Ngay cả hắn cũng không thể đánh bại Triệu Vân, huống chi là Minh Tuyệt, hôm nay đồ đệ của Đại Đế nhất định sẽ bị Triệu Vân đánh bại. Nhưng hắn không biết tại sao Triệu Vân và Minh Tuyệt lại đánh nhau. Giữa cuộc thảo luận, Minh Tuyệt và Triệu Vân chiến đấu trên bầu trời mù sương. Lập tức, một tiếng ầm ầm truyền khắp bầu trời, máu tươi tuôn ra. Triệu Vân đứng ở trong Hoàng Kim Thần Vực, và Minh Tuyệt lưng dựa vào Vô Vọng Ma Thổ, lấy bí thuật thi triển đối đầu, đều là công phạt vô thất. Một bên là đệ tử Minh Đế, một bên là thiên tài của vũ trụ khác, họ là những người bất khả chiến bại cùng giới, trận chiến này thực sự rất sặc sắc. “Nghe nói năm đó địa ngục sụp đổ, người ra tay với ngươi còn có kẻ khác, chẳng lẽ là hắn sao!”, Sở Linh nhìn Diệp Thành. “Tiểu tử kia đánh nhau rất giỏi”. Diệp Thành nắm tay. “Đánh nhau giỏi hơn ngươi?”, Sở Linh Nhi chớp chớp đôi mắt đẹp. “Ngang tài ngang sức, hắn ta không thể đánh bại ta, ta cũng không thể đánh bại hắn”. Diệp Thành nhún vai: “Đánh với ai cũng được nhưng cũng sẽ không đánh cùng hắn”. “Thật hay giả vậy?”, Sở Linh kinh ngạc, không thể tưởng tượng được. Phải biết rằng, Diệp Thành một người đánh bại Minh Tướng chín điện đó, đường đường là một hoang cổ thánh thể, nhưng lại nói không thể đánh bại Triệu Vân. “Trận chiến này sẽ là bằng chứng tốt nhất”. Diệp Thành mỉm cười, ngẩng đầu nhìn sương mù hư vô, có niềm tin tuyệt đối với Triệu Vân. Hắn có thể đánh bại Minh Tướng chín điện, và Triệu Vân cũng có thể làm được. Triệu Vân có thể đánh bại đồ đệ của Minh Đế, hắn cũng có thể làm được điều tương tự. Những nhân kiệt đỉnh cao của vũ trụ khác sao có thể đơn giản như người ta nói, ở trong Chư Thiên Vạn Vực cũng là sự tồn tại bất khả chiến bại ở cùng cấp bậc. Khi hai người đang nói chuyện, cảnh tượng phía trên hư không càng trở nên hoành tráng hơn. Trên trời giờ đây được chia thành hai thế giới. Một giới là Kim Thần Vực, được bao quanh bởi dải ngân hà, với nhiều hiện tượng kỳ lạ đan xen, Triệu Vân đứng trong đó, giống như một tiên vương vô song. Một giới khác là Vô Vọng Minh Thổ nơi Minh Giới hoành hành, phác họa dị tượng hủy diệt, Minh Tuyệt đứng ở trong đó giống như một vị chiến thần bát hoang. Hai thế giới va chạm, mỗi lần va chạm, trời long đất lở. Những người xem đều ngẩng đầu lên với vẻ mặt kính sợ, kính nể Minh Tuyệt - đồ đệ của Minh Đế, cũng bị kinh hãi trước sức mạnh của Triệu Vân. Có thể đấu với Minh Tuyệt mà bất phân thắng bại, dùng mông để nghĩ cũng biết là Triệu Vân cũng là một nhân vật tàn nhẫn, tuyệt đối không yếu hơn thánh thể. Thật sự đúng với câu nói, Âm Tào Địa Phủ ngọa hổ tàng long, thiên kiêu thế hệ trẻ người này mạnh hơn người kia. “Minh Đế sẽ không giận chó đánh mèo Triệu Vân kia chứ?”. Một tên tiểu quỷ sờ cằm: “Nếu Minh Tuyệt thua, ông ta sẽ rất mất mặt”. “Minh Tuyệt sẽ bại sao? Có biết hắn ta là đồ đệ của Minh Đế hay không?” “Huống chi, Minh Đế là tồn tại bậc nào chứ, sao có thể so đo tính toán với một tiểu bối chứ?”, một vị lão Minh Tướng vẫy vẫy tay. “Đúng vậy, cũng giống như Đế Quân, năm đó Diệp Thành bị một đám người đánh, ông ta cũng không lên tiếng, chuyện của hậu bối thì hậu bối tự giải quyết”. “Minh Đế chắc chắn cũng đang nhìn, chắc chắn cũng phải kinh ngạc Triệu Vân”. Mộc Minh Tướng tinh mắt, vừa tới đã nhìn thấy Diệp Thành cùng Sở Linh Nhi, chín người đồng thời đến vây quanh bọn Diệp Thành. “Hai người các ngươi thật sự rất xứng đôi”. Phong Minh Tướng sờ cằm.