nói: “Đại nhân, nhắc đến chuyện nàyquả thực là oan thấu trời. Tháng trước, Hoàng Đại Hổ hàng xóm làm nghề đồ tể bịnhiễm phong hàn, mời thiếu gia nhà thảo dân qua thăm bệnh, chưa được mấy ngày,bệnh của Hoàng Đại Hổ đã thuyên giảm hơn một nửa. Nhà Hoàng Đại Hổ vốn bần hàn,không có tiền trả phí điều trị, thiếu gia nhà thảo dân hảo tâm, không thu phí,vì thế mà thê tử của Hoàng Đại Hổ hàm ơn không thôi, lại đến để cảm tạ, thiếugia nhà thảo dân liền tặng cho mấy thang thuốc điều dưỡng. Chẳng ngờ Hoàng ĐạiHổ sau khi uống thuốc thì thất khiếu[1] liền chảy máu, mất mạng tại chỗ. Cũngvì thế mà mẹ của Hoàng Đại Hổ thưa kiện thiếu gia nhà thảo dân trên công đường,vu cho thiếu gia nhà thảo dân cùng Hoàng thị cấu kết, hạ độc chồng. Mà tri phủlão gia thì trắng đen chẳng phân, liền kết tội Hoàng thị thông dâm đem giam vàođại lao, lại vu oan giá họa cho thiếu gia nhà thảo dân, phán tội chết”. [1] Theo Đông y, thất khiếu chính là bảy lỗ trên khuôn mặt gồm:hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng. Bao đại nhân và mọi người nghe xong đều nhíu mày trầm ngâm,không khí nhất thời rơi vào im lặng, sau đó Bao đại nhân lại hỏi tiếp: “Tri phủTrần Châu thẩm tra xử lý vụ án này có nhân chứng chứng thực công tử nhà ngươigiết người không?”. Trương Phúc Tùng đáp: “Có một nhân chứng, là một người đànbà hàng xóm của Hoàng Đại Hổ, bà ta tự xưng là tận mắt nhìn thấy thiếu gia nhàthảo dân cùng Hoàng thị liếc mắt đưa tình, vô cùng mờ ám. Đại nhân, đây chínhlà nỗi oan tày trời, thiếu gia nhà thảo dân từ nhỏ đã chăm đọc thi thư, là mộtbậc chính nhân quân tử, sao có thể cùng thê tử của người khác làm chuyện mờ ámđược?”. Bao đại nhân nhíu chặt mày, hỏi: “Vậy có vật chứng gìkhông?”. Trương Phúc Tùng nghe vậy liền ngẹn ngào, không ngừng nức nởnói: “Khi ấy đại phu khám nghiệm tử thi đã phát hiện thạch tín trong cơ thể nạnnhân, liền khăng khăng nói rằng thiếu gia nhà thảo dân hạ độc, hơn nữa tri phủcho lục soát y quán nhà thảo dân và tìm thấy thạch tín, sau đó liền định tộicho thiếu gia. Đại nhân, thạch tín kia vốn là một phương thuốc, y quán nào màchẳng có, sao có thể coi là bằng chứng? Đại nhân, ngài nhất định phải giải oancho thiếu gia nhà thảo dân!!!”. Nói rồi, Trương Phúc Tùng liền dập đầu binh binh xuống đất. Bao đại nhân trầm tư giây lát, chậm rãi đưa mắt nhìn sangCông Tôn tiên sinh đứng kế bên. Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh khẽ nhíu mày, rồi mở miệng hỏi:“Trương Phúc Tùng, ngươi nói công tử nhà ngươi không dùng thạch tín trong thuốc,có bằng chứng gì không?”. “Có, có, có!” Trương Phúc Tùng vội vàng buông tay nải đangôm chặt trong lòng, cởi nút thắt lấy ra một bọc vải, giở từng lớp vải một ra, cẩnthận dâng lên một tờ giấy trắng nhăn nhúm: “Đại nhân, đây là đơn thuốc thiếugia nhà thảo dân ngày đó đưa cho Hoàng thị, thảo dân chiếu theo đơn này mà bốcthuốc, bên trong tuyệt đối không thể có thạch tín”. Trương Long tiếp nhận đơn thuốc rồi dâng lên Bao đại nhân,Bao đại nhân nhìn lướt qua một cái rồi đưa lên cho Công Tôn tiên sinh. Công Tôn tiên sinh cẩn thận xem xét hồi lâu, sau đó ngẩng đầulên khe khẽ gật đầu với Bao đại nhân. Bao đại nhân thấy vậy liền nói với Trương Phúc Tùng đang quỳphía dưới: “Trương Phúc Tùng, án này của ngươi bản phủ sẽ thụ lý, ngươi trướchãy ở lại phủ nha, đợi bản phủ điều tra tường tận, nếu quả thực Trương Tụng Đứcbị oan, bản phủ nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho hắn”. “Đa… đa tạ đại nhân!!!”, Trương Phúc Tùng lại dập đầu một hồi,vừa lạy vừa lớn tiếng hô cảm tạ. Đợi đến khi Trương Phúc Tùng được nha dịch dẫn ra khỏi kháchsảnh, Bao đại nhân mới chậm rãi cất tiếng hỏi Công Tôn tiên sinh: “Công Tôntiên sinh, đối với sự việc lần này tiên sinh thấy thế nào?”. Công Tôn tiên sinh hơi cúi đầu, cân nhắc một lát rồi trả lời:“Đại nhân, án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nếu chỉ dựa vào những lời phiếndiện của Trương Phúc Tùng thì e là không thể kết luận vội vàng được”. Bao đại nhân gật đầu, nói: “Bản phủ cũng thấy như thế. Bảnphủ dự định phái người đến Trần Châu để tra rõ án này, tiên sinh nghĩ sao?”. “Hành động này vô cùng thỏa đáng. ”Bao đại nhân nghe xong liền quay sang Triển Chiêu đứng mộtbên nói: “Triển hộ vệ, Trương Long, Triệu Hổ nghe lệnh, bản phủ lệnh cho ba ngườicác ngươi ngày mai lập tức lên đường, đến Trần Châu tra rõ án này”. Triển Chiêu bước lên một bước, hai tay ôm quyền, hào sảngđáp: “Thuộc hạ tuân lệnh”. Trương Long, Triệu Hổ nghe xong, lòng vui như hoa nở, vội bướclên hai bước lớn, cao giọng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh”. Công Tôn tiên sinh thấy vậy, lại nói: “Triển hộ vệ, lần nàyba người các ngươi đến Trần Châu tra án, chỉ có thể điều tra ngầm, không thểcông khai”. Những lời này vừa nói, mọi người đều sững cả ra. Triển Chiêu nhìn Công Tôn tiên sinh, khuôn mặt mang theo vẻkhó hiểu, Trương Long, Triệu Hổ lại càng ngu ngơ hơn. Bao đại nhân hơi nghiêng đầu, nhìn Công Tôn tiên sinh hỏi:“Vì sao tiên sinh lại nói những lời này?”. Công Tôn tiên sinh khẽ vuốt râu, nhướng nhướng mày, nói tiếp:“Lẽ nào đại nhân đã quên rồi, địa giới Trần Châu kia vốn là địa bàn của An Lạchầu”. Kim Kiền nghe vậy không khỏi bàng hoàng, thầm nghĩ: An Lạc hầu,cái tên này sao lại nghe quen quen vậy?Lại nghe Công Tôn tiên sinh tiếp lời: “An Lạc hầu Bàng Dụclà nhi tử độc nhất của Bàng thái sư, là đệ đệ ruột của quý phi nương nương, làquốc cữu[2] đương triều, địa vị vô cùng tôn quý. Mà Bàng thái sư cùng đại nhânchính kiến luôn bất đồng, lần này đi nếu công khai thân phận quan sai của phủKhai Phong e là sẽ bị An Lạc hầu gây khó dễ”. [2] Quốc cữu: Em vợ của hoàng đế. Dứt lời, mọi người đều hiểu rõ, lại càng thêm kính phục sựnhìn xa trông rộng của Công Tôn tiên sinh. Bao đại nhân khe khẽ gật đầu, vuốt râu cười nói: “Tiên sinhquả nhiên là suy nghĩ vô cùng thấu đáo, kín kẽ”. Triển Chiêu và Trương Long Triệu Hổ cũng ôm quyền thi lễ. Trịnh Tiểu Liễu đương nhiên là hai mắt phát sáng, cứ như lànhìn thấy tổ tiên tại thế vậy. Chỉ có Kim Kiền là nhíu chặt mày, khẽ lẩm bẩm trong lòng:Bàng Dục, con trai của Bàng thái sư, là từ mang nghĩa xấu đúng tiêu chuẩn, nếunhư mình nhớ không nhầm, tên nhóc kia cuối cùng thì hình như bị lão Bao cắt đầucái pặc, chẳng lẽ là lần này? Không đúng nha, mình nhớ hình như hắn vì chuyệnlương thực ở Trần Châu mới xui xẻo bị chém đầu mà, chuyện đó với án lần này dườngnhư chẳng có liên hệ gì, tám phần là do thần kinh mình quá mẫn cảm thôi. Có điều,mặc dù Bàng Dục không phải con chim tốt lành gì, nhưng dù chim lớn hay chim nhỏthì cũng là quốc cữu, e là không dễ chọc vào, chẹp… Lần này Tiểu Miêu đi TrầnChâu tra án, có vẻ như tiền đồ không được tốt lắm nhẩy… Hê h, có trò hay để xemrồi…Nghĩ đến đây, Kim Kiền không khỏi cảm thấy vui sướng khi ngườikhác gặp họa, đưa mắt nhìn về phía Triển Chiêu. Chỉ thấy đôi mày lưỡi mác củaTriển Chiêu khẽ nhíu lại, gương mặt tuấn tú hiện rõ vẻ khó xử. Bao đại nhân thấy vậy, sắc mặt cũng trầm xuống, mở miệng hỏi:“Triển hộ vệ, lần này đi, không thể điều tra công khai, tất sẽ khó khăn trùngtrùng, nhưng…”. “Đại nhân”, Triển Chiêu chắp tay sang sảng nói: “Điều thuộchạ lo lắng không không phải là không thể công khai điều tra, điều thuộc hạ lo lắnglà án này có liên quan nhiều đến dược lý, mà ba chúng thuộc hạ lại không tinhthông vấn đề này, chỉ sợ sẽ bỏ sót manh mối quan trọng…”, nói đến đây, độtnhiên hai mắt Triển Chiêu sáng lên, ánh mắt lướt đến Kim Kiền. Kim Kiền bỗng giật thót tim, sống lưng lạnh toát. Chỉ thấy Triển Chiêu hướng Bao đại nhân nói: “Đại nhân, bổkhoái Kim Kiền tinh thông y lý, thuộc hạ muốn cùng Kim bổ khoái đi Trần Châutra án”. Những lời này vừa thốt ra, thoáng chốc mồ hôi lạnh trên ngườiKim Kiền liền túa ra, rơi lộp độp trên đất. Chỉ trong khoảnh khắc đã có hàng loạt những ánh mắt đa dạng,mang đủ loại sắc thái đồng loạt bắn chíu chíu về phía Kim Kiền. Mang theo ý tán đồng xen lẫn đôi chút bất ngờ chính là đôi mắthổ của Bao đại nhân. Mang theo ngọn lửa đố kỵ bốc cháy phừng phừng là bốn tialaser của Trương Long, Triệu Hổ;Mang theo vẻ hâm mộ ngất trời và sắc thái kính phục là đôi mắtto tròn của Trịnh Tiểu Liễu;Mang theo vẻ tán thưởng ẩn chứa ý vị mờ ám là ánh mắt củaCông Tôn tiên sinh. Lông mao lẫn lông tơ của Kim Kiền từ đầu đến chân đều dựng hếtcả lên, lòng thầm kêu gào: Có nhầm không đấy, lần đi đến địa bàn của quốc cữugia này là đi tìm vận xui chứ nào phải may mắn gì cho cam. Tiểu Miêu, ngài làmcái gì mà lại kéo tôi xuống nước chứ, lẽ nào là muốn báo thù chuyện lần trước bịmình ném vào hồ?Kim Kiền bên này còn đang tranh đấu trong lòng, thì lại ngheBao đại nhân bên kia giúp nàng ký vào sinh tử trạng[3] luôn: “Nếu đã như thếthì, Kim Kiền, bản phủ ra lệnh cho ngươi ngày mai cùng Triển hộ vệ, TrươngLong, Triệu Hổ lên đường đến Trần Châu”. [3] Nguyên văn “sinh tử trạng” (trong ngoặc là từ tiếng Hán)là cam kết khi đôi bên cùng ký vào giấy đó, trong quá trình sự việc diễn ra nếubên nào bị thương, hoặc mất mạng thì bên kia được miễn trừ trách nhiệm. Thời kỳcận đại, ở Trung Quốc trước khi tỷ thí trên võ đài, các đấu thủ thường ký sinhtử trạng, hoặc các phe phái giang hồ giải quyết những mâu thuẫn xung đột màkhông muốn có sự can thiệp của triều đình hay vương pháp, đều ký sinh tử trạngtrước khi quyết đấu. Kim Kiền lập tức hoàn hồn lại vội vàng bước lên hai bước,cao giọng nói: “Đại nhân, thuộc hạ…”. Lời vừa thốt ra khỏi miệng thì đã bị Công Tôn tiên sinh cắtngang: “Kim Kiền, ngươi không cần lo lắng, lần này đi Trần Châu, phí ăn ở trênđường đều được thanh toán”. “Khụ khụ…”, Kim Kiền thiếu chút nữa thì bị sặc nước bọt củachính mình mà chết, lại nhìn mọi người trong phòng, đều mang vẻ mặt ba phần hiểurõ, bảy phần bất đắc dĩ. Bao đại nhân thì khe khẽ lắc đầu nói: “Được rồi, bốn ngườicác ngươi mau về phòng nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai còn lên đường”. Mọi người liền nhất nhất thi lễ rồi thoái lui, Bao đại nhâncũng đứng dậy rời khỏi khách sảnh. Kim Kiền cúi đầu ủ rũ, tựa như bong bóng xì hơi, một mình đisau chót chậm rì rì ra đến cửa, hồn vía thất tán, bước chân lảo đà lảo đảo, chẳngbiết ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại đi tới bên ngoài Phu Tử viện. Vừa mới tới cổng Phu Tử viện thì bỗng nghe thấy tiếng CôngTôn tiên sinh gọi Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, xin hãy dừng bước”. “Công Tôn tiên sinh, có chuyện gì sao?”Kim Kiền lập tức hoàn hồn, liền vội vàng nép mình bên ngoàicửa viện, thầm nghĩ: Hai người này sao lại bí mật như vậy? Chậc chậc, tục ngữnói, không hợp lễ chớ nhìn, không hợp lễ chớ nghe, mấy hành vi của đámpaparazzi này mình cứ lên kính cẩn mà tránh xa thì hơn. Nghĩ vậy, Kim Kiền liền xoay người, đúng lúc chuẩn bị nhấcchân rời đi thì giọng nói vô cùng rõ ràng của Công Tôn tiên sinh truyền vào tainàng. “Triển hộ vệ, gần đây có tin mật báo truyền đến, Trần Châu bịhạn hán, tình hình rất nghiêm trọng, nạn dân vô số, lần này Triển hộ vệ đến đótra án vừa hay cũng có thể xác nhận xem tin mật báo đó có xác thực hay không. ”Chợt nghe giọng nói của Triển Chiêu mang chút gì đó nằng nặng:“Tình hình hạn hán của Trần Châu nghiêm trọng như vậy, vì sao không thấy châuphủ báo lên?”. “Tại hạ cũng không rõ, chỉ là bạo gan mà suy đoán, có lẽ doAn Lạc hầu ở giữa động tay động chân. Có điều sự việc chưa điều tra rõ, khôngtiện để đại nhân biết, Triển hộ vệ, lần này đi Trần Châu, vất vả cho Triển hộ vệrồi”. “Tiên sinh khách khí rồi, Triển mỗ tất nhiên sẽ cố gắng hếtsức”, Triển Chiêu ngưng lại một chút, rồi lại cao giọng lên mấy phần nói: “Hơnnữa Triển mỗ còn có Kim bổ khoái tương trợ, cũng không cần phải qua lo lắng”. Lúc này, cho dù Kim Kiền không tận mắt chứng kiến thì cũngcó thể tưởng tượng ra, nhất định là đôi mắt đen long lanh của con mèo kia đangnhìn chằm chằm vào cánh cửa Phu Tử viện. Kim Kiền thở dài, đành phải nặn ra vẻ mặt tươi cười, chậmrãi đi vào trong viện đến bên hai người, chắp tay nói: “Thuộc hạ tất sẽ dốctoàn lực hiệp trợ Triển đại nhân!”. Còn lòng nàng thì thầm tự nhủ: Hự hự, nghelén quả nhiên là chẳng có kết cục gì tốt!Công Tôn tiên sinh nhìn Kim Kiền một cái, khẽ mỉm cười, thilễ rồi xoay người rời đi, Triển Chiêu cũng bỏ lại bóng lưng thẳng như cán bútmà rời khỏi. Trong Phu Tử viện rộng lớn chỉ còn lại một mình Kim Kiền đứngnguyên tại chỗ, cười khổ không thôi, đột nhiên Kim Kiền hơi lắc mình một cái,dưới chân phát lực, cấp tốc chạy về Tam ban viện, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:“Bà nó, lần này xuất môn lành ít, dữ nhiều, cũng không biết giải độc hoàn, giảidược của mình có đủ dùng không nữa. Tốt nhất là nên về sớm thu dọn thì hơn, nếukhông đủ thì phải thức đêm tăng ca mà làm, chế tạo thêm tám cân, mười cân mới đủphòng thân… Ôi trời ơi, sao mình lại xui xẻo đến thế chứ…”.