Vẫn là câu nói kia, cho dù hắn có tu đến Chuẩn Đế thì như thế nào, vẫn khó thoát khỏi ba năm tử kiếp, cũng không có khác biệt gì. Chậm rãi nhắm mắt lại, hắn lấy Vô Tự Thiên Thư ra, đặt ở trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, vùi đầu nghiên cứu đại đạo. Trong một ngày này, quá nhiều người ở Đại Sở bị mang đi, hậu duệ Hoàng giả, năm Vương Đại Sở đều là những người tài giỏi, không ai bị bỏ sót. Sắc trời dần dần tối đi, ban ngày rút đi, nghênh đón màn đêm. Đỉnh Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành không nhúc nhích, giống như một pho tượng, đọc đến mê mẩn, tâm thần cũng bị cuốn vào thiên thư. Hắn ngồi chín ngày, trong lúc đó hắn chưa bao giờ nhúc nhích. Cho đến ngày thứ mười, tư thế vốn vùi đầu đọc sách bắt đầu có thay đổi kỳ dị, từng sợi tóc phiêu dật trên mái đầu bạc bị hóa đá với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được. Kế tiếp là đầu của hắn, cánh tay, chân, thậm chí Vô Tự Thiên Thư cầm ở trong tay cũng đều hóa thành đá. Lúc này trông hắn không giống như một pho tượng nữa, mà hắn chính là một bức tượng được chế tác tinh xảo, điêu khắc sinh động như thật. Dưới ánh trăng, tượng đá còn lóe sáng, từng sợi ánh sao dung nhập, ấp ủ tinh hoa, bao phủ lấy pho tượng lộng lẫy, bắt mắt. “Làm sao có thể?”. Hai ông lão Thiên Địa âm thầm bảo hộ hắn, xoa xoa đôi mắt già nua, tưởng bản thân đã nhìn lầm rồi. Nhưng nhìn lại, Diệp Thành bằng xương bằng thịt thật sự hóa thành cục đá, vẫn duy trì tư thế vùi đầu đọc sách. Tiếng cành cạch vang lên, thật sự là đá, chuyện này khiến cho hai người kinh ngạc, từ góc độ của bọn họ, hoàn toàn không thể nhìn ra chút manh mối nào. “Không có linh khí, cũng không có máu tươi chảy xuôi”. Địa lão trầm ngâm, mắt của Chuẩn Đế cũng nhìn không thấu. “Chắc chắn đã xảy ra biến cố”. Thiên lão lập tức vung ống tay áo, tế ra một đạo thủy mạc, thông với Thiên Huyền Môn phía bên kia. “Thần nữ, hắn đã hóa thành đá”. Thiên lão nói. Đông Hoàng Thái Tâm và chín Hoàng Đại Sở liếc nhìn màn nước rồi cũng nhíu mày, ánh mắt hoàn toàn dừng ở trên người của Nhân Vương. “Nói thật với ngươi, ta không tính ra lai lịch của hắn”. Nhân vương từ từ nói: “Tự thân hắn như vòng tuần hoàn chết, bất luận là tính thế nào đều không thể tìm ra căn nguyên”. “Có lẽ, có thể hỏi đế Binh một chút”. Nguyệt Hoàng nhẹ giọng nói: “Đế khí đều có đế linh, không chừng có thể hiểu rõ trong lúc ảo diệu”. “Ta tính không ra, hỏi cũng như không”. Nhân Vương nói, mắt nhìn chín Hoàng: “Ta mặc kệ ngươi và Vạn tộc có bao nhiêu thâm thù đại hận, tuyệt đối không thể mang Đế Binh của ngươi rời đi khu đất này, còn có, chín người các ngươi, không có việc gì thì đừng có chạy ra ngoài”. Nói xong, chắp tay rời đi, trước khi đi khỏi rừng trúc, không quên nhìn thoáng qua hư vô mờ mịt. “Đại Địa chi tử, thiên phạt chi tử, đều là hoá thân của trời đất, ai mạnh ai yếu đây?”