Mọi người đều đi theo, lấy một Đế Binh cấp một bảo vệ Tiểu Nhược Hi, tám Đế Khí khác trấn áp Hồng Trần và Lục Đạo. Sau khi các Chuẩn Đế rời đi, kiếm Tru Tiên đi vào hố đen trước đó lại quay lại, tiên quang xung quanh mờ dần đi. “Cuối cùng sẽ có ngày ta trở về”, kiếm Tru Tiên rung lên, giọng nói yếu ớt như thể bị thương nặng. Nói rồi nó ẩn mình vào hư vô, không thấy tung tích nữa. Mọi người bên này đã quay về Thiên Huyền Môn, nhốt hai người Hồng Trần, Lục Đạo vào một sân vườn, sau đó lại thêm phong ấn. Còn Tiểu Nhược Hi bị cấm chế phong ấn trên tế đàn, dùng Đế Binh trấn áp càn khôn để không có gì sơ suất xảy ra. Cô bé ngủ rất yên ổn, thi thoảng còn nói mớ gọi mẹ, giọng nói non nớt. Diệp Thành nhìn mà trầm ngâm, nhớ lại chuyện ba trăm năm trước. Mơ hồ nhớ đến hôm đó tuyết rơi rất dày, mẹ của cô bé chết cóng, còn cô bé thì đang đào tuyết để tìm thứ gì đó để ăn. Chiến tranh của người phàm đôi khi còn tàn khốc hơn giới tu sĩ, kéo theo nhiều năm đói kém, rất nhiều người dân phải chạy nạn, nhiều không kể xiết. Có rất nhiều người bị chết cóng giữa đường như mẫu thân Nhược Hi, để lại những đứa bé mồ côi. Hắn bước lên tế đàn, trong tay còn cầm một chiếc gương đồng nhỏ rồi đặt ở trước mặt Nhược Hi. Chiếc gương chiếu lên gương mặt Nhược Hi, cô bé đang thật sự tồn tại. “Thật sự là người phàm, vô cùng bình thường”, lúc Diệp Thành trầm ngâm, một nhóm Chuẩn Đế vây quanh tế đàn, ai cũng vuốt râu nhìn Nhược Hi. “Ba trăm năm vẫn là bộ dáng hai ba tuổi, chỉ điểm này cũng chứng minh cô bé không phải là người thường”. “Kiếm Tru Tiên từng chọn ra hai người, một là Nhược Hi, người còn lại là Sở Huyên”, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Diệp Thành: “Ngươi đã từng nghĩ hai người này có liên quan gì không?”“Không biết”, Diệp Thành lắc đầu: “Hơn ba trăm năm nay, ta nghĩ đến chuyện này không chỉ một lần, nhưng không có manh mối”. “Nhìn cái này xem!”, Đông Hoàng Thái Tâm đưa một quyển trục ra. Diệp Thành vô thức nhận lấy, sau đó mở nó ra. Trên quyển trục có hai cô bé, vẻ ngoài rất hệt nhau, chắc là một đôi chị em song sinh, khoảng hai ba tuổi. Diệp Thành nhìn quyển trục, rồi lại nhìn Nhược Hi, ba người họ như được tạc ra từ cùng một khuôn. Diệp Thành nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Đông Hoàng Thái Tâm. “Hai đứa bé trên quyển trục này là Sở Huyên Nhi và Sở Linh Nhi lúc nhỏ”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhã nói. “Đây…”, Diệp Thành sửng sốt, Sở Huyên Nhi và Sở Linh Nhi lúc nhỏ giống hệt Nhược Hi. “Thế nên kiếm Tru Tiên chọn Sở Huyên không phải là ngẫu nhiên”, Đông Hoàng Thái Tâm nói: “Sở Huyên và Nhược Hi, Sở Linh và Nhược Hi, ba người này chắc chắn có mối liên hệ nào đó”. “Tiền bối nghĩ sao?”, ánh mắt Diệp Thành trở nên âm trầm. “Không nghĩ ra được nguyên do”, Đông Hoàng Thái Tâm lắc đầu. “Nếu làm rõ được thân phận không chừng sẽ có câu trả lời”, chín Hoàng, Kiếm Thần, Đan Tôn đều nhìn Nhược Hi. “Cô bé là Nhược Hi, có thể nhìn ra lai lịch của cô bé không?”, Đông Hoàng Thái Tâm giơ tay ra kéo Nhân Vương đến trước. Nhân Vương nhướn mày nhìn Nhược Hi, rồi lại liếc nhìn Diệp Thành, xoa cằm: “Hai người rất xứng đôi”. “Ngươi đừng nói nhảm”, Diệp Thành sầm mặt. “Ta thấy là nhớ đòn”, Hoàng Giả Chiến Vương mắng.