Vì thế hắn cũng bị thương nặng, bị một ngón tay của Đại Thánh của Thái Thanh đâm xuyên qua ngực, sau lưng bị trúng một nhát kiếm của Đại Thánh Chí Tôn. Đại Thánh cung Phiếu Miểu đánh tàn nhẫn nhất, sử dụng Chuẩn Đế Binh chém vào một cánh tay của Diệp Thành, thánh huyết văng đầy trời. “Chết đi!”, Trí Dương Đạo Nhân sử dụng trận đồ tàn phá, bắn thần quang Tịch Diệt ra, đâm xuyên qua hư vô Phiếu Miểu. Diệp Thành dùng cả người chống đỡ, tung một nhát kiếm chém vào đầu Trí Dương. Trí Dương lùi về sau, Nguyên Thần bị thương, vội vàng tạo ra một cái đầu mời, mặt mày hung tợn như ác quỷ. “Phong ấn cho ta!”, một vị Đại Thành của Thiên Phạt mang theo sát khí ngút trời xông tới, lòng bàn tay ông ta có trận quang, là một đại trận cổ xưa, bao phủ lấy Diệp Thành từ trên không trung, định phong ấn hắn. Diệp Thành không nói gì, ảo ảnh Hỗn Độn bỗng xuất hiện, đạo tắc Hỗn Độn bay nhảy phá vỡ phong ấn pháp trận, bay vào chín tầng mây. Đại Thánh Thiên Phạt đó khuỵu gối xuống, bị một nhát kiếm của Diệp Thành đâm xuyên qua giữa trán, Nguyên Thần tiêu biến, rơi xuống từ trên không trung. “Ngươi thật đáng chết!”, hai vị Đại Thánh còn lại của Thiên Phạt Thánh Địa tức giận gào lên, cầm lấy Chuẩn Đế Binh lao đến. “Đều là do các ngươi tự tìm lấy”, Diệp Thành vung Phần Tịch lên, ép Chuẩn Đế Binh của Thiên Phạt lùi bước, san bằng trời đất, hai vị Đại Thánh Thiên Phạt bị chém văng ra xa. Hai người bị thương, máu chảy đầm đìa, nhuộm đỏ cả bầu trời sao. Diệp Thành không quan tâm đến xung quanh đang bao vây giết hắn mà chỉ nhìn chằm chằm hai người đó, hắn hiểu đạo lý nhân lúc khó khăn mà lấy mạng người khác. Hai vị Đại Thánh Thiên Phạt hoàn hồn lại, thấy Diệp Thành lao đến, hai người biến sắc, siết chặt ấn trong tay. Nhưng Diệp Thành nhanh hơn, một nhát kiếm nhanh chóng chém trúng một người, vạn kiếm quy về làm một, giết cả vị Đại Thánh còn lại. Máu tươi cực kỳ chói mắt, những người đứng xem đều hãi hùng khiếp vía. Ba vị Đại Thánh đấy! Thế mà lại bị giết hết, lúc này mười chín vị cấp Đại Thánh chỉ còn lại mười sáu. Nhìn lại bảo ấn Chuẩn Đế Binh của Thiên Phạt Thánh Địa, cũng khó thoát khỏi bị trấn áp, cũng bị Diệp Thành đạp vỡ. Năm xưa Thánh Thể Đại Thành dùng tay không trấn áp binh Cực Đạo Đế, bây giờ mặc dù Diệp Thành không bằng một phần vạn người đó nhưng vẫn bá đạo vô song, dùng chân không nghiền nát Chuẩn Đế Binh. Bảo ấn cấp Chuẩn Đế vỡ nát, sau đó trút xuống bầu trời như một cơn mưa. Hỗn Độn Đỉnh canh chuẩn xác cơ hội hút lấy sạch sẽ, người đứng xem sửng sốt, đỉnh này rất có tự giác. Trong tiếng bàn tán đầy kinh ngạc, Diệp Thành đẫm máu, bị Chuẩn Đế Binh lướt qua liên tiếp, Thánh Thể cường đại của hắn cũng bị nứt ra. “Giết!”, ba vị Đại Thánh Chí Tôn lao đến phía trước, một người một kiếm suýt nữa đã chém chết Diệp Thành. Diệp Thành gầm lên một tiếng, khí huyết như bị thiêu đốt, hắn chịu đựng cơn đau sau lưng vì bị chém trúng để vung kiếm lên chém vào một vị Đại Thánh Chí Tôn, sau đó trở tay đánh một chưởng tiêu diệt vị Đại Thánh thứ hai. Vị Đại Thánh thứ ba của thành Chí Tôn mang theo Chuẩn Đế Binh lùi về sau, thoát được một kiếp nhưng mặt mày lại hung tợn như ác quỷ. “Đánh!”, Diệp Thành gào lên làm chấn động bầu trời, cả người đều bùng lên ngọn lửa, khí huyết vàng kim ngút trời cuồn cuộn. Hắn như một vị chiến thần, ý chí chiến đấu vô địch, cố gắng phát huy hết sức mạnh của Thánh Cốt, mỗi một giọt máu, mỗi một khúc xương đều được uy lực Chuẩn Đế trợ sức, bá đạo vô song. “Trấn áp cho ta”, Đại Thánh Vũ Hóa Thần Triều bước lên trời, sử dụng Chuẩn Đế Binh trấn áp lại. “Cút!”, Diệp Thành tức giận gầm lên, nghịch thiên lao lên trời, chín đạo Bát Hoang hợp làm một khiến Chuẩn Đế Binh của Vũ Hóa chấn động đến nỗi nứt ra, Đại Thánh đó cũng nôn ra máu rồi văng ra ngoài. Hắn lại thắng một trận nữa, nhưng lại bị Chuẩn Đế Binh của cung Thái Thanh chém trúng Thánh Thể, Thánh Cốt nứt ra, máu bắn ra. Thần quang Chuẩn Đế Binh của Thương Linh Điện lướt qua, nửa đầu Thánh Thể của hắn bị nghiền nát, Nguyên Thần bị thương nặng. Diệp Thành bước lên trời, tung hoành khắp trời, khí huyết vết thương trào ra, nhanh chóng lành lại, Thánh Thể như đúc vàng. Sự cường đại của hắn khiến mọi người sợ hãi, đánh Đại Thánh Phiếu Miểu một chưởng rồi xoay người chém chết kẻ kia. “Tế trận, phong ấn hắn”, ba vị Đại Thánh hợp lực, bày bố trận pháp, chính là chín mươi chín lá cờ chiến cổ. Đó là một pháp trận cổ xưa, có rất nhiều phù văn lưu chuyển, chín mươi chín vòng liên tục, có phong ấn và thần uy tru diệt. Diệp Thành bị vây khốn, khí huyết bị mờ nhạt đi không ít. “Mở cho ta!”, Diệp Thành hét lên, chém đứt một khe hở, hắn thoát ra ngoài như một con giao long. Nhưng hắn vừa chạy ra ngoài đã nhìn thấy năm Chuẩn Đế Binh cùng ầm ầm đè xuống. Diệp Thành phun ra máu, Thánh Cốt vỡ nát, bị ép đến mức hai chân cong vẹo, như đang gồng gánh một ngọn núi tám ngàn trượng. “Mở cho ta!”, hắn gào lên, khí huyết Hoàng kim cuồn cuộn đỡ uy lực của năm Chuẩn Đế Binh lên. “Trấn áp”, Đại Thánh bao vây tấn công hắn cũng hét lên, đều tăng sức mạnh cho bí pháp, điên cuồng sử dụng Chuẩn Đế Binh. Lúc này năm Chuẩn Đế Binh vừa được đỡ lên lại đè xuống, ép đến mức Diệp Thành không thể động đậy. Thánh Thể lành lặn lại bị nứt ra, thánh huyết chảy ra từ khe hở, rất chói mắt. “Thôi xong, lần này xong thật rồi, năm Chuẩn Đế Binh cùng hợp lực trấn áp, cho dù có là Thánh Cốt Đại Thành cũng phải chịu thua”, mọi người đều hít khí lạnh, cảm thấy lo lắng. “Không phải do Diệp Thành quá yếu mà là người bao vây tấn công hắn quá nhiều và quá mạnh”, các tu sĩ lớn tuổi đều thở dài. Tiên Luân bên phải của hắn bỗng chuyển động. Sau đó một luồng sức mạnh vừa bí ẩn vừa cổ xưa thức tỉnh, không biết đến từ đâu, chỉ biết là rất mạnh. “Tốt lắm!”, Diệp Thành bật cười, khí huyết như tung bay, dường như biết Tiên Luân bên trái đánh thức cái gì, cũng hiến tế cả tuổi thọ, chạm vào cấm thuật bá đạo. “Tiên Luân Thiên Táng, mở!”