Hắn bước một bước ra động thiên, bóng dáng nhoáng lên một cái, xuất hiện trên cầu phía trước thác nước. Hắn mới lấy điện thoại ra, chỉ thấy một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn xuất hiện trên màn hình. Có đám Sử Hàng tìm hắn ăn cơm, cũng có Long Nhược Tuyết gọi tới, cộng với chị họ hắn gọi, khoảng chừng hơn trăm tin. Mạc Phàm nhìn thoáng qua tin nhắn chị họ gửi tới, lập tức nhíu mày. - Biệt thự số 9 Hoàng Đình, nhanh tới, Lâm gia! Mạc Phàm nheo mắt, ánh mắt phát lạnh, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống. Lúc này còn chưa đến tháng 10, trên hồ nước gần đó đã kết một tầng băng mỏng. Mộc Phong Nhạc và nhân viên anh ta sắp xếp tu sửa trang viên không tự chủ được sợ run người, nhao nhao nhìn về phía Mạc Phàm. - Tiểu tử này là ai, vừa rồi trên cầu kia không có người, đến đây lúc nào thế? Một công nhân gãi đầu nói. - Mạc tiên sinh, cuối cùng cậu cũng ra rồi. Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc vốn sa sút, nhìn thấy Mạc Phàm tự nhiên xuất hiện, trước mắt sáng lên vội vàng chạy tới, kích động nói. - Lâm gia ra tay với nhà tôi rồi sao? Trên người Mạc Phàm tràn đầy sát ý, hỏi. Cha gọi nhiều lần như thé, tin nhắn của chị họ nói tới Lâm gia, biểu cảm của Mộc Phong Nhạc cũng là trông mong sao trông mong trăng, chắc chắn đã xảy ra chuyện. - Đúng vậy. Trán Mộc Phong Nhạc ứa ra mồ hôi lạnh, đưa mắt nhìn xung quanh một lát, vẫn gật đầu. - Người trong nhà tôi không sao chứ? - Người thì không sao, nhưng gần đây vô cùng không dễ chịu. Mộc Phong Nhạc có chút khó xử nói. Mạc Phàm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần người nhà không sao là tốt rồi. Cho dù trời sập xuống, hắn đều có thể ngăn cơn sóng dữ này. - Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì? Mạc Phàm lạnh lùng nói. - Dạ, ngày hôm sau khi Mạc tiên sinh bế quan, Lâm gia liền lên tiếng, chỉ cần công ty có liên quan đến Mạc gia đều là đối thủ buôn bán với Lâm gia, chưa đến mấy tiếng, cả Giang Nam không ai dám nhận đơn của xưởng dược, cũng không ai dám gửi đơn, 99% công ty hợp tác với xưởng dược hủy bỏ, trong gia tộc hủy hợp đồng có Mộc gia chúng tôi và Sở gia ở thành phố Đông Hải. Mộc Phong Nhạc nói đến đây, cẩn thận liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, sợ Mạc Phàm giận dữ diệt Mộc gia bọn họ. - Mộc gia đoạn tuyệt với tôi, Lan Quý Phi của anh thì sao? Mạc Phàm nhìn chằm chằm Mộc Phong Nhạc, hỏi. Mộc Phong Nhạc còn ở đây thu dọn trang viên giúp hắn, chuyện này cho thấy Mộc Phong Nhạc không phản bội hắn. - Lan Quý Phi không sao, chỉ đóng cửa một thời gian thôi. Mộc Phong Nhạc thấy Mạc Phàm không tức giận, lúc này mới hơi yên tâm. So với Mạc Phàm tức giận, hiện giờ Lan Quý Phi đóng cửa cũng không tính là gì. Mạc Phàm giận dữ, diệt cả Hoàng gia. - Sẽ không lâu đâu, tôi sẽ không diệt Mộc gia anh, chỉ khiến Mộc gia anh đổi chủ mà thôi, nói tiếp đi. Mạc Phàm thản nhiên nói. Lâm gia đầu tư rất nhiều ngành nghề, với địa vị trên thương trường của Lâm gia, hoàn toàn có thể khiến xưởng dược Mạc gia không còn đường sống, bọn họ tuyệt đối không chỉ khiến xưởng dược Mạc gia dừng sản xuất đơn giản như thế, Lâm gia không nhân từ như vậy. - Vì giải quyết khốn cảnh của Mạc gia, Mạc lão tiên sinh và Lưu phu nhân tới tỉnh Giang Nam làm về bất động sản, bọn họ thu mua một công ty điền sản cỡ trung đưa ra thị trường ở tỉnh Giang Nam, khi tiếp nhận công ty điền sản này có giá trị 30 triệu, vừa đến tay Mạc gia, cổ phiếu giảm xuống, hiện giờ chỉ còn 3 triệu, gần đây còn giảm tiếp nữa. Mộc Phong Nhạc có chút tức giận nói. 30 triệu biến thành 3 triệu, trên cơ bản là bồi đền lợi nhuận một năm của xưởng dược Mạc gia vào. Nhiều tiền như thế biến thành bọt biển, nếu là anh ta chắc chắn đã nhảy lầu rồi. - Chắc không chỉ có những chuyện này đâu? Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nói. Chỉ bồi đền một phần tiền, không đến mức chị họ sốt ruột gọi điện cho hắn. - Mạc tiên sinh anh minh, sau khi Lâm gia lên tiếng, Phương gia, Dư gia, Trương gia, Vương gia, Lý gia, Chu gia ở Giang Nam cũng đều đứng dậy, yêu cầu thế lực liên quan đến Mạc gia, chỉ cần thần phục Lâm gia, Lâm gia có thể không nhắc đến chuyện cũ, còn Mạc gia, trừ phi Mạc tiên sinh quỳ dâng trang viên Viên gia, mới nhận được sự tha thứ của Lâm gia, nếu không cả Giang Nam thậm chí là Hoa Hạ sẽ không còn Mạc gia, quy định trong vòng một tháng. Mộc Phong Nhạc nuốt nước bọt, sắc mặt vô cùng khó coi nói. Phương gia, Dư gia,… là sáu nhà phụ thuộc vào Lâm gia, những lời này vừa lan truyền ra, cả tỉnh Giang Nam chấn động. Hiện giờ tỉnh Giang Nam, Đông Hải, Tây Hồ, Bắc Xuyên, Nam Sơn đã có 90% gia tộc đứng về phía Lâm gia, trong đó bao gồm Lý gia, Khổng gia, Hoa gia và gia tộc khác thành phố Nam Sơn từng thần phục Mạc Phàm. Gia tộc còn lại thì bàng quan, bày tỏ không xen vào phân tranh giữa Mạc gia và Lâm gia. Đây là uy lực của Lâm gia, không động thì thôi, vừa động thì mưa gió đầy tỉnh. - Ngoại trừ những chuyện này ra, hôm qua ngân hàng gửi tin tới, nói Mạc lão tiên sinh thu mua công ty vay ngân hàng 200 triệu mua mấy khu ở phía đông, hiện giờ đã đến thời gian trả, hi vọng công ty nhanh trả, nếu không chỉ có thể lấy đất trả nợ, nếu thế chấp, chắc còn nợ trên 100 triệu. - Ngân hàng kia là ngân hàng của Lâm gia sao? Mạc Phàm nhíu mày nói. - Đúng là ngân hàng của Lâm gia. Mộc Phong Nhạc nói thẳng. Lúc này ánh mắt Mạc Phàm mới phát lạnh, hàn khí bức người tỏa ra từ người hắn. Mạc gia nợ bao nhiêu tiền, hắn đều không để trong lòng. Nợ 100 triệu, hắn có thể kiếm 100 triệu, nợ 1000 triệu, hắn có thể kiếm 1000 triệu, không khó đối với hắn. Trái lại chuyện tương tự kiếp trước khiến lửa giận đã lâu của hắn bốc cháy lần nữa. Hắn sớm đã trả hết nợ trong nhà, Vương gia cũng bị hắn tiêu diệt, ai biết vẫn không thoát khỏi lực lượng luân hồi. Kết quả Mạc gia vẫn nợ Lâm gia một số lớn, còn nhiều hơn kiếp trước. Kiếp trước Lâm gia mua nợ chưa tới 1 triệu từ Vương gia, một đời này cao gấp hơn 100 lần. - Đi thôi. Mạc Phàm lạnh lùng nói. - Mạc tiên sinh, chúng ta đi đâu đây? Mộc Phong Nhạc cảm nhận được hàn khí trên người Mạc Phàm, lo lắng hỏi. Lâm gia thật sự quá cường đại, chỉ trong vòng hơn nửa tháng, liền khiến Mạc gia rơi vào hoàn cảnh như thế. Mộc gia bọn họ coi như là một gia tộc hàng nhất ở Giang Nam, nhưng trước mặt Lâm gia, lập tức yếu đi rất nhiều. Thủ đoạn như thế, đừng nói đối phó Mạc gia, đủ để đối phó bất luận một gia tộc nào ở tỉnh Giang Nam. Anh ta biết Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng Mạc Phàm không thể vì chút thủ đoạn buôn bán của Lâm gia, liền ra tay với Lâm gia được, dù sao Hoa Hạ cũng là quốc gia có luật lệ. - Làm sao bây giờ à? Mạc Phàm liếc mắt nhìn Mộc Phong Nhạc một cái, thản nhiên nói: - Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nếu bọn họ tự tìm đường chết, vậy để bọn họ chết thật khó coi. Hắn từng nói với Lâm Khuynh Thiên rồi, cách xa hắn mới có thể sống. Nếu Lâm gia nhân lúc hắn bế quan, ép Mạc gia đến bước đường cùng, hắn không bức Lâm gia đến vách núi đen, chẳng phải y tiên bất tử hắn dễ bắt nạt sao? Còn quy tắc ở thế giới này, trói buộc được những người khác, đừng mơ trói buộc được hắn. Đương nhiên hắn sẽ không diệt người Lâm gia đơn giản như thế. - Cái gì? Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc sửng sốt, vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm Mạc Phàm, có chút đờ đẫn đi theo Mạc Phàm lên một chiếc xe, đi về phía biệt thự số 9 Hoàng Đình cách nơi này không xa, bên tai mãi vẫn là câu nói kia của Mạc Phàm. - Bọn họ tự tìm đường chết, vậy để bọn họ chết thật khó coi. Hắn bước một bước ra động thiên, bóng dáng nhoáng lên một cái, xuất hiện trên cầu phía trước thác nước. Hắn mới lấy điện thoại ra, chỉ thấy một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn xuất hiện trên màn hình. Có đám Sử Hàng tìm hắn ăn cơm, cũng có Long Nhược Tuyết gọi tới, cộng với chị họ hắn gọi, khoảng chừng hơn trăm tin. Mạc Phàm nhìn thoáng qua tin nhắn chị họ gửi tới, lập tức nhíu mày. - Biệt thự số 9 Hoàng Đình, nhanh tới, Lâm gia! Mạc Phàm nheo mắt, ánh mắt phát lạnh, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống. Lúc này còn chưa đến tháng 10, trên hồ nước gần đó đã kết một tầng băng mỏng. Mộc Phong Nhạc và nhân viên anh ta sắp xếp tu sửa trang viên không tự chủ được sợ run người, nhao nhao nhìn về phía Mạc Phàm. - Tiểu tử này là ai, vừa rồi trên cầu kia không có người, đến đây lúc nào thế? Một công nhân gãi đầu nói. - Mạc tiên sinh, cuối cùng cậu cũng ra rồi. Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc vốn sa sút, nhìn thấy Mạc Phàm tự nhiên xuất hiện, trước mắt sáng lên vội vàng chạy tới, kích động nói. - Lâm gia ra tay với nhà tôi rồi sao? Trên người Mạc Phàm tràn đầy sát ý, hỏi. Cha gọi nhiều lần như thé, tin nhắn của chị họ nói tới Lâm gia, biểu cảm của Mộc Phong Nhạc cũng là trông mong sao trông mong trăng, chắc chắn đã xảy ra chuyện. - Đúng vậy. Trán Mộc Phong Nhạc ứa ra mồ hôi lạnh, đưa mắt nhìn xung quanh một lát, vẫn gật đầu. - Người trong nhà tôi không sao chứ? - Người thì không sao, nhưng gần đây vô cùng không dễ chịu. Mộc Phong Nhạc có chút khó xử nói. Mạc Phàm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần người nhà không sao là tốt rồi. Cho dù trời sập xuống, hắn đều có thể ngăn cơn sóng dữ này. - Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì? Mạc Phàm lạnh lùng nói. - Dạ, ngày hôm sau khi Mạc tiên sinh bế quan, Lâm gia liền lên tiếng, chỉ cần công ty có liên quan đến Mạc gia đều là đối thủ buôn bán với Lâm gia, chưa đến mấy tiếng, cả Giang Nam không ai dám nhận đơn của xưởng dược, cũng không ai dám gửi đơn, 99% công ty hợp tác với xưởng dược hủy bỏ, trong gia tộc hủy hợp đồng có Mộc gia chúng tôi và Sở gia ở thành phố Đông Hải. Mộc Phong Nhạc nói đến đây, cẩn thận liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, sợ Mạc Phàm giận dữ diệt Mộc gia bọn họ. - Mộc gia đoạn tuyệt với tôi, Lan Quý Phi của anh thì sao? Mạc Phàm nhìn chằm chằm Mộc Phong Nhạc, hỏi. Mộc Phong Nhạc còn ở đây thu dọn trang viên giúp hắn, chuyện này cho thấy Mộc Phong Nhạc không phản bội hắn. - Lan Quý Phi không sao, chỉ đóng cửa một thời gian thôi. Mộc Phong Nhạc thấy Mạc Phàm không tức giận, lúc này mới hơi yên tâm. So với Mạc Phàm tức giận, hiện giờ Lan Quý Phi đóng cửa cũng không tính là gì. Mạc Phàm giận dữ, diệt cả Hoàng gia. - Sẽ không lâu đâu, tôi sẽ không diệt Mộc gia anh, chỉ khiến Mộc gia anh đổi chủ mà thôi, nói tiếp đi. Mạc Phàm thản nhiên nói. Lâm gia đầu tư rất nhiều ngành nghề, với địa vị trên thương trường của Lâm gia, hoàn toàn có thể khiến xưởng dược Mạc gia không còn đường sống, bọn họ tuyệt đối không chỉ khiến xưởng dược Mạc gia dừng sản xuất đơn giản như thế, Lâm gia không nhân từ như vậy. - Vì giải quyết khốn cảnh của Mạc gia, Mạc lão tiên sinh và Lưu phu nhân tới tỉnh Giang Nam làm về bất động sản, bọn họ thu mua một công ty điền sản cỡ trung đưa ra thị trường ở tỉnh Giang Nam, khi tiếp nhận công ty điền sản này có giá trị 30 triệu, vừa đến tay Mạc gia, cổ phiếu giảm xuống, hiện giờ chỉ còn 3 triệu, gần đây còn giảm tiếp nữa. Mộc Phong Nhạc có chút tức giận nói. 30 triệu biến thành 3 triệu, trên cơ bản là bồi đền lợi nhuận một năm của xưởng dược Mạc gia vào. Nhiều tiền như thế biến thành bọt biển, nếu là anh ta chắc chắn đã nhảy lầu rồi. - Chắc không chỉ có những chuyện này đâu? Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nói. Chỉ bồi đền một phần tiền, không đến mức chị họ sốt ruột gọi điện cho hắn. - Mạc tiên sinh anh minh, sau khi Lâm gia lên tiếng, Phương gia, Dư gia, Trương gia, Vương gia, Lý gia, Chu gia ở Giang Nam cũng đều đứng dậy, yêu cầu thế lực liên quan đến Mạc gia, chỉ cần thần phục Lâm gia, Lâm gia có thể không nhắc đến chuyện cũ, còn Mạc gia, trừ phi Mạc tiên sinh quỳ dâng trang viên Viên gia, mới nhận được sự tha thứ của Lâm gia, nếu không cả Giang Nam thậm chí là Hoa Hạ sẽ không còn Mạc gia, quy định trong vòng một tháng. Mộc Phong Nhạc nuốt nước bọt, sắc mặt vô cùng khó coi nói. Phương gia, Dư gia,… là sáu nhà phụ thuộc vào Lâm gia, những lời này vừa lan truyền ra, cả tỉnh Giang Nam chấn động. Hiện giờ tỉnh Giang Nam, Đông Hải, Tây Hồ, Bắc Xuyên, Nam Sơn đã có 90% gia tộc đứng về phía Lâm gia, trong đó bao gồm Lý gia, Khổng gia, Hoa gia và gia tộc khác thành phố Nam Sơn từng thần phục Mạc Phàm. Gia tộc còn lại thì bàng quan, bày tỏ không xen vào phân tranh giữa Mạc gia và Lâm gia. Đây là uy lực của Lâm gia, không động thì thôi, vừa động thì mưa gió đầy tỉnh. - Ngoại trừ những chuyện này ra, hôm qua ngân hàng gửi tin tới, nói Mạc lão tiên sinh thu mua công ty vay ngân hàng 200 triệu mua mấy khu ở phía đông, hiện giờ đã đến thời gian trả, hi vọng công ty nhanh trả, nếu không chỉ có thể lấy đất trả nợ, nếu thế chấp, chắc còn nợ trên 100 triệu. - Ngân hàng kia là ngân hàng của Lâm gia sao? Mạc Phàm nhíu mày nói. - Đúng là ngân hàng của Lâm gia. Mộc Phong Nhạc nói thẳng. Lúc này ánh mắt Mạc Phàm mới phát lạnh, hàn khí bức người tỏa ra từ người hắn. Mạc gia nợ bao nhiêu tiền, hắn đều không để trong lòng. Nợ 100 triệu, hắn có thể kiếm 100 triệu, nợ 1000 triệu, hắn có thể kiếm 1000 triệu, không khó đối với hắn. Trái lại chuyện tương tự kiếp trước khiến lửa giận đã lâu của hắn bốc cháy lần nữa. Hắn sớm đã trả hết nợ trong nhà, Vương gia cũng bị hắn tiêu diệt, ai biết vẫn không thoát khỏi lực lượng luân hồi. Kết quả Mạc gia vẫn nợ Lâm gia một số lớn, còn nhiều hơn kiếp trước. Kiếp trước Lâm gia mua nợ chưa tới 1 triệu từ Vương gia, một đời này cao gấp hơn 100 lần. - Đi thôi. Mạc Phàm lạnh lùng nói. - Mạc tiên sinh, chúng ta đi đâu đây? Mộc Phong Nhạc cảm nhận được hàn khí trên người Mạc Phàm, lo lắng hỏi. Lâm gia thật sự quá cường đại, chỉ trong vòng hơn nửa tháng, liền khiến Mạc gia rơi vào hoàn cảnh như thế. Mộc gia bọn họ coi như là một gia tộc hàng nhất ở Giang Nam, nhưng trước mặt Lâm gia, lập tức yếu đi rất nhiều. Thủ đoạn như thế, đừng nói đối phó Mạc gia, đủ để đối phó bất luận một gia tộc nào ở tỉnh Giang Nam. Anh ta biết Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng Mạc Phàm không thể vì chút thủ đoạn buôn bán của Lâm gia, liền ra tay với Lâm gia được, dù sao Hoa Hạ cũng là quốc gia có luật lệ. - Làm sao bây giờ à? Mạc Phàm liếc mắt nhìn Mộc Phong Nhạc một cái, thản nhiên nói: - Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nếu bọn họ tự tìm đường chết, vậy để bọn họ chết thật khó coi. Hắn từng nói với Lâm Khuynh Thiên rồi, cách xa hắn mới có thể sống. Nếu Lâm gia nhân lúc hắn bế quan, ép Mạc gia đến bước đường cùng, hắn không bức Lâm gia đến vách núi đen, chẳng phải y tiên bất tử hắn dễ bắt nạt sao? Còn quy tắc ở thế giới này, trói buộc được những người khác, đừng mơ trói buộc được hắn. Đương nhiên hắn sẽ không diệt người Lâm gia đơn giản như thế. - Cái gì? Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc sửng sốt, vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm Mạc Phàm, có chút đờ đẫn đi theo Mạc Phàm lên một chiếc xe, đi về phía biệt thự số 9 Hoàng Đình cách nơi này không xa, bên tai mãi vẫn là câu nói kia của Mạc Phàm. - Bọn họ tự tìm đường chết, vậy để bọn họ chết thật khó coi.