“Phải uống rượu mừng mới được”. Lôi Minh Tướng cười toe toét. “Đừng quên mang theo tiền mừng”. Diệp Thành vuốt vuốt tóc. “Ta nói, cái tên Triệu Vân đến từ đâu thế?” “Danh hiệu này ta chưa từng nghe nói, nhưng mà ta đánh không thắng hắn ta”. Một câu nói tiền mừng của Diệp Thành, chín người đều ngước mắt lên nhìn lên trời, có thể trò chuyện, nhưng không thể đề cập đến tiền, mất cảm tình. Nhìn thấy chín người lơ đi, Diệp Thành nhếch môi: Một lũ khốn nạn. Hắn chắc chắn rằng chín người này nếu như bị đưa đến Đại Sở thì đều là nhân tài, không cần phải dạy dỗ, đều là người kiến thức rất sâu rộng. Sở Linh buồn cười, nàng đã sớm nghe nói, Cửu Đại Minh Tướng điện thứ nhất ai cũng kỳ lạ, nhưng bây giờ xem ra, bọn họ thật sự biết ai đó qua danh tiếng không bằng gặp mặt trực tiếp. Tuy nhiên, vừa rồi nghe đến rượu mừng,thực sự rất tuyệt vời. Tâm hồn thiếu nữ đã rung động thì rất khó có thể thu hồi lại, kiếp này đã nhận định là hắn, giống như Diệp Thành, hắn quả thực chính ra anh hùng. “Minh Tuyệt thua rồi”. Đang nói chuyện, có người hét lên một tiếng. Nhưng nhìn thấy Vô Vọng Minh Thổ mà Minh Tuyệt đang đứng vỡ thành từng mảnh, bị lòng bàn tay của Triệu Vân trấn áp, từ trên trời rơi xuống. Thấy vậy, mọi người đều xôn xao, đệ tử của Minh Đế thực sự bị đánh bại, mà đối phương lại là một thánh nhân không có tiếng tăm. Dưới ánh nhìn của mọi người, Minh Tuyệt rơi xuống đất, tuy rằng nhếch nhác không thể tả nổi nhưng vẫn tiếp đất bằng hai chân khiến mặt đất sụp đổ. Mạnh như hắn ta, thần thể cũng nhuốm đầy máu tươi, máu trên người liên kết với nhau, lộ ra gân cốt, nhìn thấy mà giật mình, khiến người khác hoảng sợ. Khí huyết của hắn cuồn cuộn ngất trời, ủ rũ đi rất nhiều, thần quang trên người cũng tiêu tán không ít,bị đánh đến tan tác. So với hắn ta, Triệu Vân tốt hơn rất nhiều, hắn đứng nhàn nhã trên bầu trời,cả người mây nhẹ gió êm, giếng cổ không gợn sóng. Hắn giống như mặt trời, tỏa ánh sáng khắp tứ phía, chiếu sáng trời đất. Hắn cũng giống như một vị vương của thế gian, cai trị thiên hạ, nhìn xuống thế gian. Minh Tuyệt lắc đầu, cười nhạo chính mình, chưa bước vào hư thiên chiến đấu lần nữa, hắn ta biết nếu tiếp tục đánh nhau, hắn ta vẫn không phải đối thủ của hắn. Thực sự đối đầu với Triệu Vân, mới nhận ra Triệu Vân đáng sợ đến mức nào. Nhìn hắn giống như một người bình thường nhưng lại có sức mạnh đáng sợ, đã đến cảnh giới trở lại nguyên trạng, hiểu biết về Đạo cũng vượt trội hơn hắn ta. “Ta, thua rồi”. Minh Tuyệt kiêu ngạo cúi thấp đầu. Hắn ta không hề xấu hổ và tức giận mà ngược lại đường hoàng đứng đắn, có thể làm đệ tử của Minh Đế, tất nhiên có tấm lòng rộng lượng và có thể chấp nhận thua cuộc. “Chỉ là may mắn thôi”. Triệu Vân nhàn nhã cười cười, đi xuống dưới hư thiên, tiên quang trên cơ thể cũng thu lại. Hai người nhìn nhau cười, tương thân tương ái giữa cao thủ và cao thủ, thất bại không hề mất mặt, ai dám đảm bảo thiên hạ vô địch chứ. Khán giả tứ phía đều thất kinh, cảnh tượng này thực sự không thực tế ,đệ tử mà Minh Đế đích thân dạy dỗ hôm nay thực sự đã bị đánh bại. Đây thực sự là thời đại yêu nghiệt tràn lan và ngất ngờ xảy ra liên tục. Cảm khái nhất vẫn là chín vị Minh Tướng ở dưới trướng của Tần Quảng Vương. Mới đi Tu La Hải lịch luyện nửa năm, sau khi trở về, trong minh giới đã xuất hiện hai tên yêu nghiệt, một tên đánh Minh Tướng chín điện không thể ngẩng đầu lên được, còn một tên khác đánh đệ tử Minh Đế rơi xuống hư thiên. Bọn họ đều sống ở Minh Giới, nhìn người thánh thể, nhìn Triệu Vân, lại nhìn chính mình, sống thành cái gì rồi, thật xấu hổ. Còn các trưởng bối, bọn họ càng mất mặt, hung hăng xoa lông mày, quả là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng sau càng mạnh hơn sóng trước.