“Dám đối nghịch với bổn Minh Tướng, ngươi sẽ chết rất thảm”. Quỷ Tuyền Minh Tướng đạp lên Hư Thiên, vượt qua hư không tiến đến, tay tạo ra một ấn âm dương, bao phủ trong không trung. “Ai cho ngươi sự tự tin đó”. Diệp Thành cười lạnh, một tay nắm càn khôn, dung hợp rất nhiều bí pháp, một quyền đánh ra Bát Hoang. Một quyền một chưởng va chạm, sấm sét mạnh mẽ vang lên, không gian hư vô kia sụp đổ, quỷ sơn ở bên dưới cũng bị rung đến mức đá vụn băng tan. Lại nhìn hai người, Diệp Thành đứng đó bất động, cứng cỏi như núi. Nhưng Quỷ Tuyền Minh Tướng lại thảm bại, bàn tay nứt toác, máu xương bay tứ tung, bị ném ra mấy chục trượng mới có thể dừng lại. “Sao có thể”. Thần sắc của hắn ta tràn đầy vẻ khiếp sợ, một đôi mắt quỷ đen nhánh đột nhiên hiện ra, tơ máu rậm rạp. Hắn ta đường đường là Minh Tướng, là tu vi cấp Thánh Nhân, thế nhưng lại bị Chuẩn Thánh đấm một quyền hộc máu, chỉ một chiêu, thế mà hắn ta đã bại hoàn toàn. “Đánh với ta, tốt nhất là đừng làm việc riêng, hậu quả rất nghiêm trọng”. Khi Quỷ Tuyền Minh Tướng đang khiếp sợ, Diệp Thành đến, một bước xuyên qua hư không, trong nháy mắt giết tới, không nói một lời mà đấm hắn ta một quyền. Lúc Quỷ Tuyền Minh Tướng phản ứng lại thì lập tức lui về phía sau, nhưng vẫn bị Diệp Thành đánh một quyền, lại bay ra ngoài thêm lần nữa. Lần này, bay xa hơn, đâm sập một đỉnh núi. Lúc này, bị thương còn nặng hơn, nửa người bị Diệp Thành đánh nát, huyết cốt đen nhánh lộ ra ngoài, nhìn thấy mà ghê người. “Ngươi, đáng chết!”. Quỷ Tuyền Minh Tướng gào lên, bộ mặt hung hăng, lao ra từ trong đá vụn, trong tay lại có thêm một cây chiến kiếm. Một kiếm, xẻ sơn hà, nứt thiên địa. “Ngươi còn kém xa”. Diệp Thành lấy thân đỡ, một chưởng đánh cho Quỷ Tuyền Minh Tướng lảo đảo, xương vai vỡ vụn, máu tươi văng khắp nơi. “A…”. Hai mắt Quỷ Tuyền Minh Tướng đỏ bừng, hắn nâng tay Diệp Thành lên, một ngón tay chọc vào giữa mày Diệp Thành. Diệp Thành nghiêng đầu tránh đi, vung tay, không đánh vào nơi nào, mà đánh vào trên mặt của Quỷ Tuyền Minh Tướng. Ha, gương mặt đẹp trai kia đã bị đánh đến biến dạng. Quỷ Tuyền Minh Tướng nổi giận, hoàn toàn bạo nộ thi triển cấm pháp, giữa mày lại xuất hiện một đạo thần văn, khí thế tăng lên trong nháy mắt. Hình thái của hắn ta cũng thay đổi, mái tóc đen đã trở nên đỏ hồng, thân thể được sấm sét bao bọc trông như từng con rắn. “Cho dù có mở ra nhiều cấm pháp hơn, ta vẫn có thể đánh ngã ngươi”. Diệp Thành hét lớn, chân đạp thái hư, tung hoành cửu tiêu, tàn ảnh bay ngang bầu trời. “Ta phải giết ngươi!”. Quỷ Tuyền Minh Tướng rống giận, một tay kết ấn, một biển đen hiện ra, sóng lớn cuồn cuộn ngập trời. Động tác này có hơi lớn, biển đen che trời, vốn là nơi tối tăm, trong nháy mắt không còn được một chút ánh sáng. Lại nói đến bí pháp này, thật sự bất phàm, khiến trời cao sụp đổ từng tấc từng tấc, nếu bị nuốt hết, cấp Chuẩn Thánh sẽ hoàn toàn chết. Cái này, khiến cho Quỷ Tuyền Minh Tướng sửng sốt, đầu óc ong ong, hư không rung chuyển, nguyên thần bị tổn thương nặng nề. Diệp Thành không lãng phí thời gian, nhào lên đánh, bí pháp được sử dụng, một bộ lại nối tiếp một bộ, đánh đến mức Quỷ Tuyền Minh Tướng không dám ngẩng đầu. Chờ đến khi tiếng ầm ầm tắt đi, trận chiến cũng theo đó mà kết thúc. Quỷ Tuyền Minh Tướng bại trận, nằm trên mặt đất, ngất đi, còn bị Diệp Thành cấm phong.