Bọn họ cũng có sự kiêu ngạo của mình, làm sao có thể cam tâm làm người phía sau, huống chi còn là sau một cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất. Thiên lộ lại rung chuyển, tiếng bước chân chậm rãi mà nhịp nhàng, Diệp Thành đi thẳng lên trên, Tử Ly và Tử Thiên liên tục hộc máu nhưng vẫn liều mạng đuổi theo như phát điên. Cảm nhận được uy hiếp, Tử Dương cũng cắn răng, gắng gượng điều chỉnh khí huyết, tiến lên một bước. Tới bậc thứ chín trăm chín mươi, Tử Dương lại dừng bước, phun ra một búng máu. Tử Ly và Tử Thiên cũng dừng lại ở bậc thứ chín trăm bảy mươi lăm. Nhưng thiên lộ vẫn chưa ngừng rung chuyển, bởi vì vẫn có người đang đi, tiếng uỳnh uỳnh vẫn chậm rãi nhịp nhàng. Không cần phải nói, người đó chính là Diệp Thành, hắn đã lên tới bậc chín trăm tám mươi. Lần này vùng đất phong thiện ngoài một vài người thì những người khác đều đã đứng lên, họ nhìn Diệp Thành với vẻ khiếp sợ, ba người phía Tử Dương đều đã nôn ra máu rồi mà hắn vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Diệp Thành mặc kệ, bước chân vẫn không dừng lại, bước lên bậc chín trăm tám mươi mốt. Bậc chín trăm tám mươi hai. Bậc chín trăm tám mươi ba. … Bậc chín trăm tám mươi lăm. … Bậc chín trăm tám mươi tám. Bậc chín trăm tám mươi chín. Đến lúc này, mấy người còn đang ngồi ở vùng đất phong thiện khi nãy cũng đã đứng lên, nhìn thiên lộ với vẻ khó tin. Uỳnh! Sau một tiếng giậm mạnh, hắn đã lên đến bậc chín trăm chín mươi. Woa… Bên dưới lại náo động, cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất, cách nhau tám cảnh giới nhỏ, không chỉ bỏ xa Tử Ly và Tử Thiên, còn đuổi kịp Tử Dương khiến ai nấy đều kinh hãi ngỡ ngàng. “Sao… Sao có thể?”, ở bậc chín trăm chín mươi chín, Tử Dương há miệng thở dốc, kinh hãi nhìn Diệp Thành, người mà hắn ta khinh thường lại đang sóng vai cùng hắn ta trên bậc chín trăm chín mươi. “Ngươi nhìn gì!”, Diệp Thành liếc Tử Dương rồi bước tiếp lên bậc chín trăm chín mươi mốt. “Ta không tin”, Tử Dương hét lên, khí huyết dâng trào, tiếp tục bước lên bậc chín trăm chín mươi mốt. “Có giỏi thì đuổi theo tiếp đi”, Diệp Thành bước tiếp, nhảy vọt những ba bậc lên thẳng tới bậc chín trăm chín mươi lăm, phía dưới kinh ngạc đến mức hai mắt lồi ra, từ bậc chín trăm chín mươi trở lên áp lực cường hãn đến mức nào, vậy mà một cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất lại có thể một bước nhảy vọt ba bậc, họ chưa thấy ai kinh khủng như hắn bao giờ. A… Tử Dương gào to rồi cũng một bước đi ba bậc như Diệp Thành. Nhưng hắn ta vừa đặt chân đến bậc chín trăm chín mươi lăm thì Diệp Thành đã lên bậc chín trăm chín mươi sáu, tiếp theo là bậc chín trăm chín mươi bảy, chín trăm chín mươi tám, chín trăm chín mươi chín… Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành đã đi hết chín trăm chín mươi chín bậc, đi thẳng tới vân đài ở trên cùng. Phụt! Tử Dương hộc máu, suýt thì ngã từ bậc thang xuống. Hắn ta không thể chấp nhận được sự thật này, hắn ta cho rằng người đi đến bậc thang cuối cùng đầu tiên sẽ là mình, không ai có thể tranh được với mình, nhưng lại liên tục có biến cố xuất hiện, đột nhiên nhảy ra một con hắc mã, đảo loạn hết thảy mọi thứ. Phụt! Tử Ly và Tử Thiên cũng hộc máu, bọn họ vốn tưởng rằng đối thủ cuối cùng của mình là Tử Dương, nhưng bây giờ lại có một đệ tử còn ghê gớm hơn cả Tử Dương, đối thủ đáng gờm như vậy xuất hiện, bọn họ không còn hy vọng trở thành thần tử nữa rồi. Vùng đất phong thiện lúc này trở nên vô cùng yên tĩnh, mọi người đều ngước nhìn vân đài phía cuối thiên lộ. Ở đó, Diệp Thành đang ung dung ngồi uống rượu, ngắm nhìn phong cảnh tuyệt vời của Đại La Kiếm Tông như không có chuyện gì, từ đầu đến cuối chẳng có chút áp lực nào, như đi dạo chơi. “Lên… Lên đến nơi rồi?”, không biết đến lúc nào mới nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ừng ực của người phía dưới. “Cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất mà lại tới được điểm cuối cùng của thiên lộ?” “Quá lợi hại!” “Ta… Ta không nằm mơ chứ!”, Tử Trúc Chân Nhân ngơ ngác nhìn thiên lộ, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đầu óc choáng váng, không ngờ đệ tử đầu tiên đi hết thiên lộ lại là đồ nhi của mình. “Đệ ấy có thực lực này”, Nhiếp Phong nở một nụ cười hiếm thấy, trong lòng cũng không hề thấy ngạc nhiên. “Trước kia đúng là nhìn nhầm người”, Lăng Huyên mỉm cười lắc đầu. “Còn cừ khôi hơn cả thần tử Đại La trước kia!”, đám Thánh Nhân đều cảm thán. “Rõ ràng hắn chỉ có huyết mạch bình thường, sao lại bá đạo đến mức này?”, Thánh chủ Đại La Kiếm Tông nheo mắt: “Bất ngờ, thật sự khiến ta bất ngờ, tiểu tử này chắc chắn cất giấu rất nhiều bí mật”. Uỳnh! Trong những tiếng hô cảm thán như sóng thuỷ triều bên dưới, Tử Dương trên này đã tới được điểm cuối của thiên lộ, đặt chân lên vân đài. Để làm được điều này Tử Dương cũng bị thương rất nhiều, sau khi lên được vân đài lập tức phun ra một ngụm máu, người lảo đảo loạng choạng, hắn ta vốn không đáng bị thương chỉ, vì không cam lòng bị bỏ lại phía sau nên mới đi vội dẫn đến việc bị thương như thế này. Không đợi Thánh Nhân áo trắng ngăn cản, Thánh chủ Đại La Kiếm Tông đã lên tiếng, nếu phải đánh thì đánh ở đâu cũng như nhau. “Giết!” Tử Dương hét lên một tiếng, tung một chưởng về phía Diệp Thành. Diệp Thành cười khẩy, đứng lên thi triển thần thông, một quyền đấm xuyên không gian hư vô.