Hố đen vẫn đen kịt như trước nhưng lại không hề yên tĩnh, khắp nơi đều là tiếng gầm của thái tử Kim Ô. Đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta nhìn xung quanh, bóng tối vô tận bao trùm, hắn ta nghĩ đây là nơi mà mọi người thường gọi là địa ngục, cho dù là tâm cảnh vững vàng như hắn ta cũng phải suy sụp, thái tử Kim Ô kiêu ngạo, tự đắc cũng sợ chết. Nhưng rõ ràng hắn ta vẫn còn cảm nhận được xung quanh, bóng tối tịch mịch khiến hắn ta không phân biệt được rốt cuộc mình đã chết hay chưa, cảm giác mờ mịt không rõ này khiến hắn hoảng sợ, cả người đều lạnh toát. “Có thích nơi này không?”, tiếng cười gằn vang lên, như có ma lực, một tia sáng bay lên chiếu sáng hố đen để lộ ra bóng người mờ ảo của Diệp Thành. “Rốt cuộc ngươi là ai?”, đôi mắt đỏ ngầu của thái tử Kim Ô như muốn nhỏ ra máu, nhìn chằm chằm Diệp Thành. “Ngươi nói xem?”, Nguyên Thần của Diệp Thành thoát ra khỏi cơ thể Đại Thánh, mặc dù là Nguyên Thần nhưng lại hiện ra dung mạo thật của hắn, đường nét khuôn mặt sắc bén góc cạnh, cũng tràn vẻ thăng trầm và mệt mỏi. “Ngươi… Diệp… Diệp Thành”, thái tử Kim Ô trố mắt, đồng tử co lại. “Là ta”, Diệp Thành khẽ cười lộ ra hai hàng răng trắng: “Có bất ngờ không?” “Không thể nào, không thể nào có chuyện này”, thái tử Kim Ô điên cuồng rống giận, hắn ta không thể tin được, cũng không dám tin, Hoang Cổ Thánh Thể đã chết thế mà vẫn còn sống, hơn nữa trong hai ngày đã làm tộc Kim Ô tổn thất nặng nề, cũng tính kế hắn ta một cách gọn ghẽ. “Ta vốn dĩ đã sắp rời khỏi Nam Vực, không muốn để ý đến ân oán của ta và ngươi nữa”, Diệp Thành dửng dưng nói: “Là ngươi khiến ta quay lại, ngươi cứ xem như Thánh Thể đã chết là được, nhưng ngươi lại muốn tàn sát người vô tội, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Chúc mừng ngươi đã trúng thưởng, trong số những người đó có cả người thân của ta. Lần này ta quay lại là muốn trả nợ máu cho nàng ấy”. “Không thể nào có chuyện này”, thái tử Kim Ô vẫn còn đang gào lên, có lẽ là không cam lòng chấp nhận sự thật này, hắn ta đã bại dưới tay Diệp Thành, hơn nữa còn kéo theo cả tộc Kim Ô. “Nợ máu phải trả bằng máu!”, Diệp Thành lạnh nhạt nói, một chưởng đè chặt lên thiên linh của thái tử Kim Ô, tìm kiếm linh hồn của mình ở kiếp trước, đồng thời cũng đang cưỡng đoạt huyết mạch và căn nguyên của hắn ta. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cơ thể thái tử Kim Ô vỡ vụn, cho dù là huyết mạch Kim Ô hay căn nguyên Kim Ô thì đều bị Diệp Thành mạnh mẽ hút đi, Nguyên Thần đang trên bờ vực sụp đổ. Giờ phút đứng trên bờ vực sinh tử, hắn ta mới biết hối hận là gì, hối hận lẽ ra không nên chọc vào tên ác ma Diệp Thành. Hắn ta vốn dĩ không thù không oán với Diệp Thành nhưng lại cố chấp động vào bạn của hắn, dù Hoang Cổ Thánh Thể đã chết, hắn ta vẫn tiếp tục tàn sát, chọc cho tên sát thần này quay lại. Cũng chính là ánh mắt của cô ta khiến cho lòng hắn không cách nào vượt qua chướng ngại vật, thậm chí trái tim trở nên nguội lạnh, thậm chí tâm trí cũng vặn vẹo, gây ra thảm sát, hai tay hắn cũng nhuốm đầy máu. Hắn đi rồi nhưng không ra khỏi hố đen, mà lẻn vào hố đen như thể muốn che đậy tội ác của mình bằng bóng tối vô tận, sát thần giẫm lên máu xương, cơ thể không khỏi run lên. Mãi đến tận đêm, hắn mới đi ra từ trong hố đen, xuất hiện ở một dãy núi cách núi Thương Mang rất xa, hắn muốn như thế, ra khỏi hố đen, tránh khỏi Kim Ô. “Cũng xem như bội thu”, mắt nhìn xung quanh, hắn lấy rất nhiều túi chứa đồ ra.