Tiên Võ Đế Vương

Chương 1778: Thúc Địa Thành Thốn!

11-10-2024


Trước Sau

Rầm! Uỳnh!  Tiên sơn Thị Huyết toàn bộ hỗn loạn, tiếng động vang dội chấn động đất trời.
  Kẻ mạnh của Thị Huyết Tông người trước ngã xuống người sau tiến lên, nhưng tiến lên bao nhiêu lại bị đánh lui bấy nhiêu.
  Diệp Thành quá mạnh, cả Thị Huyết Tông đều không tìm được người nào có thể đỡ được một chiêu trong tay hắn, Thị Huyết Tông không còn Thánh Nhân trấn giữ, bị đánh tan tác, mấy ngọn núi đã bị lật tung.
  Giết! Giết! Giết!  Bên ngoài tiên sơn Thị Huyết, Thị Huyết Lão Ma vẫn ẩn náu trong không gian hư vô, đôi mắt già nua bắn ra tia sáng lạnh lẽo.
  Nhưng ông ta không ra tay.
  Không phải sợ Diệp Thành mà là ông ta đang chờ, chờ nhóm Thánh chủ Thị Huyết chuộc được thần tử Thị Huyết về, một khi thần tử Thị Huyết được an toàn, ông ta không còn gì phải kiêng dè nữa, sẽ không chút do dự tế ra một đòn sấm sét.
  “Ngăn hắn lại!”  Trong tiên sơn Thị Huyết, cao thủ của Thị Huyết Điện liên tục hét lên, hàng nghìn cao thủ cảnh giới Hoàng hợp lực tế ra tuyệt sát đại trận, khôi phục thần uy của sát trận bắn ra tiên mang cái thế.
  “Thúc Địa Thành Thốn!”  Diệp Thành đạt đến cực hạn, hắn né đi, tránh được tiên mang đó.
  Tuy hắn đã tránh được nhưng tiên mang vẫn không dừng lại, xuyên qua hư thiên đánh sập một ngọn núi, trong đó cũng có không ít người bị ảnh hưởng, lập tức hoá thành tro bụi.
  Chết tiệt!  Cao thủ của Thị Huyết Tông vô cùng tức giận, chúng giữ chặt sát trận rồi lao tới.
  Khốn kiếp!  Diệp Thành vẫn hung hãn, vung gậy răng sói nghìn trượng trong tay, lập tức quét sạch cả hư thiên.
  Đánh lùi được một đợt, Diệp Thành chui vào trong núi, những nơi hắn đi qua đến một bụi linh thảo hay một cây linh quả ccunxg không còn, tất cả đều bị hắn quét sạch như tên súc sinh.
  Tại đây, Thánh chủ và rất nhiều kẻ mạnh của Thị Huyết Tông đã đến ngôi sao không có sự sống ấy.
  Từ xa, bọn chúng đã thấy Diệp Thành mặc áo choàng đen, còn có thần tử Thị Huyết đang bị phong ấn bên cạnh.
  “Quả nhiên là phân thân!”  Thánh chủ Thị Huyết vừa nhìn đã biết không phải bản thể, cuối cùng khẳng định đây không phải là một vụ bắt cóc đơn giản.
  “Thả người!”  Thánh chủ Thị Huyết tiến lên, không đợi phân thân của Diệp Thành nói lời mở đầu đã không chút do dự ném ra một túi đựng đồ, trong đó có chín mươi triệu nguyên thạch chất thành núi.
  Phân thân của Diệp Thành sửng sốt, chưa từng thấy ai thẳng thắn, dứt khoát như thế này.
  “Dễ thôi, dễ thôi!”  Phân thân của Diệp Thành nở nụ cười nhưng lại âm thầm nhìn lướt qua đám người đông đảo khắp trời, không thấy bóng dáng Thị Huyết Lão Ma, ánh mắt hắn lập tức trở nên sâu hơn rất nhiều.
  Lúc này, phân thân của Diệp Thành vội vàng truyền âm cho bản thể: “Lão đại, Thị Huyết Lão Ma không tới”.
  “Không tới?”, Diệp Thành vẫn đang khuấy đảo vùng trời bên này, lông mày không khỏi nhướng lên: “Ngươi chắc chắn ông ta không ở đó?”  “Nhãn giới của ta kết nối với Tiên Nhãn của bản thể, có phải Thánh Nhân hay không ta nhìn thoáng qua là biết, Thị Huyết Lão Ma quả thực không ở đây”.
  “Thú vị đấy”, Diệp Thành cười khẩy, vừa tránh sát trận của Thị Huyết Tông vừa nheo mắt quan sát bốn phía, cuối cùng hắn tìm ra manh mối bên ngoài tiên sơn Thị Huyết, âm thầm mở Tiên Nhãn, dường như hắn có thể nhìn thấy Thị Huyết Lão Ma đang ẩn náu trong không gian hư vô.
  “Đám người Thị Huyết Tông này thông minh hơn Minh Vương Tông”, tiếng cười giễu cợt của Diệp Thành vang lên trong đầu phân thân: “Bọn chúng đang định tương kế tựu kế quay lại tấn công lão tử đột ngột đây mà!”  “Lão đại, phải làm sao đây? Có giao người không?”  “Không giao, kéo dài thời gian cho ta”, Diệp Thành mỉm cười trả lời: “Nếu bên ngươi giao người thì Thị Huyết Lão Ma bên này sẽ xông ra ngay, điều ông ta quan tâm là an toàn của thần tử Thị Huyết, ông ta có mưu kế lợi hại thì ta cũng có phương án ứng đối, chơi binh pháp với ta à? Ta sẽ chơi chết ông ta”.
  “Được thôi!”, phân thân của Diệp Thành cười gằn.
  “Còn chưa chịu thả người?”, Thánh chủ Thị Huyết quát lên, sát khí bộc phát ra ngay lập tức.
  “Ông vội cái gì?”, phân thân của Diệp Thành không nhanh không chậm mở túi đựng đồ mà Thánh chủ Thị Huyết vừa ném ra: “Ta phải đếm số lượng nguyên thạch trước đã.
Còn nữa, đừng hòng ra tay với ta, thần tử nhà ông gắn liền với sinh mạng của ta, nếu ta chết thì hắn cũng không sống được”.
  “Ngươi…”, Thánh chủ Thị Huyết thở không nổi, suýt thì nôn ra máu, muốn ra tay nhưng lại e ngại, dường như ông ta cũng nhìn ra phân thân của Diệp Thành và thần tử Thị Huyết có mối quan hệ tử vong nào đó, là một loại bí thuật huyền bí, thủ đoạn thường thấy của bọn bắt cóc tống tiền.
  “Ngươi vẫn chưa chuộc được Điện Nhi về?”, Thị Huyết Lão Ma truyền âm tới, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
  “Sắp rồi ạ”, Thánh chủ Thị Huyết nói vào hư thiên truyền âm thạch.
  “Mau lên”.
  “Vâng”, Thánh chủ Thị Huyết nói xong lại lạnh lùng nhìn chằm chằm phân thân của Diệp Thành: “Các hạ còn định đếm bao lâu nữa?”  “Xem ông kìa, lại sốt ruột rồi”, phân thân của Diệp Thành rất nhàn nhã, lấy từng viên nguyên thạch trong túi đựng đồ ra rồi lại cho từng viên vào túi, thật sự là đếm từng viên một.
  “Mẹ kiếp”, đại trưởng lão của Thị Huyết Tông nổi giận, tiếng quát như tiếng sấm, chín mươi triệu nguyên thạch mà đếm từng viên như vậy thì phải đếm tới khi nào, chờ hắn đếm xong cơm canh cũng đã nguội cả.
  “Đừng vội, ta làm ăn rất có chữ tín”, phân thân của Diệp Thành nói như không có chuyện gì xảy ra: “Dù sao cũng là một vụ làm ăn lớn, cũng phải để ta đếm xong đã chứ? Lỡ các ông cho nguyên thạch giả vào đây thì sao? Bắt cóc một lần không dễ dàng, không thể để bị lừa”.
  “Ta…”, những lời này của phân thân Diệp Thành khiến trưởng lão Thị Huyết Tông phát điên, suýt nữa thì lấy binh khí ra.
  “Rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, để ta kể cho các ông nghe một câu chuyện”, phân thân Diệp Thành vừa đếm nguyên thạch trong túi đựng đồ vừa hắng giọng, vẻ mặt trở nên đầy ẩn ý: “Đó là một đêm giông bão, có mỗi lão già, ừm, là kiểu rất xấu tính và khốn nạn ấy, lão ta cầm một cây thu bồng chuỳ màu đen đập cửa từng nhà goá phụ…”  “Đủ rồi”, Thánh chủ Thị Huyết nổi giận, khuôn mặt trở nên dữ tợn, dường như nhìn ra hắn đang kéo dài thời gian: “Nếu ngươi gây chuyện ở đây, chúng ta sẽ cá chết lưới rách đấy”.
  “Thị Huyết Tông ta có thể bồi dưỡng ra được một thần tử thì cũng có thể bồi dưỡng ra thần tử thứ hai”.
  “Thả người cho ta”.
  “Các ông đừng doạ ta”, phân thân Diệp Thành bĩu môi: “Ta chỉ là một phân thân thôi, chết thì chết, nhưng thần tử nhà ông thì không đáng.
Phải nói là thần tử nhà ông rất khốn nạn, hắn làm biết bao nhiêu chuyện xấu xa, cướp bóc chiếm đoạt, giết chóc tà dâm, có chuyện nào hắn chưa làm? Kéo hắn chôn cùng, ta đây cũng coi như thay trời hành đạo”.
  “Ngươi… Phụt”, Thánh chủ Thị Huyết hít thở không thông, lần này thật sự nôn ra máu, bị phân thân của Diệp Thành làm cho tức giận ruột gan đứt lìa.
  “Vẫn chưa chuộc được?”, Thị Huyết Lão Ma lại truyền âm tới, giọng điệu rất tức giận, ông ta trơ mắt nhìn Diệp Thành tàn sát tứ phương trong tiên sơn Thị Huyết nhưng lại không dám ra tay, sợ đối phương cá chết lưới rách kéo theo thần tử Thị Huyết cùng xuống Hoàng Tuyền.
  “Lão tổ, hắn… hắn đang kéo dài thời gian”.
   Cô đã nhìn thấy hết quá trình Diệp Thành cướp bóc, thật sự là những nơi hắn đi qua không còn để lại một thứ gì.
   Đương nhiên trong chuyện này, ngay từ đầu Diệp Thành đã nắm quyền chủ động tuyệt đối.
   Dù Thị Huyết Lão Ma có đi chuộc thần tử Thị Huyết hay không cũng chẳng sao, nếu ông ta đi thì Diệp Thành sẽ làm loạn Thị Huyết Tông, nếu ông ta trấn giữ Thị Huyết Tông thì hắn sẽ làm loạn phía Thánh chủ Thị Huyết, vì thần tử Thị Huyết nên hắn và phân thân có thể không cần dè chừng, cứ thoải mái phát huy độ mặt dày của mình.
   Hạo Thiên Thi Nguyệt càng nghĩ càng sung sướng, những lời này của Diệp Thành cũng coi như an ủi vị lão bà bà trên trời có linh.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!