“Không cần quan tâm tới những tiểu tiết kia”, Tiểu Viên Hoàng mặt dày mày dạn túm Diệp Thành lên trước: “Tên này sẽ là lão thất của chúng ta, nhớ che chở một chút”. “Cái gì mà lão thất nhà ngươi hả!”, Diệp Thành không chịu: “Ngươi đang trêu chọc ta à!” “Hắn là gì thế?”, một câu của Tiểu Viên Hoàng khiến mấy anh em kết nghĩa vây quanh Diệp Thành, ngó trái ngó phải quan sát mà cũng không nhìn ra được bản thể của Diệp Thành, chân dung hay huyết mạch cũng không. “Ta là... nhân loại!”, Diệp Thành đáp rồi quay người rời đi, hắn cũng không muốn gia nhập vào đám trộm cướp. ”Đi đâu đó?”, Tiểu Viên Hoàng ở phía sau níu hắn lại, cũng không màng Diệp Thành có bằng lòng hay không mà trực tiếp giới thiệu: “Đây là nhị ca, bản thể là Võ Hùng Đại Địa, gọi hắn ta là Hùng Bưu, lão tam là ta, đây là tứ ca của người, bản thể là Tiên Vương Hạc... ” Tên này cũng khá chuyên nghiệp, giới thiệu cặn kẽ từng người từ tu vi, cảnh giới, huyết mạch, bản thể, thậm chí mười tám đời tổ tiên người ta cũng bị hắn ta kể ra vanh vách. Tiểu Viên Hoàng nói rất tỉ mỉ nhưng Diệp Thành chẳng nghe lọt tai câu nào, chỉ muốn tìm thời cơ chạy trốn, một Tiểu Viên Hoàng đã làm hắn thê thảm lắm rồi, giờ thêm mấy tên nữa, chắc hắn khóc thét luôn. “Nào, để ta nghiêm túc giới thiệu về lão thất của chúng ta!”, Tiểu Viên Hoàng hắng giọng. Sau đó hắn ta không quên vung tay áo nói: “Hắn, chính là Hoang Cổ Thánh Thể trong lời đồn”. “Hoang Cổ Thánh Thể?”, bốn người Hùng Bưu vừa nghe tới mấy chữ này thì hai mắt tỏa sáng rực rỡ. “Ngươi đừng nói linh tinh được không hả!”, Diệp Thành che miệng Tiểu Viên Hoàng, hắn tới tìm người chuyển thế, không muốn bại lộ thân phận, bằng không thịnh hội hôm nay ầm ĩ vô cùng. “Ta cho rằng chúng ta vẫn nên tìm chỗ uống máu ăn thề đi!”, Hùng Bưu nói một câu. “Ta rất thích thất đệ này, thánh huyết chắc sẽ có màu vàng rực nhỉ!”, Tiên Vương Hạc, Xuyên Sơn Giáp và Bắc Minh Ngư đều gật đầu, vẻ mặt thâm sâu khó lường. Diệp Thành giật khóe môi, đúng là năm vị ca ca tốt, gì mà uống máu ăn thề, hóa ra là muốn nhanh chóng lấy máu của hắn, dáng vẻ còn mừng rỡ như thế nữa, tính chơi hắn à? “Nào, nhìn xem, trùm cuối tới rồi!”, Tiểu Viên Hoàng kéo giật tay áo Diệp Thành ra hiệu cho hắn nhìn ra cửa, bàn tay lông lá chỉ về phương xa, cuối cùng chĩa thẳng vào một người. Diệp Thành vô thức liếc sang, ngắm một cách chính xác vào người được chỉ, hai mắt híp lại. Đó là một người cường tráng, thân hình vạm vỡ, thể phách tráng kiện, thân trên trần trụi, cơ bắp như rồng, có sét quấn quanh, tràn ngập năng lượng, trên cánh tay có vẽ thần văn. Khí huyết như sông lớn, bá đạo mà bàng bạc, đôi mắt to đen ngòm mang theo uy nghiêm, chứa đựng cả đất trời. Có lẽ vì quá vạm vỡ nên khi đi, hắn ta làm cả không gian bị vặn vẹo, đất bằng rung chuyển. Quỳ Ngưu! Diệp Thành lẩm bẩm, lập tức nhìn ra bản thể của đối phương, là một con trâu. Đó là một huyết mạch cổ xưa, cùng tồn tại song song với những huyết mạch viễn cổ như Kim Ô và Côn Bằng, cơ thể mạnh mẽ tới mức gần như đứng đầu, thậm chí còn có thể đè ép cả thánh thể, đáng sợ vô cùng. Chủng tộc này từng sinh ra Đại Đế, là Quỳ Ngưu Đại Đế trong một trăm ba mươi vị Đế thời Huyền Hoang. Ở thời đại cổ xưa đó, họ đã từng vô địch vạn vực, từng thống ngự vạn linh, lừng lẫy xưa nay. Khác với mấy người Tiểu Viên Hoàng, Quỳ Ngưu cũng không phải Chuẩn Thánh mà chỉ là một Thánh Nhân, nhưng khí tức hung hãn của hắn ta còn mạnh hơn thái tử Kim Ô hôm qua một tầng, chiến lực cực kỳ kinh khủng. “Hay là chúng ta cứ tìm chỗ uống máu ăn thề đi!”, Diệp Thành tự giác sửa lại quần áo. “Trước đó còn không chịu, giờ lại trở mặt như lật bánh tráng thế”, Tiểu Viên Hoàng liếc xéo Diệp Thành. “Ta rất yêu thích đại gia đình của chúng ta!”, Diệp Thành thâm trầm nói một câu, ngữ điệu sâu xa, vẻ mặt cũng đầy ẩn ý: “Theo đại ca tung hoành giang hồ, chắc chắn tương lai sẽ rất xán lạn”. “Hứ!”, một đám bĩu môi, dùng vẻ mặt chê bai nhìn Diệp Thành. Vừa rồi còn tỏ ra ẩm ương, giờ gọi đại ca thân thiết dữ, họ nhìn ra rồi, tên này cũng là một kẻ hèn! “Hử?”, Quỳ Ngưu nhướng mày nhìn Diệp Thành, đôi mắt trâu ngăm đen lóe lên tia sáng, nhìn một hồi rồi híp mắt nói: “Đúng là Hoang Cổ Thánh Thể!” “Vậy mà cũng nhìn ra được sao?”, Diệp Thành giật mình. Hắn đã phong ấn căn nguyên, ngay cả thái tử Kim Ô đánh với hắn chín chiêu cũng không nhìn ra được huyết mạch của hắn, giờ lại bị Quỳ Ngưu phát hiện dễ dàng như vậy. “Người anh em này, ta nhận!”, Quỳ Ngưu cảm thấy tâm trạng khá vui vẻ, cánh tay như trâu khoác lên vai Diệp Thành: “Lần này tới đây, ta cũng nghe nói những đồn đãi về ngươi, rất đỉnh đó! Nhóm thần tử bị ngươi đánh cho tàn phế còn đang dưỡng bệnh trên giường kìa”. “Không thể không nói là hôm đó ta cũng có hơi nóng nảy!”, Diệp Thành hít sâu một hơi. Câu này đã giúp hắn tạo nét thành công.