“Ta đã nói rồi! Dẫu sao cũng phải cho chút an ủi”. Diệp Thành cười ha ha, đan dược trong túi bị hắn lấy ra hết. Tiện đà, hắn nhét một nắm đan dược vào trong miệng để căn nguyên Thánh Thể được luyện hóa, chúng hóa thành tinh nguyên cuồn cuộn dung nhập vào trong cơ thể. Khí thế dâng cao, kim huyết dâng trào, bàng bạc mênh mông, đến điện Diêm La cũng vang lên tiếng ầm ầm. “Hoang Cổ thánh thể”. Phán quan đột nhiên đứng dậy, trong đôi mắt trợn to bỗng loé lên tia thần quang sắc bén, vẻ mặt khó thể tin được. Nếu không phải Diệp Thành chủ động để lộ, hắn ta cũng sẽ không biết đối phương chính là Hoang Cổ thánh thể, có cùng huyết mạch với cha ruột Đế Quân. “Khó trách, khó trách lại có thể chém giết được nhiều ác long nghiệt hải như thế!”. Hai mắt Phán quan híp lại thành sợi chỉ, trong nháy mắt đã hiểu rõ hết thảy. Hoang Cổ thánh thể ngang hàng với Đế Quân, không chỉ ở dương gian, mà còn ở cả âm phủ, Đế Quân chính là minh chứng tốt nhất. Thánh Thể Đại Thành có thể so được với Minh Đế, toàn bộ minh giới, cũng chỉ có Đế Quân làm được chuyện này, chiến lực tuyệt đối nghịch thiên. Mà hiện giờ, Minh Giới lại có thánh thể thứ hai xuất hiện, sao hắn ta có thể không kinh ngạc, Đế Quân cố ý dặn dò như thế cũng không phải là không có nguyên nhân. Trong lúc hắn ta đang kiếp sợ, thì một tiếng ầm truyền ra trong cơ thể Diệp Thành. Thăng cấp! Diệp Thành thăng cấp! Từ Hoàng Cảnh đỉnh cấp, cường thế trở thành Chuẩn Thánh cấp, kim quang lộng lẫy thật loá mắt. Theo sự thăng cấp của tu vi, trên đỉnh đầu hắn cũng có một tia sáng, hoá thành hai chữ “Quỷ Vương”, lấp ló lấp loé. Đó là tiêu chí thần vị, hắn đã là một Quỷ Vương. Biểu cảm của Phán quan cũng xuất sắc vô cùng, nuốt mười mấy viên đan dược, tên này lập tức thăng cấp? Cái tư chất này cao bao nhiêu hả!Diệp Thành cười, trên mặt tràn đầy thích ý, chuyện thăng cấp thật sự là ngoài ý muốn, trong cơ thể tràn đầy sức mạnh bá đạo, cũng quá mức mạnh mẽ. “Đúng là thiên tài”. Phán quan nhếch miệng, không ngừng tặc lưỡi. “Đan dược còn không, cho ta một chút”, Diệp Thành cười ha ha. “Có cũng không cho ngươi”. Phán quan nói một cách dứt khoát và lưu loát. “Ta có tiền, ta đi mua”. Diệp Thành đắc ý rời đi, hừ ca một tiếng, tu vi thăng cấp, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ. Nhìn bóng dáng Diệp Thành rời đi, Phán quan vuốt bộ râu, ý vị thâm trường, nói: “Cua gái có thể giúp người ta tiến bộ à!”“Chuẩn Thánh?”. Bên ngoài Điện Diêm La vang lên giọng nói ngạc nhiên. Hai Quỷ Vương canh điện đều kinh ngạc mà nhìn Diệp Thành. Khi vào là Hoàng Cảnh, khi ra tới lại là cấp Chuẩn Thánh?Hơn nữa, nhìn hai chữ Quỷ Vương như ẩn như hiện trên đầu Diệp Thành, biểu cảm của hai vị Quỷ Vương lại càng kỳ quái thêm, hắn có nhiều công đức như vậy sao?“Này, chúng ta cùng cấp rồi! Lần sau ta đến, nhớ khách khí một chút”. Diệp Thành vuốt tóc, tỏ vẻ mình như thượng tiên. Khi đi ngang qua một ngọn núi, Diệp Thành nhướng mày nhìn một lên trời, vô cùng hứng thú nhìn nó. Ở nơi đó, có một bóng người ẩn hiện, khoác áo giáp đen, khí quyết sôi sục, đó không phải là Quỷ Tuyền Minh Tướng sao? “Chờ ngươi thật lâu”. Quỷ Tuyền Minh Tướng đạp thiên mà đến, lộ ra một hàm răng trắng, cười ầm trầm đáng sợ: “Thế mà đã tiến vào Chuẩn Thánh, thật xem thường người quá”. “Nếu đã đưa tới cửa, ta cũng không cần tìm ngươi nữa”. Diệp Thành từ từ cười, hung hăng vặn cổ.