Phòng làm việcLâm Hân Nghiên đứng trước cửa sổ kính lớn, ánh mắt xa xăm hướng về khung cảnh tấp nập của Thượng HảiCả thành phố như thu nhỏ lại trong ánh nhìn sắc lạnh của côCánh cửa phòng làm việc bất ngờ mở ra, Chu Bách bước vào với vẻ nghiêm túc thường ngày“Lâm tổng"Giọng nói trầm ấm của anh kéo cô trở về thực tạiLâm Hân Nghiên chậm rãi quay lại, gật đầu nhẹ, sau đó cùng anh rời khỏi phòngChu Bách vẫn không thể hiểu, vì lý do gì mà cô lại đột ngột triệu tập cuộc họp cổ đôngKhi thông báo được đưa ra, tất cả cổ đông đều có mặt đầy đủ, dù trong lòng mỗi người một cảm xúcMột số người không hài lòng với việc cô kế thừa vị trí tổng giám đốc, nhưng trước sự uy nghiêm của Lâm Hải – bố cô, không ai dám lên tiếng phản đối công khaiTrong số đó, Hà Bắc – cổ đông lớn thứ tư của tập đoàn, là người tỏ thái độ bất mãn rõ rệt nhấtÔng ta luôn tìm cách loại bỏ cô khỏi chiếc ghế này, dù trước mặt Lâm Hải vẫn phải duy trì bộ dạng hòa nhã“Này, mọi người đoán xem, con bé đó lại định làm trò gì nữa đây?” – Hà Bắc lên tiếng, ánh mắt đầy khinh miệtMột cổ đông khác phụ họa, nửa đùa nửa thật:“Chủ tịch Lâm cũng sắp nghỉ hưu rồi. Chẳng phải sớm muộn gì con bé cũng ngồi vào chiếc ghế chủ tịch hay sao?”Lâm Hào – em trai ruột của Lâm Hải, cổ đông lớn thứ ba của tập đoàn, vốn là người điềm đạm, hết mực yêu thương cháu gái mìnhNghe những lời bóng gió, ông không thể ngồi yên:“Mọi người nên chú ý lời nói một chút. Dù trẻ tuổi, nhưng Hân Nghiên đã điều hành tập đoàn rất tốt. Lợi nhuận tăng trưởng đáng kể, chẳng phải đó là nhờ tài năng của con bé sao?”Hà Bắc cười nhạt, không chịu thua:“Anh Lâm à, anh coi trọng nó, nhưng liệu nó có coi trọng anh không? Thật nực cười khi giao cả tập đoàn lớn cho một đứa con gái mới hai mấy tuổi, đã vậy còn đầy tính hiếu thắng. Tôi e rằng, Lâm Việt sẽ sớm xuống dốc không phanh mất thôi"Một cổ đông khác tiếp lời:“Đúng thế! Nó chẳng qua là được chủ tịch Lâm chống lưng, có gì mà đáng gớm chứ"Lâm Hào định phản bác, nhưng đúng lúc đó, cửa phòng họp bật mởLâm Hân Nghiên bước vào, ánh mắt sắc lạnh quét qua mọi ngườiPhía sau cô, Chu Bách lặng lẽ kéo chiếc ghế lớn chính giữa bàn họp cho cô ngồi“Các vị nói xong chưa?” – Giọng nói lạnh lùng của cô vang lên, khiến cả phòng họp chìm trong im lặngNhững người vừa lên tiếng chỉ trích đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cô. Lâm Hân Nghiên ngồi xuống, đôi mắt quét qua từng người:“Các vị nghĩ, ngồi lên chiếc ghế chủ tịch là dễ dàng sao? Phải có bản lĩnh và một cái đầu lạnh mới làm được điều đó"Cô nhếch môi, ném tập tài liệu lên bàn, giọng đầy thách thức:“Tầm nhìn hạn hẹp? Vậy xin mời xem qua báo cáo tài chính. Lợi nhuận năm ngoái của Lâm Việt so với hiện tại đã tăng 269%. Đây là kết quả của ai? Tôi hay là các vị?”Sự nhấn mạnh của cô như một cái tát vào mặt những kẻ lên tiếng vừa nãyKhông ai dám lên tiếng phản bác, chỉ có Hà Bắc là tức giận đứng lên:“Lâm Hân Nghiên, cô nên nhớ, những người ở đây đã góp công sức cho Lâm Việt từ những ngày đầu. Cô không được phép ăn nói như vậy!”Cô cười nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn ông ta:“Chính vì vậy, tôi mới mở cuộc họp này"Mọi người ngạc nhiên, không hiểu cô định làm gìLâm Hân Nghiên đứng dậy, khoanh tay trước ngực, giọng nói cứng rắn:“Nể tình các vị là người từng giúp đỡ cha tôi, tôi không làm khó. Nhưng nếu ai không muốn tiếp tục làm việc dưới sự lãnh đạo của tôi, cứ việc mang cổ phần rời khỏi đây. Lâm Việt không giữ chân kẻ vô dụng"Cả phòng họp chết lặng. Không ai ngờ, cô gái trẻ này lại dám nói những lời táo bạo như vậyMột số người cúi mặt, một số khác đỏ bừng vì tức giận nhưng không dám phản bác. Lâm Hân Nghiên nở nụ cười lạnh:“Tôi không cần chứng minh bản thân. Các vị cũng không cần phí sức chỉ trích tôi. Hãy dùng thời gian đó để làm việc hiệu quả hơn. Chỉ cần thế, Lâm Việt sẽ không dừng lại"\#Yio