Mặc cho bên ngoài chiến đấu nghiêng trời lệch đất, bên trong Thính Phong Cư vẫn vô cùng yên tĩnh. Bên trong hậu viện, thân ảnh khắp bầu trời, quyền phong gào thét, truyền đến từng tiếng xé gió. Tiếng động như sấm, mỗi một lần giống như gõ lên khớp xương của thiên địa,
phá diệt chi đạo, xé rách tất cả các chướng ngại, khiến cho tâm thần khi thì kinh sợ, khi thì kích động dâng trào. Cách đó không xa,
Thích Minh Hữu lẳng lặng quan sát Nhạc Phàm diễn luyện quyền pháp, đối
với lực lượng lại có sự lĩnh ngộ và lý giải mới. Bên cạnh hắn, Tiểu Băng nhi và Tiểu Hỏa đồng thời chăm chú, dường như từ đó cảm nhận được không ít chỗ hữu ích. Đây là một bộ quyền vô cùng bình thường, thư giãn gân cốt, dùng để thả lỏng tâm tình một chút. Bất quá, bộ quyền pháp này trong tay Nhạc Phàm lại
vô cùng sống động, giống như có thêm vài phần hùng hậu và khí thế. Ý cảnh võ đạo, vạn pháp quy nhất. Tới cảnh giới như Nhạc Phàm hiện tại, bất luận là một chiêu thức bình
thường gì, bất luận loại quyền pháp gì đều có thể hóa thành thần kỳ,
không chỉ bên ngoài mà cả ý cảnh. Không nên xem sự biến hóa của cảnh
giới, đó chính là do sinh rồi tử, chết rồi tái sinh, trong lúc sinh tử
cảm ngộ một loại đạo lý. Nhân quả tuần hoàn, luân hồi không thôi, vĩnh hằng trong nháy mắt chính là thiên địa chi đạo. Trước đây quyền ý của Nhạc Phàm quy rằng sắc bén, mạnh mẽ, có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thế nhưng cho dù mạnh mẽ như thế nào
cuối cùng sinh mệnh vẫn không thoái khỏi dòng chảy thời gian, huống chi
là lực lượng! Nếu như đã không rõ cái gì là lực lượng, làm sao có thể năm giữ lực lượng chân chính, sự huyền diệu trong đó, không thể
dùng lời có thể miêu tả ra được. Một lát sau, Nhạc Phàm thu liễm quyền ý lại, phong lôi tản đi, hậu viện lại khôi phục vẻ yên bình như trước. Ở giữa sân, Nhạc Phàm chắp tay đứng đó, hai mắt khép hờ, cảm nhận khí tức sinh mệnh ở chung quanh. Thiên địa nguyên khí tẩm bổ vạt vận, tất cả thế gian đều có sinh mệnh, cây cỏ héo rũ, hoa nở hoa tàn, mỗi một loại sinh mệnh đều có một phương thức
tồn tại đặc biệt, trong một khoảng thời gian dài sống trong thiên địa
chúng nó không ngừng đấu tranh vật lộn với thời gian, thế nhưng lại
không có kết quả, cuối cùng để lại dấu vết sinh mệnh của mình trong
thiên địa. Đây là vận mệnh! Đây là thiên đạo! Muốn phá vỡ
số phận, siêu việt thiên đạo, không chỉ phải có trí tuệ và thực lực
tuyệt cường, còn phải có dũng khí và tín niệm không gì sánh được. Chỉ
tiếc, từ cổ tới nay có mấy ai chân chính siêu thoát khỏi sinh tử? - Hữu ca ca, cha đang làm cái gì vậ? Vì sao ta có cảm giác không thích hợp? Thấy Nhạc Phàm vẫn không nhúc nhích nửa bước, Tiểu Băng nhi hiếu kỳ nhìn
chung quanh, nàng có cảm giác phụ thân mình có chút không thích hợp, thế nhưng không thích hợp ở chỗ nào, nàng lại không thể nói rõ. - Tiểu Băng nhi nói không sai, cha ngươi hiện tại quả thực có chút không thích hợp. Thích Minh Hữu mỉm cười gật đầu, lại nghiêm mặt nói: - Hiện tại Nhạc Phàm đại ca so với trước đây lại càng mạnh hơn, hung tính thu liễm, khí thế ngược lại lại càng to thêm, chỉ cần nhấc tay đã có
một cỗ lực lượng bàng bạc, khiến cho sinh cơ chung quanh biến hóa không
thôi, liên miên không dứt, hòa hợp thành một thể với thiên địa. Dùng
cách nói của cổ nhân mà nói, cái này gọi là thần ý viên mãn, thiên nhân
hợp nhất. Xem ra, trải qua mấy ngày tu dưỡng, thương thế của đại ca đã
được hồi phục rất nhiều, sinh cơ trong cơ thể cũng đã khôi phục được
khoảnh năm sáu thành. - Thật không? Cha thật là lợi hại a! Tiểu Băng nhi kinh ngạc giương cái miệng nhỏ nhắn lên, ánh mắt hiện lên chút ánh sáng, đó chính là sự sùng kính tiền bối và một chút kiêu ngạo cùng
với tự hào phát ra từ nội tâm. - Đúng vậy! Cha ngươi quả thực rất lợi hại, bất luận là bằng hữu hoặc địch nhân của hắn đều cho rằng hắn
là một người rất lợi hại. Thích Minh Hữu nhẹ nhàng vỗ đầu Tiểu Băng nhi, cảm khái nói: - Trong lòng ta, Nhạc Phàm đại ca chính là người chính trực, thiện lương. Dũng cảm, kiên cường, cho dù gặp phải vô số khó khăn trắc trở, thế
nhưng hắn cũng không lùi một bước nào, chấp niệm của hắn đủ để khiến cho những người biết hắn đều phải bội phục, chờ sau này ngươi trưởng thành, phải giống như cha ngươi, trở thành một người dũng cảm, chính trực. Dừng một chút, Thích Minh Hữu bỗng nhiên cười nói: - Bất quá, hiện tại ngươi nên học một thân bản lĩnh cho tốt, không nên làm phiền nhiễu người khác. - Dạ! Tiểu Băng nhi gật đầu, khẽ huy động cánh tay nhỏ nhắn nói: - Băng nhi cũng rất lợi hại, chỉ là Băng nhi còn muốn bản thân lợi hại
hơn nữa, để đem đám đại phôi đản khi dễ người tốt bắt lại toàn bộ, cho
bọn họ ăn sâu. Nghe thấy lời nói của nàng, Thích Minh Hữu cười
ngượng hai tiếng, không tự giác liếc nhìn Tiểu Hỏa bên cạnh tiểu cô
nương này. Tiểu Hỏa dường như cũng nhận thấy gì đó, thân thể không nhịn
được mà run lên. Từ nhỏ Tiểu Băng nhi đã cho Tiểu Hỏa ăn không
biết bao nhiêu thứ từ nơi nào ra, tiểu hỏa đáng thương đã có chút ăn
không tiêu, nhưng mà trước mặt Nhạc Phàm cường thế này, nó lại phải
khuất phục dưới dâm uy của tiểu nha đầu. Một mãnh thú mà không ngờ phải chịu ủy khuất như vậy, quá bi ai a! - Nhạc Phàm đại ca, hiện tại người cảm giác như thế nào? Thích Minh Hữu mang theo Tiểu Băng nhi chậm rãi đi lên phía trước, Tiểu Hỏa rất không tình nguyện đi theo phía sau. Nhạc Phàm mở hai mắt, ôm Tiểu Băng nhi vào lòng, sau đó quay sang phía Thích Minh Hữu gật đầu nói: - Thiên Tinh quả nhiên thần kỳ, hiện tại ta có cảm giác bản thân đã khôi phục không ít. - Đó là điều đương nhiên. Thích Minh Hữu cười nói: - Thiên Tinh chính là kết tinh của Thiên địa nguyên khí, vạn linh chi
mẫu, tác dụng đối với sinh mệnh nguyên khí vô cùng rõ ràng, bất quá từ
cổ chí kim tới nay, người có thể trực tiếp luyện hóa hấp thu rất ít. Như đại ca trong vòng ba ngày hấp thu hơn ngàn khối thiên tinh, càng là
trước nay chưa từng có, nếu như bằng vào chỗ đó không khôi phục lại sinh cơ cho huynh, quả thực là đáng tiếc. Chỉ là tiêu hao quá lớn a, hơn một ngàn Thiên Tinh cũng không thể khiến cho huynh khôi phục lại như lúc
ban đầu. - Không có gì, chỉ cần có cơ hội là còn có hi vọng. Nhạc Phàm hiện tại không cần gì nhiều, hiện tại hắn không chỉ được nữ nhi
nhận thức, lực lượng cũng khôi phục không ít, tâm tình tự nhiên vô cùng
vui vẻ. Thích Minh Hữu nghe hắn nói xong, ngừng cười nói: - Đại ca, nghe nói huynh quyết định đi vào Cổ Vực sao? Nhạc Phàm gật đầu không nói, thế nhưng vừa nghĩ tới uy áp của Đại Tôn khiến cho tâm tình hắn không hỏi trầm trọng hẳn lên. Thấy sắc mặt phụ thân không tốt, Tiểu Băng nhi không biết nên an ủi làm sao
cho tốt. Vì vậy nàng liền vươn tay ra ôm lấy cổ Nhạc Phàm. Trầm ngâm trong chốc lát, Thích MInh Hữu điểm ra một chỉ, bên cạnh hắn xuất hiện một vết nứt màu đen. Không gian phảng phất như bị mở ra, khí tức dị dạng không ngừng khếch tán ra
chung quanh, dần dần, một hắc động cao chừng nửa trượng xuất hiện trước
mặt Nhạc Phàm, lộ ra vẻ thần bí và quỷ dị. Ngay sau đó, tay phải Thích Minh Hữu khẽ đảo, một miếng ngọc phiến xuất hiện trong tay hắn, mà hắc động cũng đã khép lại. - Nhạc Phàm đại ca, thứ này có tên gọi là "Phù ấn", là do Tang Nha tộc
trưởng bằng vào thủ pháp đặc thù luyện chế mà thành, trong đó ẩn chứa
một kích liên hợp của mười hai thần thông thuật, uy lực của nó không
phải là chuyện đùa, chỉ cần bóp nát là có thể dùng. Thích Minh Hữu đặt miếng ngọc phiến vào trong tay Nhạc Phàm nói: - Đại ca, người hãy nhận lấy phù ấn này, có thể sau này sẽ có chỗ hữu dụng. Nhạc Phàm nhận Phù Ấn, sau đó nhìn qua một lượt. Miếng ngọc phiến này màu
trắng nhũ, trên mặt vẽ mười hai đạo phù văn kỳ dị, huyết mang bắn ra bốn phía, dựa theo cách nói của Thủ Lăng bộ tộc, đây chính là những cổ chú
văn từ thời thượng cổ tiên hiền, trong ngoài lưu quang chớp động, tựa hồ ẩn chứa một cỗ năng lượng cực kỳ cường đại. Ngón tay phải Thích
Minh Hữu nhẹ nhàng bắn ra, chỉ thấy Phù Ấn phát ra mười hai đạo quang
mang chói mắt, hóa thành mười hai huyễn ảnh bao quanh Nhạc Phàm và Tiểu
Băng nhi. Ở phía trong, Nhạc Phàm cảm giác được sự biến hóa huyền diệu không ngừng, mời hai đạo thần thông thuật này không ngờ ngoài công năng cường đại ra lại còn có thể có được huyễn ảo chi đạo như vậy. Như hiểu tâm ý Nhạc Phàm, tay phải Thích Minh Hữu bắn ra một chỉ nữa, những cảnh tượng chung quanh toàn bộ đều tiêu tán, "Phù ấn" cũng khôi phục
dáng dấp ban đầu. Nắm trong tay thứ trân quý tới bực này, Nhạc
Phàm có thể tưởng tượng ra, trong này ẩn chứa không biết bao nhiêu tâm
huyết của đám người tộc trưởng Tang Nha tộc. - Tốt, "Phù ấn" này ta nhận. Nhạc Phàm cũng không nhiều lời, trực tiếp nhận lấy "Phù ấn", sau đó bỏ vào
trong ngực. Con đường phía trước gian nan, có thêm một phần đảm bảo cũng tốt. Lúc này, Tiểu Băng Nhi chớp chớp mắt, sờ cái túi gấm nhỏ bên hông, lại nhìn Thích Minh Hữu, vẻ mặt nàng hiếu kỳ hỏi: - Hữu ca ca, thứ vừa rồi là giới tử sao? Vì sao so với thứ sư phụ cho ta lại không giống? Thích Minh Hữu kinh ngạc, lập tức giải thích nói: - Vừa rồi đó là Hư Di Giới Tử Chi Thuật, nó giống giới tử ở chỗ đều có
thể để đồ vật vào. Ở thời thượng cổ, Thiên Đạo cao thủ có ý cảnh cường
đại hầu như đều sở hữu cho riêng mình một không gian giới tử. Đáng tiếc, hiện nay truyền thừa hầu như đoạn tuyệt, chỉ có một chút truyền xuống,
cho nên hiện trong Tu Hành Giới thịnh hành dùng Tàng Giới Chi Thuật. Tiểu Băng Nhi nghi hoặc nói; - Đều có thể gửi đồ, điều này thì có gì khác nhau? - Đương nhiên là có chỗ khác! Thích Minh Hữu nghiêm mặt nói: - Hư Di Giới Tử là lấy ý niệm của bản thân mà tạo thành, là diễn biến ra
một thế giới của một cá nhân, chỉ cần ý niệm trong đầu bất diện, không
gian này vẫn có thể tồn tại. Mà giới tử ngươi sử dụng hiện tại chỉ là
dùng ngoại vật luyện hóa mà thành, nếu như bị phá hư, giới tử liền bị
hủy diệt. Hai thứ này tuy rằng tác dụgn tương đồng, thế nhưng vẫn có
khác biệt rất lớn. - Hư Di Giới Tử lợi hại như vậy sao? Hữu ca ca, người dạy muội đi a! Tiểu cô nương nghe đến nhập thần, vẻ mặt hiện lên sự ước ao. Đồng thời trong lòng nàng hiện tại đang thầm tính toán, nếu như bản thân mình có một
chiếc Hư Di Giới Tử như vậy, thật là hoàn mỹ a, nếu như Tiểu Tiểu thấy
được, khẳng đinh sẽ ước ao bằng chết a! - Được. Thích Minh Hữu lại nói: - Chỉ cần ngươi có thể cảm ngộ Thiên Địa lực, bằng vào lực lượng cường
đại của bản thân phá vỡ lá chắn không gian. Sau đó đem ý niệm của mình
tiến vào bên trong không gian, sau đó dung hợp với thức hải của mình là
có thể sở hữu một chiếc Hư Di Giới Tử. Thế nào? Rất đơn giản phải không? Theo lời Thích Minh Hữu nói quả thực rất đơn giản, thế nhưng chuyện này đối
với Tiểu Băng nhi lại có chút khó khăn, nếu như muốn cảm ngộ Thiên Đạo
lực thì phải bước vào Thiên Đạo chi cảnh, ngay cả bản thân hắn hiện tại
còn kém rất xa. Thấy tiểu nha đầu mất hứng, Nhạc Phàm nhăn mày suy nghĩ. Suy nghĩ một chút, trong lòng Nhạc Phàm khẽ động, nổi lên chủ ý. Sau đó hắn giơ tay phải lên, bỗng nhiên chém ra một quyền. Ầm ầm. Một tiếng nổ vang lên, không gian trước mặt Nhạc Phàm bắt đầu rung chuyển kịch liệt, một hắc động như ẩn như hiện xuất hiện. Giới tử chính là một không gian hư vô, không cố định, bởi vậy cho nên cần nhờ vào ngoại lực mới có thể vững chắc. Dưới ánh mắt kinh dị của Thích Minh Hữu và Tiểu Băng Nhi, ý niệm của Nhạc
Phàm bắt đầu xâm nhập vào bên trong không gian của Giới Tử, mạnh mẽ dung hợp với thức hải của Tiểu Băng Nhi. Sau khi cùng Vô Danh đại tôn đánh một trận, Nhạc Phàm đối với không gian đã có không ít hiểu biết,
hơn nữa trong đầu Tiểu Băng Nhi có tinh thần ấn ký của hắn, tự nhiên
việc ổn định Giới Tử vô cùng dễ dàng, có thể nói là nước chảy thành
sông. - Đại ca, ngươi... Thích Minh Hữu chưa từng nghĩ
tới, Nhạc Phàm lại trực tiếp phá vỡ không gian, dung nhập vào bên trong
thức hải của Tiểu Băng Nhi, thủ đoạn như vậy quả thực kinh người. Chỉ là, như vậy, Nhạc Phàm sẽ không thể sở hữu Giới Tử của riêng mình, được mất trong đó, thật khó thể nói. Trong viện tử làm ra động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên kinh động không ít. Đám người Vương Sung và Khấu Phỉ vừa mới đi tới cửa hậu viện thì thấy một
không gian màu đen trước mặt Tiểu Băng Nhi và Nhạc Phàm. Đối với
cảnh tượng trước mặt, mọi người cũng không cảm thấy xa lạ. Thế nhưng
điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là, không gian Giới Tử trước mặt Nhạc
Phàm lại cao như một căn phòng lớn, điều này quả thực làm cho bọn hắn
khó có thể tưởng tượng được. Phải biết rằng, không gian Giới Tử
của đám người Vương Sung, Khấu Phỉ còn chưa bằng một phần ba, coi như là không gian Giới Tử của Thích Minh Hữu cũng vô pháp so sánh. Lực lượng và ý cảnh càng mạnh thì càng sở hữu không gian Giới Tử càng lớn. Khó có thể tưởng tượng được, muốn mở ra một không gian Giới Tử to như một
căn phòng lớn, vậy thì cần lực lượng cường đại đến bực nào.