Tần Quảng Vương nhàn nhã nói xong, treo một tấm lệnh bài lên bệ đá của tầng thứ chín, chỉ cần lấy được nó là có thể đưa Sở Linh đi. “Ngươi là Diêm La của điện thứ nhất, nói lời nhất định phải giữ lời”. Diệp Thành ngẩng đầu nhìn Tần Quảng Vương, tuy biết chín tầng thang trời rất đáng sợ, nhưng cũng không sợ hãi, tâm trí của hắn sớm đã cứng hơn cả sắt đá. “Lời của ta, nhất ngôn cửu đỉnh”. Tần Quảng Vương vuốt râu: “Suy nghĩ kỹ càng, bước lên bậc thang trời có thể sẽ chết”. "Ta sẽ sống để lấy được Diêm La Lệnh”. Giọng nói của Diệp Thành vang vọng, mở rộng nhấc chân, một bước bước lên thang trời tầng thứ nhất. Đột nhiên, một cỗ áp lực vô hình giáng xuống. Diệp Thành mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lí, nhưng cơ thể vẫn bị trấn áp hơi lảo đảo, hai chân cong vẹo, xương cốt đau đớn không chịu nổi. “Tầng thứ nhất!”. Diệp Thành dùng sức duỗi thẳng hai chân, lại nhấc chân lên, một chân bước ra, bước lên thang trời tầng thứ hai. Có lẽ thân thể hắn quá nặng nề, cũng có thể là áp lực quá mạnh, cho nên khi chân hắn chạm đất, chỗ bị giẫm lên của thang trời phát ra một tiếng nổ lớn. “Tầng thứ ba!”. Hắn hừ lạnh một tiếng đã bước lên bước thứ ba, đi lên thang trời tầng thứ ba mạnh mẽ hung hãn. Áp lực của tầng này biến chất hơn so với tầng thứ hai, sấm sét kinh hoàng xé ránh thánh thể của hắn, cắt ra một khe rãnh. Sức mạnh phục hồi của Thánh Thể rất bá đạo, vết sẹo máu nhanh chóng lành lại, nhưng khí huyết hoàng kim của hắn bị trấn áp đến tán loại. “Tầng thứ tư!”. Diệp Thành hừ một tiếng, lại tiến lên một bước. Lần này, ngay sau khi lòng bàn chân của hắn đáp xuống, hai chân hắn đã khuỵu xuống, xuyên qua khe máu vẫn còn có thể nhìn thấy xương cốt đẫm máu. “Tầng thứ năm!”. Diệp Thành hét lớn, đột nhiên lại bước một bước. Hắn thở hổn hển, máu trong miệng không ngừng tuôn ra, áp lực ở tầng này vô cùng mạnh mẽ, vô cùng cận kề với Đại Thánh. Trong số đó còn có một cỗ lực lượng tăng cường, thần bí và đáng sợ. Lần đầu tiên hắn dừng chân lại, áp lực thực sự khiến thánh cốt của hắn không ngừng nứt toát, thần thông thần quang cũng tiêu tán đến tận cùng. Trên lưng hắn giống như đang cõng một ngọn núi khổng lồ, lưng cong xuống, chỉ cần buông lỏng một chút cũng đủ để đè hắn thành tro bụi. Tần Quảng Vương ngồi thẳng, nhìn xuống bên dưới, lộ ra một chút kinh ngạc. Chín tầng thang trời đáng sợ đến mức nào ông ta hiểu rõ hơn ai hết. Trước đây, khi ông ta tuyển chọn Minh Tướng, cũng lấy cái này để kiểm tra. Như Viêm Minh Tướng mạnh nhất cũng chỉ có thể bước lên đến tầng thứ ba, hơn nữa còn mất thời gian ba ngày, tầng thứ tư căn bản không dám bước lên. Vị này thì tốt rồi, năm bước lên năm tầng không hề thở dốc. Chỉ riêng điều này thôi, Cửu Đại Minh Tướng dưới trướng của ông ta cũng không bằng hắn, một hơi có thể leo lên năm tầng, khái niệm gì vậy, quá yêu nghiệt. “Tầng thứ sáu!”. Lúc Tần Quảng Vương đang kinh ngạc, lại nghe thấy Diệp Thành gào thét, hắn chỉ nghỉ ngơi không quá ba đến năm giây, lại tiếp tục nhấc chân lên. Theo một tiếng ầm, hắn bước lên thang trời tầng thứ sáu. Hai chân vừa đáp xuống, hắn liền quỳ một gối xuống kêu ầm một tiếng, không phải chủ động quỳ xuống mà là do bị trấn áp đè bẹp. Hai chân hắn đầy máu, xương sống bị nứt,khóe miệng, lỗ mũi, mắt và tai đều đang chảy máu. Áp lực tầng thứ sáu của thang trời này đã tiến vào phạm vi Chuẩn Đế. “Bá thể, mở!”. Hắn trong lòng gầm lên, đột nhiên mở ra bá thể. Giữa lông mày của hắn khắc họa chín đạo thần văn, từng mảnh thánh cốt cũng khắc phù văn, tiềm lực thánh thể đã được khai quật đến cận kề.