“Cấm phách!” Ba Chuẩn Thánh hét lên, phong ấn thất phách của Diệp Thành. “Khoá thần!” Ba Chuẩn Thánh cuối cùng tế ra xích sắt, phóng thẳng vào thần hải của Diệp Thành, khoá chặt nguyên thần của hắn. Nhìn thấy cảnh này, tu sĩ tứ phương đều thở dài, lão bối tu sĩ là nhìn thấu đáo nhất, họ biết lai lịch của chín Chuẩn Thánh này, cũng biết sự bá đạo của thần thông ấy, một khí trúng chiêu thì sẽ chết chắc. “Diệt!” Trong tiếng thở dài của mọi người, chín Chuẩn Thánh đồng thanh hô lên, âm thanh u ám mà lạnh lẽo, hư ảo mà uy nghiêm, giống như lời phán xét của trời cao. “Thật sự cho rằng lão tử dễ bị bắt nạt à?” Diệp Thành chế nhạo, hỗn độn đạo tắc bay ra, một sợi xích pháp tắc đan xen ngưng tụ thành thần kiếm đạo tắc, chém đứt dây xích trói buộc hắn. Chín Chuẩn Thánh rên lên, khoé miệng trào máu, dường như đã bị phản phệ. “Ngoại đạo pháp tướng, mở!” Diệp Thành hét lớn, dị tượng hỗn độn xuất hiện, đó là một thế giới giống như thực, tiên quang tản ra tứ phía, huy hoàng lộng lẫy, núi non sông lớn, cỏ cây hoa lá do đạo tắc đan xen tạo thành đều sống động như thật, Diệp Thành đứng trong đó như một bậc tiên vương. “Đây… Đây là dị tượng gì?” Tu sĩ bốn phương kinh ngạc nhìn ngoại đạo pháp tướng của Diệp Thành, dị tượng khổng lồ thế này là lần đầu tiên họ nhìn thấy. “Pháp hỗn độn, đạo vạn vật sao?” Lão già béo và Cô Lam khẽ thì thầm, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. “Phá!” Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành giơ cao thế giới hỗn độn, đập tan kết giới đang nhốt hắn bên trong. Phụt! Phụt! Phụt! Tiếng nôn ra máu lập tức vang lên, chín Chuẩn Thánh điều khiển kết giới đều bay ra ngoài, lại bị phản phệ mạnh một lần nữa, trong mắt còn lộ rõ vẻ kinh hãi, bọn họ không ngờ Diệp Thành lại mạnh đến vậy, không chỉ phá được bí thuật khoá thần mà ngay cả kết giới khốn thần cũng bị phá vỡ, phải biết rằng đến Thánh Nhân bình thường cũng khó mà làm được như hắn! “Đến lượt ta!” Vẻ mặt Diệp Thành lạnh lùng, hắn thi triển Súc Địa Thành Thốn lập tức tới trước mặt một Chuẩn Thánh. “Ngươi…” Chuẩn Thánh đó biến sắc, muốn chạy trốn nhưng vẫn không thoát khỏi kết cục bị tiêu diệt, đầu bị chém ngay tại chỗ, đến nguyên thần cũng không tránh khỏi bị dập tắt. “Rút!” Tám vị Chuẩn Thánh còn lại lập tức rút lui, Diệp Thành quá quái dị, chín người cũng không phải đối thủ của hắn chứ nói gì bây giờ chỉ còn tám người. “Đi đâu!” Diệp Thành vụt qua, bàn tay to màu vàng che kín tinh không, nặng tựa như núi, tám Chuẩn Thánh vừa bỏ trốn lập tức bị áp lực chèn ép lảo đảo một hồi, trong đó có một Chuẩn Thánh thảm hại nhất, có lẽ là đạo hạnh vẫn kém nên thân thể bị nghiền nát, nguyên thần vừa chạy ra đã bị Diệp Thành giẫm thành tro bay. Phụt! Phụt! Phụt! Sau đó máu vẫn tiếp tục bắn ra tung tóe, bảy Chuẩn Thánh còn lại cũng không khá hơn là bao, bốn cái đầu lần lượt rời khỏi cổ, có hai Chuẩn Thánh cả thân thể và nguyên thần đều bị một quyền của Diệp Thành đấm thành mảnh vụn, một Chuẩn Thánh cuối cùng liều mạng chạy trốn, tuy chạy không chậm nhưng cũng khó thoát khỏi kết cục bị tiêu diệt. “Lợi hại!” Nhìn Diệp Thành toàn thân đầy máu, tu sĩ bốn phương đều kinh ngạc thốt lên. Đếm lại thì từ sau khi Diệp Thành xông ra đã liên tiếp giết hơn mười vị Chuẩn Thánh, trong đó có rất nhiều người không phải Chuẩn Thánh tầm thường, chiến tích này đã vượt qua phạm trù của tu sĩ cảnh giới Hoàng. “Được lắm!” Giữa những tiếng cảm thán chợt có một giọng nói hư ảo vang lên, lạnh lẽo mà âm u như thể phát ra từ địa ngục Cửu U, chỉ nghe âm thanh thôi đã thấy hoảng hốt. “Thánh Nhân!” Lão già béo và Cô Lam nhìn về hướng đó rồi hơi nheo mắt. “Chiến!” Diệp Thành hét lên một tiếng ngạo mạn rồi bước lên trời, bay về phía bóng đen ấy. Thấy vậy, mọi người đều nín thở, họ rất muốn biết một kẻ giết được hơn mười Chuẩn Thánh có thể đỡ được mấy chiêu trong tay một Thánh Nhân cường đại. Nhưng điều khiến mọi người không kịp phản ứng là Diệp Thành vừa chạy được nửa đường lại đột ngột quay lại… chạy mất.