- Mạc Vũ, giống như cô lúc nãy nói thì cấp bậc của ta cao hơn cô, cô không có tư cách bắt ta giải thích. - Ninh Tâm Tĩnh nhàn nhạt nói, trong lòng không kìm được bắt đầu thấy buồn phiền, Ám Kiếm bây giờ đúng là đã không còn là Ám Kiếm ngày trước nữa. Mấy tháng gần đây để chuẩn bịchuaarnlkcc, Ám Kiểm tuyển vào rất nhiều người mới, bởi vì thời gian gấp gáp nên cũng không khảo hạch kỹ lưỡng số người mới này được, chủ yếu vẫn là nhìn năng lực mà bỏ qua các phương diện khác cho nên bây giờ mới thành như thế này, nếu là trước đây, tình huống này tuyệt đối không thể xuất hiện. - Vậy ta có tư cách để có giải thích không? Một thanh âm băng lãnh tiếp lời, một tên nam tử gầy còm cổ dài ngêu ngao xuất hiện trong mắt mọi người, tên này khoảng ngoài 30, mặc một chiếc áo da màu đen, hắn từ từ đi về phía Ninh Tâm Tĩnh, bước đi nhìn như rất nhẹ nhưng lại phát ra một cỗ uy thế cường đại, cho dù hắn không chủ động phát ra bất kỳ khí thế nào, nhưng mọi người xung quanh đều có một cảm giác ngột ngạt khó thở, đây lại một loại tinh thần uy áp thuần túy. - Vĩ giáo quan, ta làm tất cả đều là vì phục hưng Ám Kiếm. - Ninh Tâm Tĩnh không kiêu ngạo cũng không kiểm nịnh nói. - Phục hưng Ám Kiếm? chỉ bằng tên Đường Kim này? – tên nam tử gầy còm cười lạnh một tiếng: - Hắn có lẽ có chút chiến tích, nhưng mà phiền phức của hắn lại càng nhiều, điểm này ta nghĩ là người rõ ràng hơn ta. - Vĩ giáo quan, ta nghĩ câu nói này của ông trên thực tế là xác nhận Đường Kim không phải gian tế của Tiềm Long, có phải không? - Ninh Tâm Tĩnh hỏi ngược lại. - Hắn có phải gian tế hay không không quan trọng, nhưng ta hy vọng cô hiểu rằng chuyện thắng bại lần này quyết định ở lực lượng của tập thể, không phải một người có thể quyết định tất cả! – Vĩ giáo quan nhìn Ninh Tâm Tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt: - Cho dù năng lực cá nhân có mạnh thế nào đi chăng nữa, nếu như phá hoại sự đoàn kết của tập thể thì loại người này m Kiếm chúng ta không cần. - Sự đoàn kết của Ám Kiếm? – miệng Ninh Tâm Tĩnh nổi lên một tia châm biếm: - Vĩ giáo quan, Ám Kiếm bây giờ có còn đoàn kết không? - Ninh Tâm Tĩnh! – Vĩ giáo quan quát lớn một tiếng: - Mới rời kinh thành có vài tháng mà cô càng ngày càng không nghe lời rồi! - Ta làm tất cả đều là vì Ám Kiếm, ta không thẹn với lòng. - Ninh Tâm Tĩnh vẫn hết sức bình tĩnh: - Chỉ là, Ninh giáo quan, ngươi có không thẹn với lòng mình không? - Không thẹn với lòng? – Ninh giáo quan cười lạnh một tiếng: - Ninh Tâm Tĩnh, người khác không biết, cô cho rằng ta cũng không biết sao? Cô làm tất cả không phải là vì Ám Kiếm, hay là vì báo thù riêng của cô? Ninh Tâm Tĩnh sắc mặt biến hóa, đang định nói gì đó thì Đường Kim ở một bên bỗng lên tiếng: - Ninh giáo quan, nói nhiều lời thừa với hắn như vậy để làm gì, không phải là đem ta đến báo cáo sao? Đừng lãnh phí thời gian với họ nữa, ta rất bận. - Ngươi im miệng cho ta! – Vĩ giáo quan hướng về phía Đường Kim quát lớn. - Ngươi mới cần im cái miệng xúi quẩy của mình lại ấy! – Đường Kim hết kiên nhẫn trừng mắt nhìn Vĩ giáo quan: - Ngươi còn lảm nhảm nữa làm phí thời gian của ta thì đừng trách ta cho người cầm luôn đấy! Nhìn qua Ninh Tâm Tĩnh, Đường Kim tiếp tục: - Thôi đi, Ninh giáo quan, ta ra ngoài đi dạo một lát, sau này báo cáo sau đi, ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Ám Kiếm không bằng Tiềm Long rồi. Trước đây ta vẫn cho rằng ở Tiềm Long rất nhiều kẻ ngu ngốc, giờ ta mới biết kẻ não tàn ở Ám Kiếm còn nhiều hơn người ngu ngốc ở Tiềm Long! Dứt lời, Đường Kim ôm lấy Tống Oánh chuẩn bị rời đi, đối với Ám Kiếm, hắn luôn không có cảm giác thuộc về nơi này, hôm nay gặp mấy người làm khó hắn, làm hắn càng không vui, nếu không phải nể mặt Ninh Tâm Tĩnh hắn đã ra tay đánh người rồi. - Đứng lại! – Vĩ giáo quan hét lớn một tiếng: - Đường Kim, ngươi nghĩ đây là cái chợ, muốn đến thì đến, muốn đi thì... ựa! Vĩ giác quan chưa nói hết câu đã thấy trước mắt hoa lên, sau đó cổ họng bị người bóp chặt, nói không ra lời nữa. - Bảo ngươi im mồm, ngươi không nghe rõ à? – Đường Kim bóp cổ Vĩ giáo quan, ngón tay bắt đầu dùng sức, ngữ khí lạnh dần xuống, sự kiên nhẫn của hắn cũng có giới hạn. - Đường Kim, đừng giết hắn! – Ninh Tâm Tĩnh giật mình kinh hãi, vội vàng hô lên. - Ninh giáo quan, ta nghĩ cô có thể suy nghĩ một chút về đề nghị ban đầu của ta, cái tổ chức Ám Kiếm này thực chẳng ra sao cả! Đường Kim lạnh nhạt nói, khẽ buông tay ra khỏi cổ Vĩ giáo quan nhưng tay hắn lại tiếp tục vung vẩy hai lần, liên tục tát vào mặt Vĩ giáo quan hai cái. - Bốp! bốp! Tiếng tay đập vào má giòn tan truyền vào tai mọi người, nhất thời làm bốn phía đều kinh ngạc trừng mắt nhìn, đó là giáo quan của Ninh Tâm Tĩnh – Kim Kiếm đặc công a, cứ như thế tí nữa thì bị Đường Kim bóp chết, lại còn bị tát hai cái nữa? - Đừng nghĩ rằng ta thực sự thích ở Ám Kiếm, ta chỉ là đồng ý giúp Ninh giáo quan mà thôi, nếu còn ở trước mặt ta ra vẻ lèo nhèo thì ta sẽ cho ông thành thái giám! Đường Kim lạnh lùng nói xong rồi xuất một cước lên bụng tên Vĩ giáo quan. Vĩ giáo quan lập tức bị đạp bay ra xa mấy chục mét vẫn chưa tiếp đất Đường Kim thì đã ôm lấy Tổng Oánh đi ra khỏi khu huấn luyện trong phòng này, biến mất khỏi tầm mắt mọi người. - TR U VOÃI! Trong lòng rất nhiều người để bật ra một ý nghĩ như vậy, Đường Kim kiêu ngạo như thế quả nhiên là có bản lĩnh. Lúc này đây rất nhiều người mới hiểu ra, danh tiếng của Đường Kim không phải là hư danh mà là do thực lực chân thực thể hiện ra. Đến cả Lâm Gia Minh lúc này mặt đang trắng bệch, do cặp kè với Mạc Vũ nên hắn cũng biết Vĩ giáo quan là Kim Kiếm đặc công, thực lực cường đại như thế nhưng mà trước mặt Đường Kim đến cơ hội hoàn thủ cũng không có, vậy thì Đường Kim trâu bò đến mức độ nào chứ? Trong lòng hắn bắt đầu sinh ra một cỗ sợ hại, đồng thời hắn càng thêm đố kị, càng muốn tìm cách đẩy Đường Kim ra khỏi Ám Kiếm, nếu như Đường Kim ở lại hắn chắc chắn sẽ không còn đất dung thân. Lúc này Đường Kim đã ra khỏi tòa nhà Lượng Kiếm Khoa Kỹ, đưa mắt nhìn hai bên sau đó quay ra hỏi Tống Oánh: - Nàng muốn đi đâu? - Ta muốn Trúc Cơ trước. - Tống Oánh dùng thanh âm mềm mại thổi vào tại Đường Kim: - chàng nói ta tùy thời có thể Trúc Cơ, đợi ta Trúc Cơ xong, không những có thể giúp chàng mà còn có thể chân chính ở bên chàng rồi. Đường Kim định nói gì đó thì điện thoại đột nhiên vang lên, móc điện thoại ra nghe điện thì một thanh âm quen thuộc truyền vào tài hắn: - Này, đồ quỷ đáng ghét, ngươi tới tổng bộ rồi sao không đến tìm ta?