“Sao… Sao có thể thế này!”, hơn phân nửa trưởng lão trong vùng đất phong thiện đều đứng dậy, kinh ngạc nhìn lên thiên lộ, ánh mắt ai cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Thành. “Lợi hại quá vậy”, rất nhiều đệ tử đều há hốc miệng. “Cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất mà lại leo được hơn năm trăm bậc trong một nhịp thở”. “Không thở dốc chút nào”. “Đó… Đó là đồ nhi của mình sao?”, Tử Trúc Chân Nhân ngơ ngác nhìn thiên lộ, đến người làm sư tôn như ông ta cũng không biết đồ nhi của mình lại có thực lực bá đạo thế này, quá bất ngờ. “Bất ngờ không?”, Nhiếp Phong quay sang mỉm cười nhìn Lăng Huyên đang ngơ ngác kinh ngạc. “Đâu chỉ bất ngờ, bị sốc luôn ấy chứ!” “Xem ra Đại La Kiếm Tông của ta thật sự ngoạ hổ tàng long!”, rất nhiều Thánh Nhân đều vuốt râu âm trầm nói. “Sau lần phong thiện này, dẫn Lý Khang tới gặp ta”, Thánh chủ Đại La Kiếm Tông nhàn nhạt nói, trong đôi mắt sáng suốt nhìn Diệp Thành trên thiên lộ loé lên ánh sáng đầy ẩn ý. Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Trong những tiếng hô kinh ngạc, tiếng uỳnh uỳnh trên thiên lộ vẫn vang lên không ngớt, chậm rãi mà nhịp nhàng, có lẽ là thân thể nặng tựa như núi, nên mỗi khi đặt chân xuống đất đều khiến thang mây phát ra tiếng động mạnh. Đó là tiếng bước chân của Diệp Thành. Bóng lưng hắn đĩnh đạc, mỗi bước đi đều mạnh mẽ, vững vàng, vẻ mặt lãnh đạm, không có một chút áp lực. “Sao có thể thế được”, Tử Ly và Tử Thiên đang ở bậc hơn sáu trăm cũng vô thức nhìn lại, vẻ mặt đầy chấn động, bọn họ biết uy áp của thiên lộ, dù bọn họ có tu vi cảnh giới Hoàng đỉnh phong cũng khó chống đỡ được, vậy mà cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất lại có thể đi dễ dàng như thế. “Thú vị đây”, Tử Dương nở nụ cười giễu cợt, hắn ta vốn tưởng chỉ Tử Ly và Tử Thiên có thể cạnh tranh với mình, không ngờ cuộc tuyển chọn thần tử lần này còn có hắc mã, điều này khiến hắn ta hứng thú hơn rất nhiều. “Ta đợi các ngươi ở trên”, Tử Dương dời mắt, nhìn Tử Ly và Tử Thiên bên cạnh sau đó nhấc chân lên, tốc độ nhanh dần, một lúc đi mấy chục bậc. “Đừng coi thường chúng ta”, Tử Ly và Tử Thiên hừ lạnh rồi cũng tiến lên, ra sức đuổi theo Tử Dương, một mặt cũng muốn bỏ xa Diệp Thành phía sau. Diệp Thành thấy vậy thì cười nhạt, vẫn không nhanh không chậm đi tiếp, mỗi bước một nặng nề hơn. Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Tiếng uỳnh uỳnh trên thiên lộ lại vang lên, cả thiên lộ đều rung chuyển. Vì một người háu chiến như Diệp Thành mà cuộc tuyển chọn thần tử lần này trở nên thú vị hơn rất nhiều, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm thiên lộ. Tử Dương đi đầu tiên, đã tới bậc thứ tám trăm. Phía sau hắn ta là Tử Ly và Tử Thiên, cách Tử Dương hơn mười bậc. Tiếp nữa là Diệp Thành, hắn vừa mới bước đến bậc bảy trăm. Phía sau Diệp Thành vẫn còn có người, nhưng cũng chỉ lác đác bảy tám bóng dáng đang quanh quần chừng bậc thứ sáu trăm, đó đã là cực hạn của họ rồi, mỗi bước đi đều phun ra một ngụm máu. Cuối cùng bảy tám đệ tử đó cũng bỏ cuộc, bóp vỡ ngọc thạch, lui xuống khỏi thiên lộ, tới bây giờ trên thiên lộ chỉ còn lại bốn người: Tử Dương, Tử Ly, Tử Thiên và Diệp Thành. “Xem ra người mạnh nhất vẫn là Tử Dương”, nhìn thiên lộ, tiếng bàn luận bên dưới lại vang lên. “Chưa đến cuối cùng, thắng thua vẫn chưa biết được”. “Người khiến ta ngạc nhiên nhất vẫn là Lý Khang của Tử Trúc Phong, đến giờ vẫn chưa thấy hắn dừng lại”. “Hắn chỉ là cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất, kém nhóm Tử Dương những tám cảnh giới nhỏ, vậy mà bá đạo thật đấy!” “Tử Dương đã lên tới bậc chín trăm rồi”, trong những tiếng bàn tán bỗng có câu nói này vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người, Tử Dương đã bước tới bậc chín trăm. Mãi đến bậc chín trăm sáu mươi mới thấy Tử Dương dừng lại, có lẽ đến độ cao này, uy áp đã cực mạnh, sắc mặt hắn ta tái nhợt, khí huyết dồi dào cũng dần vơi đi. Mạnh như Tử Dương cũng không cầm cự được, dừng lại nghỉ ngơi ở bậc thứ chín trăm sáu mươi, hắn ta nhìn xuống phía dưới. Tử Ly và Tử Thiên cũng đã lên bậc chín trăm, đến bậc chín trăm năm mươi mới dừng lại, muốn đi một lèo đuổi kịp Tử Dương nhưng thực lực không cho phép, bọn họ đành phải tạm thời dừng lại nghỉ ngơi. “Các ngươi còn kém xa lắm”, Tử Dương cười nhạt, ý cười cợt nhả lại càng rõ hơn. “Đừng vui mừng quá sớm”, Tử Ly và Tử Thiên cùng khịt mũi lạnh lùng, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo. “Trời ơi! Lý Khang cũng lên đến bậc chín trăm rồi”, khi ba người nhìn nhau thì phía dưới lại vang lên tiếng cảm thán. Ba người cùng dời mắt, quay đầu nhìn xuống dưới, đúng là Diệp Thành đã leo tới bậc thứ chín trăm. “Sao có khả năng này chứ”, Tử Ly và Tử Thiên đều sửng sốt. “Tiểu tử đó là quái thai gì vậy?”, Tử Dương ở bậc thứ chín trăm sáu mươi cũng cau mày. “Sao, mệt rồi à?”, khi bọn họ lẩm bẩm thì Diệp Thành đã lên tới bậc chín trăm năm mươi, liếc nhìn Tử Ly và Tử Thiên ở hai bên trái phải, sau đó lấy bình rượu ra tu ừng ực.