Tiên Võ Đế Vương

Chương 2365:

11-10-2024


Trước Sau

“Tiền bối cứu ta”, Trí Dương Đạo Nhân lảo đảo bay đến túm lấy cọng rơm cứu người, liều mạng cầu xin.
  Thế nhưng ông cụ Chuẩn Đế đang câu cá đó như không nghe thấy lời cầu xin của ông ta, tự coi mình thành người điếc.
  Diệp Thành giơ kiếm lên lao đến, vẻ mặt lạnh như băng, nhìn ông lão đó một cái rồi chém một nhát kiếm vào Trí Dương Đạo Nhân.
  “Tiền bối thấy chết không cứu thật sao?”, Trí Dương gào lên.
  Nhưng ông ta không nhận được câu trả lời từ ông lão, chỉ lo nghênh đón một nhát kiếm của Diệp Thành, cả người bị chém văng ra xa, tông vào mười mấy ngọn núi lớn mới rơi xuống, lại không nhìn thấy hình người lần nữa.
  Diệp Thành ở trên không trung bước đến, tiếp tục đuổi giết ông ta, tà khí lạnh như băng.
  Sau những người đứng xem đều không quên chắp tay chào lúc đi ngang qua chỗ ông lão, mặt ai nấy cũng đầy vẻ kính sợ.
  “Ngay cả một cấp Chuẩn Đế cũng không dám lo chuyện bao đồng”, người đứng xem chậc lưỡi: “Diệp Thành khiến người ta sợ đến thế sao?”  “Mẹ nó, xấu hổ thật chứ”, sau khi mọi người đi rồi, ông lão Chuẩn Đế mới bĩu môi, xoa mi tâm.
  Không phải ông ấy sợ Diệp Thành, mà là sợ Thiên Hư.
  Đại Thánh đều có thể nhìn thấy trong người Diệp Thành có Thánh Cốt của Thần Chiến, ông ấy thân là Chuẩn Đế sao lại không nhìn ra bí mật này.
  Thiên Hư cứu Diệp Thành, lại đưa Thánh Cốt Thần Chiến cho hắn, điều này đủ để chứng tỏ mọi thứ, chọc vào Diệp Thành không quan trọng, nếu chọc đến cấm khu thì có trời mới biết sẽ xảy ra việc gì.
  “Cứu ta!”, tiếng gào thét của Trí Dương vang vọng khắp trời đất.
  Nhưng không ai để tâm đến lời cầu cứu của ông ta.
  Ba bậc Đại Thánh bị chém chết, một bậc Chuẩn Đế không dám nhúng tay vào chuyện này, còn ai dám bước lên góp vui chứ, trừ khi muốn chết.
  Nhưng Trí Dương – người chỉ còn một bước nữa là cấp Chuẩn Đế, tốc độ cũng không phải tầm thường, chạy cực kỳ nhanh.
  Diệp Thành một đường đuổi theo, e là cũng không thể làm gì được ông ta.
  Thời gian lâu mọi chuyện đều sẽ thay đổi, Diệp Thành cũng đã liều mình, thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ tăng lên, hắn cố chấp cũng đuổi kịp, vung kiếm lên chém.
  Sau lưng Trí Dương Đạo Nhân bị chém trúng, để lộ ra xương bên trong, cả người văng ra xa hơn tám trăm trượng, suýt nữa là tận mạng.
  “Ông đây liều mạng với ngươi”, ánh mắt Trí Dương Đạo Nhân đầy sự điên cuồng, lấy căn nguyên ra, sức chiến đấu lập tức tăng lên.
  Ông ta lấy lò đồng ra, đây là pháp khí bản mệnh của ông ta.
  Diệp Thành hừ một tiếng, mượn uy thế của Thánh Cốt rót vào kiếm Chuẩn Đế, chém một nhát khiến lò đồng lập tức vỡ nát.
  Phụt!  Trí Dương Đạo Nhân phun ra máu, bị phản phệ, văng ra xa.
  “Nợ máu trả máu!”, Diệp Thành lao đến, kiếm Chuẩn Đế kêu vang, nhát kiếm vô tình tiễn Trí Dương đến hoàng tuyền.
  Thế nhưng ngay lúc này, một tia thần quang bỗng xuất hiện từ phía đằng xa, đánh trúng vào kiếm Chuẩn Đế.
  Diệp Thành bị chấn động lảo đảo lùi về sau, nhìn chằm chằm phía xa đó.
  Phía Đông có ba bóng người cùng nhau đi đến, hơn nữa còn là người hắn quen, chính là ba Đại Thánh của Thiên Phạt Thánh Địa.
  Trên đỉnh đầu ba người treo một bảo ấn, là Chuẩn Đế Binh, thứ đánh bại Diệp Thành trước đó chính là bảo ấn Chuẩn Đế.
  Trời đất chấn động, không chỉ có ba Đại Thành của Thiên Phạt.
  Mây trời ở phía Tây cuồn cuộn, lại có ba bóng người bước đến, chính là ba lão tổ của Thương Linh Điện, khí thế ngút trời, trên đỉnh đầu treo một tấm gương thần, Chuẩn Đế Binh hàng thật giá thật.
  Hư không phía Nam vang lên tiếng ầm ầm, có ba người bước đến, chính là ba lão tổ Vũ Hóa Thần Triều, đều là cấp Đại Thánh, trên đỉnh đầu có treo một cái mâu đen, toát ra uy lực cấp Chuẩn Đế.
  Bầu trời phía Bắc rung chuyển, ba ông lão thúc chiến xa chạy đến, là ba vị lão tổ của thành Chí Tôn, trên đầu có treo một viên thần châu, pháp khí cấp Chuẩn Đế, có thể khiến cả thiên hạ sợ tái mặt.
  Ở phía đông nam, sát khí ngút trời, vẫn là ba ông lão, ba vị lão tổ của cung Thái Thanh, cũng mang theo Chuẩn Đế Binh, là một sát kiếm đan xen với pháp tắc cấp Chuẩn Đế.
  Tiên Hải ở phía tây nam cuồng bạo, ba lão tổ của cung Phiếu Miểu lao đến, họ đều là cấp Đại Thánh, trên đầu có treo một bình bảo cấp Chuẩn Đế, cũng là một pháp khí đáng sợ, hung tiếng vang dội.
  “Đây… đây là bàn với nhau mà đến à!”, người đứng xem biến sắc, tu sĩ cấp Đại Thánh đều tụ lại thành nhóm chạy đến.
  “Cung Thái Thanh, thành Chí Tôn, Phiếu Miểu, Thương Linh Điện, Vũ Hóa Thần Triều, Thiên Phạt Thánh Địa, cộng thêm Trí Dương Đạo Nhân, đến tận mười chín Đại Thánh”, có người ngạc nhiên nói.
  “Còn có sáu Chuẩn Đế Binh, đều là hung binh”.
  “Đến Chuẩn Đế cũng phải sợ thế trận này”.
  “Lần này Diệp Thành chắc chắn phải đầu hàng thôi, dù sao cũng chỉ là mượn uy lực của người khác, dùng một phần thì ít đi một phần, khó ngăn được”.
  “Tốt, tốt lắm!”, không trung vang lên tiếng cười của Trí Dương Đạo Nhân, ánh mắt đầy vẻ hung tợn, cực kỳ kiêu ngạo và tự tin, chưa từng nghĩ có cứu binh đến giúp mình.
  Mười chín vị Đại Thánh, sáu Chuẩn Đế Binh, đây là thế trận cực kỳ đáng sợ, dù là cấp Chuẩn Đế đến cũng phải sợ.
   “Không biết tự lượng sức”, mười chín vị Đại Thánh cùng hừ một tiếng, ra tay cùng một lúc, có người dùng ấn, có người dùng quyết, có người dùng kiếm, đều là đại sát kỹ, uy lực vô song.
   “Giết!”, Trí Dương Đạo Nhân cũng đi theo, phất tay áo lên, lấy một trận đồ phá nát ra, bắn ra thần quang.
   Diệp Thành lao tới, kiếm Chuẩn Đế thể hiện hết thần uy của mình, chém Đại Thánh Thiên Phạt máu chảy đầm đìa.
Hắn trở tay đánh ra một chưởng xuống khiến Đại Thánh Thiên Phạt thứ hai nôn ra máu, đồng thời lùi về sau.
   Vị Đại Thánh thứ ba, hắn sử dụng Bát Hoang Quyền, hơn nữa chín đạo hợp nhất, có Thánh Cốt cho mượn uy lực, khiến nửa người ông ta nổ tung, đường đường là Đại Thánh uy nghiêm nhưng bị đánh bại một cách gọn gàng, dứt khoát.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!