Thánh cốt bị gãy đều lần lượt được tái tạo lại, kinh mạch bị đứt gãy trong giây lát được nối lại, thánh thể bị bung ra cũng được chữa lành. Trong mắt Tần Quảng Vương lóe lên tia sáng, nhìn chằm chằm vào căn nguyên của Diệp Thành. Bá thể như vậy ông ta chưa bao giờ nhìn thấy, nó tương tự như giới hạn truyền thừa huyết thống, chỉ là nó chưa đạt đến trạng thái bất tử và bất thường. “Tầng thứ bảy!”. Diệp Thành lạnh lùng mắng một tiếng, mạnh mẽ di chuyển bước về phía trước. Sau khi dừng lại ở tầng bảy một lát, một lần nữa đã lên tầng thứ tám. Hai bước này khiến Tần Quảng Vương há hốc mồm vì kinh hãi, còn là hai bước liền nhau, ngay cả các quỷ vương trong điện cũng kinh hãi đến trợn mắt há hốc mồm. Diệp Thành lần nữa dừng chân lại, áp lực của tầng thứ tám mạnh mẽ vô biên, triệt để áp chế trạng thái bá thể của hắn. Xương ngực của hắn bung ra, có mảnh xương ngực bị vỡ nát bay ra ngoài, theo sau là toàn bộ xương cột sống lộ ra ngoài. Nhìn hắn lúc này, hắn vẫn còn có nhân tính, chính là một kẻ máu lạnh, ai nhìn hắn cũng phải hít một ngụm khí lạnh, trong lòng run lên. Trong mười mấy giây, hắn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm tầng thứ chín, nói chính xác là nhìn chằm chằm vào Diêm La Lệnh ở trên tầng thứ chín. Chỉ còn lại tầng cuối cùng, Diêm La Lệnh chỉ cách một bước, nhưng lại giống như một rãnh trời vĩnh viễn không bao giờ có thể vượt qua. “Nếu không muốn chết thì đi đi!”, Tần Quảng Vương bình tĩnh nói, cúi đầu nhìn Diệp Thành, lời nói vang vọng khắp điện. Nếu như Diệp Thành thật sự đi lên tầng thứ chín, hắn có thể sẽ mất mạng, nếu hắn chết rồi, thì rất khó giải thích với Đế Quân. Diêm La có uy nghiêm tối cao nhưng nên cho người khác mặt mũi vẫn phải cho. Đương nhiên ổng ta sẽ không bỏ thang trời, mà chỉ cố gắng thuyết phục hắn rút lui, dù sao là một nhân tài, không thể chết như vậy. Diệp Thành không trả lời, thậm chí nói hắn bình tĩnh đến mức đáng sợ. Đôi mắt đỏ như máu của hắn mờ đi, thần hải rung ù ù, đầu sắp nổ tung, thánh cốt trong cơ thể hắn đang vỡ vụn từng chút một, hắn đốt cháy tinh huyết từ cái này đến cái khác. Vẻ mặt của hắn tràn đầy điên cuồng, có chút vặn vẹo. Nói cách khác, hắn chính là kẻ điên không hơn không kém. Giống như cây cầu Nại Hà ở thành Vô Lệ trước kia, ngay cả cấp bậc chuẩn để đã chết rồi, nhưng ông ta vẫn cố gắng bám trụ ở đầu cầu. Chín tầng thang trời bây giờ rất giống với ngày xưa, cầu Nại Hà mà ông ta đi qua không sợ khó khăn, trở ngại. “Diêm La Lệnh, ta muốn Diêm La Lệnh!”. Diệp Thành trong miệng đầy máu, nhưng trái tim hắn đang gào thét, khơi dậy ý chí kiên cường. Chỉ thấy hắn chống hai tay xuống đất, kéo lê thánh thể gãy vụn, chật vật bò lên tầng thứ chín như một con chó. Máu tươi của hắn chảy từng dòng, nhuộm cả thang trời. Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Quảng Vương cũng lộ vẻ xúc động. Tình trên thế gian thực sự kì diệu như vậy? Vì một người con gái, tình nguyện không cần tính mạng nữa sao, ngay cả chết cũng phải bước lên đó? “Tầng thứ... chín!”. Diệp Thành gầm lên một tiếng dài, kéo lê thân thể đẫm máu và xương, cuối cùng leo lên tầng thứ chín của thang trời. Lòng bàn tay đẫm máu tóm lấy Diêm La Lệnh đang treo lơ lửng. Thánh thể bá đạo đã bị nghiền nát thành máu thịt trong khoảnh khắc đó. Ở âm tào địa phủ, cấp thánh nhân có thể bước lên đến tầng thứ chín, Diệp Thành là người đầu tiên và có lẽ là người duy nhất. Một tiếng thở dài một hơi, ông vung tay kéo chín tầng thang trời xuống: “Chúc mừng ngươi, thành công rồi, khiến ta rất bất ngờ đấy”.