“Ngươi… Ngươi giết được cả Đại Đế?”, vẻ mặt Xích Dương Tử lại thay đổi, trong mắt ông ta toàn là vẻ kinh hãi. “Thời vạn cổ, Đế Hoang tiền bối một mình chiến đấu với năm Đại Đế, vãn bối cũng không dám bôi nhọ uy danh của Hoang Cổ Thánh Thể”. “Chỉ có bản nguyên Thánh thể, không có Thánh thể thần tàng mà tiểu tử ngươi còn yêu nghiệt hơn cả Đế Hoang”, Xích Dương Tử hít vào một hơi khí lạnh, nhìn Diệp Thành trước mặt như nhìn quái vật. “Mối liên hệ giữa Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực bị cắt đứt, không biết đã đi về đâu”, Diệp Thành ôm bầu rượu, chuyển chủ đề: “Vãn bối tới đây từ hố đen không gian, một trăm năm mới tới được Chư Thiên Vạn Vực, một trăm năm trước Kiếm Thần và các Hoàng đế của Đại Sở đã đi tìm Đại Sở, chắc lúc này đã đang trên đường trở về, quá trình này sẽ là một quãng thời gian rất dài”. “Do ta ẩn thế quá lâu sao? Sao ta không biết đã xảy ra nhiều chuyện thế này?”, Xích Dương Tử nhíu chặt lông mày, không chỉ một lần nhìn Diệp Thành, hậu bối mới chỉ hơn hai trăm tuổi này cho ông ta quá nhiều bất ngờ, khiến tâm cảnh của Chuẩn Đế như ông ta cũng không khỏi sóng dậy ầm vang. “Tiền bối có tiện nói cho vãn bối biết về Thiên Hư không?”, một câu nói của Diệp Thành đã cắt ngang suy nghĩ của Xích Dương Tử. “Đó là một cấm địa”, Xích Dương Tử hít sâu một hơi: “Năm xưa bảy người con của Đông Hoa chiến đấu tới Thiên Hư mới phạm phải tồn tại vô thượng, mắt phải của Thái Hư bị Thiên Hư tước đoạt, ông ấy còn không tiếc lấy thân mình phong cấm Thần Ma, năm nghìn năm đằng đẵng, cuối cùng ông ấy đã qua đời’. “Bảy người con của Đông Hoa, chín cấp Chuẩn Đế chiến đấu với cấm địa Thiên Hư mà cũng thất bại thảm hại vậy sao?” “Năm nghìn năm, bảy người con của Đông Hoa không phải Chuẩn Đế mà là Đại Thánh”, Xích Dương Tử chầm chậm nói: “Là do chúng ta quá lỗ mãng, đến lúc thất bại mới biết, cho dù năm đó chúng ta đều là Chuẩn Đế cũng không đấu lại được Thiên Hư, đến Đông Hoa Nữ Đế cũng bó tay trước cấm địa vô thượng thì sao chúng ta có thể khiêu khích được họ? Đông Hoa Thất Tử từ đầu đến cuối đều chỉ là trò cười”. “Đông Hoa Nữ Đế cũng bó tay?”, Diệp Thành giật mình, nỗi khiếp sợ đối với cấm địa này đã tăng lên. “Ngươi sợ vị ở Thiên Hư ấy tới cướp đi Tiên Luân Nhãn của mình đúng không?”, Xích Dương Tử nhìn Diệp Thành. “Thành thật mà nói thì đúng là như vậy”, Diệp Thành ho khan: “Vãn bối sợ ông ta sẽ một chưởng đập chết mình”. “Yên tâm, ngươi không vào Thiên Hư, ông ta cũng không dám làm gì ngươi”, lời nói của Xích Dương Tử mang theo ý tứ sâu xa: “Khi Thánh thể của ngươi tới đại thành thì hãy đi tính sổ với ông ta, cướp lại Thánh cốt của tiền bối”. “Thánh cốt của tiền bối là gì vậy ạ?” “Ngươi có biết Thần Chiến Thánh thể đại thành không?” “Đương nhiên vãn bối biết”, Diệp Thành lập tức gật đầu: “Chư Thiên Vạn Vực lấy cái chết của ông ấy để phân chia Hoang Cổ và Thái Cổ, bản nguyên Thánh thể của vãn bối là của ông ấy, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với vãn bối”. “Bản nguyên Thánh thể của ngươi là của Thần Chiến?”, vẻ mặt Xích Dương Tử chợt trở nên vô cùng vi diệu. “Sao vậy, có vấn đề gì sao?”, Diệp Thành ngây ra. “Thần tàng đâu? Thần tàng của Thần Chiến đâu?”, Xích Dương Tử vội hỏi: “Sao lại chỉ có bản nguyên?” “Có trời mới biết”, Diệp Thành nhún vai: “Khi vãn bối lấy được ở Hố Thần thì đã chỉ có mỗi bản nguyên”. “Không nên như vậy chứ!”, Xích Dương Tử sờ râu mép: “Chẳng lẽ cũng ở cấm địa Thiên Hư?” “Thần Chiến tiền bối còn có bảo bối khác ở cấm địa Thiên Hư ạ?” “Thánh cốt tiền bối mà ta nói là Thánh thể của Thần Chiến, được treo trên núi Thiên Hư”. “Không ngờ còn có chuyện này”, Diệp Thành chợt nhíu mày, Thánh huyết trong cơ thể bỗng dưng dâng trào. “Đều là chuyện xưa rồi”, Xích Dương Tử hít sâu một hơi: “Năm xưa Đế Hoang bảo vệ Nguyệt Thương chứng đạo, một mình chiến đấu với năm Đại Đế, Nguyệt Thương thành Đại Đế nhưng ông ấy lại tử trận, Đông Hoa nợ Thánh thể một ân tình lớn, Đông Hoa Thất Tử chiến đấu tới tận Thiên Hư để đòi lại Thánh cốt, cũng coi như cho mạch Thánh thể một lẽ công bằng, nhưng tiếc rằng thực lực không đủ, thất bại thảm hại trở về”. “Thánh thể của tiền bối chịu sự sỉ nhục lớn đến vậy, vãn bối cũng sẽ cố gắng hết sức”, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia sắc bén, hắn đã quyết định nếu Thánh thể tới đại thành, điều đầu tiên là lật tung Thiên Hư. “Nếu không sao gọi là Trường Giang sóng sau xô sóng trước?”, Xích Dương Tử lại nhìn Diệp Thành như nhìn quái vật: “Ngươi còn hơn cả tổ tiên nhà ngươi, giết được cả Đại Đế, truyền thừa từ xưa đến nay nhà ngươi vẫn là mạnh nhất, bất cứ ai cũng đều là người xuất sắc số một”. “Vậy nên đừng đụng đến người nhà vãn bối, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng”, Diệp Thành nói với vẻ nghiêm túc. “Không nói tới chuyện này thì ta cũng quên, ngươi lợi hại như vậy sao vẫn bị đuổi giết?”, Xích Dương Tử vẫn đang lau bầu rượu: “Nếu hôm qua ta không tới kịp thì ngươi đã chết rồi”. “Đó là một việc ngoài ý muốn”, Diệp Thành ngoáy tai: “Khi nào tổ tiên nhà vãn bối tới sẽ đánh cho chúng phải khóc thét”.