"Tùng... Tùng... Tùng... "Tiếng trống báo hiệu trận đánh vang lên, xa xa bóng mây đen như cuồn cuộn tuôn trào chậm rãi đùn tới. Ngay sau đó, bóng đen thật lớn phân tán ra bốn phía, hình thành thế bao vây. Trên đỉnh của gác thành, Nhạc Phàm đứng ở chỗ cao xem xét trọn vẹn cả thành. Thành Đại Đồng có ba cửa Tây, Nam, Đông, trong đó hai cửa Đông, Nam đóng chặt, cửa Tây của thành đối diện với lãnh địa Thát Đát. Thành Đại Đồng có hai dãy núi địa thế hiểm yếu, kéo dài liên tục ngàn dặm, Thát Đát muốn vào biên quan từ hướng đó cơ hồ là việc không thể được, do vậy cũng khó trách Thát Đát tộc nhất quyết phải đánh chiếm vùng Đại Đồng. Một lát sau, Nhạc Phàm khẽ nhắm mắt, miệng lẩm nhẩm, hai tay tùy ý không ngừng biến ảo, bắt đầu tính toán trận pháp. Trời đất chia ra cao thấp, vũ trụ có bốn phương, càn khôn sinh trạng thái, tinh tú xoay chuyển biến đổi tinh thần…Trận lấy đất làm căn bản, đất tạo nên hình dạng của trận, bởi vì mỗi thế trận của một địa phương đều có sự khác nhau nhất định, cho nên mới phải suy diễn trận pháp, nhằm sáng tạo một trận pháp thích hợp nhất. Cái này là điều cơ bản nhất mà Nhạc Phàm lĩnh ngộ được từ "Tinh thần quyết", không phải mô tả theo sự sắp đặt, mà là sáng tạo trận pháp. Nhảy trở về gác thành, Nhạc Phàm thận trọng gật nhẹ đầu với Địch Phong, sau đó chủ động rời đi. Nhìn Nhạc Phàm rời đi, không ai lại cho rằng hắn sẽ lâm trận bỏ chạy. Có lẽ, hắn thực sự có biện pháp có thể ngăn cơn sóng dữ cũng không chừng. Vào thời điểm tuyệt vọng, mọi người thường thường luôn ôm ấp một tia hy vọng về tương lai. Bởi vì, không có gì xấu hơn tuyệt vọng. "U... U... ""Xông lên... "Tù và ra lệnh tấn công nổi lên, từng hàng binh lính Thát Đát tộc vọt tới, thành Đại Đồng giống như món ăn ngon ngọt dưới cái nhìn chòng chọc của lũ kiến càng, tuyệt vọng trong yên lặng, chờ đợi bị xâm lấn từ từ. "Xe ném đá, ném…""Cung tiễn thủ, bắn…""Vẩy nước…""Đao binh chuẩn bị!""Gia cố cửa thành …""Giết... "Một loạt mệnh lệnh dứt khoát hô lên từ trong miệng Địch Phong, tỉnh táo, rõ ràng, quyết đoán, quyết liệt… Kinh nghiệm của một tướng quân chinh chiến lâu năm đã lộ ra ở đây không còn nghi ngờ gì nữa. Tiếng chém giết quyết liệt, khói bụi tràn ngập, hai mắt đỏ hồng như máu, binh lính song phương chém giết quên mình, cả thành Đại Đồng như bị lay động trong tiếng gầm rống. Thế của địch nhân tới rất hung mãnh, binh lính Đại Minh do khí thế tổn thất lớn phải lui lại từng đợt, binh lính trên tường ngã xuống vô số, lập tức lại được bù vào. Nếu cứ như thế, cửa ải sẽ bị vỡ!"Gầm... gầm, gầm... "Một con mãnh thú từ trên tường thành nhảy vào chiến trường, làm nổi lên một cục diện hỗn loạn, theo sau bốn bóng người cũng gia nhập trận đánh. (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Thế tiến công của Thát Đát tộc bị ngăn lại, Đa Nhĩ Cổn phía xa đã thấy hết những việc này trong mắt, bất giác cười lạnh: "Cao thủ Trung Nguyên, để ta nói cho các ngươi nhé, chiến trường vĩnh viễn không đơn giản như các ngươi tưởng tượng đâu. Đây chính là sự chống cự cuối cùng, cũng chính là kết cục của các ngươi! Hừ hừ... "Lần này Đa Nhĩ Cổn cũng không có phái cao thủ trước đó ra để chế trụ đám người Trần Hương, mà ra lệnh cho dũng sĩ của mình vây công không ngừng, lại chia ra hơn nửa binh lực tiếp tục đánh thành. Cảm giác có điểm không giống với lần tranh đấu trước. Đám người Trần Hương sau khi xông vào trận chiến ra sức đánh giết, áp lực xung quanh họ càng lúc càng lớn, làm bọn họ dần cảm thấy sự tiêu hao của thể lực thật lớn, mặc dù bọn họ đều là những cao thủ đứng đầu trên giang hồ, nhưng giết chóc không ngừng nghỉ quả thực làm cho tinh thần cùng thể xác người ta uể oải chịu không nổi. Đã có vài lần do phân tâm, bốn người suýt nữa rơi vào tình cảnh nguy khốn. Một lát sau, đám người Trần Hương không còn sức chống đỡ nữa, toàn bộ bị bức quay lại trên thành tường. Trên chiến trường vẫn chỉ có Tiểu Hỏa là biểu hiện nổi bật nhất, nó không cần phòng thủ mà vẫn có thể giết chóc không hề kiêng kỵ. Một quái vật hung hãn như thế ở chiến trường, làm cho Đa Nhĩ Cổn vô cùng đau đầu. May mà hắn không phải là đèn tiết kiệm dầu, ra lệnh mười tên tiên thiên cao thủ trong quân đội lấy ra xích sắt dự phòng đã chuẩn bị kỹ từ trước, nhảy vào trận chiến ra sức giúp thiết kỵ một tay. Tiểu Hỏa đang giết tới chỗ cao hứng, chung quanh đột nhiên có mười người vây quanh mình, trong tay cầm xích sắt hàn quang rờn rợn!"Vù... vù... ""Keng keng... "Những sợi xích sắt liên kết thành một mảnh lưới, vây khốn Tiểu Hỏa vào bên trong, hành động trở nên vô cùng khó khăn. Tiểu Hỏa tuy là thượng cổ mãnh thú sức khỏe vô cùng, thế nhưng nó còn chưa hoàn toàn trưởng thành, lực lượng viễn cổ không thể phát huy được một phần trăm, cuối cùng bị mười sợi dây trời của cao thủ Thát Đát chế ngự. "Tấn công... "Những tay búa lớn xung phong ở trước, dẫm lên thang dài chém giết về phía trên tường thành. Trên gác thành, Địch Phong đang chỉ huy tác chiến, bỗng thấy những đội binh lính giữ thành tất cả đều tập hợp trên tường thành, đầu lĩnh chính là tham tướng Phương Tín. "Phương Tín!? các ngươi lên đây làm gì?" Địch Phong túm lấy vạt áo trước ngực đối phương nói: "Lũ man tử mà vào thành dân chúng làm sao bây giờ? Còn không mau cút về bảo vệ phía dưới cho lão tử! Nếu có một tên man tử vào thành thì ngươi mang đầu tới gặp ta!""Nhưng là…""Đồ ngu! Ngươi quay lại nhanh đi! Chớ ở đây mà ngơ ngác quấy rầy, cẩn thận lão tử lột da ngươi!" Địch Phong gấp đến độ không kịp làm gì, hết lần này tới lần khác giờ phút này cũng không phải lúc giáo huấn người khác. Ai dè Phương Tín vẫn bất động, rụt rè nói: "Phong tướng quân, là Lý tiên sinh bảo chúng tôi đi lên đó, chỉ để lại binh lực trăm người dưới đó. Lý tiên sinh nói bên dưới giao cho hắn, để cho chúng tôi đi lên hiệp trợ, tốt nhất là không cho binh lính Thát Đát tộc đánh lên tường thành". "Lý tiên sinh!" Địch Phong nghe xong ngẩn người ra, thiếu chút nữa bị một mũi tên bắn trúng. Mấy vạn quân kiên trì bảo vệ một bức tường thành, áp lực tự nhiên dễ dàng rất nhiều, nhưng nếu như cửa thành bị công phá, vậy phải làm sao? Lý Nhạc Phàm tuy là một người dũng mãnh, nhưng một mình hắn có thể ngăn cản mấy vạn đại quân không? Giữa lúc hoảng hốt, Địch Phong nhớ tới trận tử chiến nọ nhiều năm trước, Đại tướng quân từng nói một câu với hắn, chính vào lúc ngươi tuyệt vọng, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng. "Đừng nói gì nữa, các nhóm bổ sung binh lực vào các vị trí, mau mau mau! Giết cho ta... "Nửa canh giờ qua đi, không khí dưới sự tàn sát chuyển sang màu máu. "Ầm... " (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Cửa thành nơi biên giới rốt cục bị phá vỡ lần nữa, sau đó Thát Đát dũng sĩ tiến vào trước định muốn xông vào trong thành! Nhưng cũng giống như lần trước, tất cả binh lính vừa mới vọt qua cửa thành đều dừng lại, toàn bộ thiết kỵ đằng sau bị chặn lại ở phía sau. Binh lính Thát Đát tộc tâm trạng thấp thỏm, lần trước khi phá vỡ cửa thành, đột nhiên có một con mãnh thú đứng sờ sờ trước mặt, lần này biết đâu có thể sẽ không lại là một con mãnh thú nữa?Bụi mù tan đi, phía trước đích xác có một thân ảnh đứng, chỉ có điều, thân ảnh đó phi thường "nhỏ bé!""Ha ha! không phải dã thú…""Không phải dã thú, mọi người xông lên!""Giết... "Đó là một cây gỗ thật lớn, rất lớn, thật sự rất lớn! Đây là một ý nghĩ cuối cùng của một tên lính Thát Đát trước khi chết. Giữa cửa thành, Nhạc Phàm vác trên vai một cây gỗ, chiều dài mười trượng, đường kính lớn bằng eo của ba người, có thể nói nặng ngàn cân, bảo là thật lớn cũng không quá đáng. Vật to lớn như thế, nếu là có thể sử dụng dễ dàng ở trên chiến trường, tuyệt đối đó sẽ là lợi khí quét sạch ngàn quân. Nhưng muốn vận dụng được vật lớn như vậy, nếu không có sức nhấc vạn cân và tinh thần cùng thể lực hơn người thì tuyệt đối là không thể được. Bất quá, lực lượng cùng sức bền đúng lúc lại là thế mạnh của Nhạc Phàm? Trải qua ba ngày điều dưỡng, nguyên khí của hắn rốt cục khôi phục tới chín tầng vào thời kỳ đỉnh cao, chỉ còn kém tầng phá vỡ linh huyệt để tự trở nên tuần hoàn có một cánh cửa nữa thôi. Hơn nữa "Long cực cửu biến" cũng có chỗ đột phá, đã biến thành màu vàng đậm, lực lượng đạt tới chỗ đỉnh cao trước đó chưa từng có. "Giết Hán cẩu đó!""Giết... Giết... Giết... "Cái gì kêu là một người trông cửa, muôn người không xông vào được?Nhạc Phàm một mình một người đứng ở trước cửa thành, tay múa cây gỗ lớn, chung quanh không người nào có thể tới gần hắn mảy may dù chỉ một phân. Thây nằm ngang khắp nơi, máu thịt đầy trời…Người càng ngày càng nhiều, cũng càng mãnh liệt hơn, nhưng Nhạc Phàm giống như mọc rễ ở đó, mặc cho mưa dữ dội gió điên cuồng cũng không lay động được hắn, binh lính vọt lên đều bị đánh thành máu thịt bầy nhầy, thi thể chất thành một tầng lại một tầng, khắp nơi đều là những vật trắng đỏ. Cũng có một hai tên binh lính Thát Đát tình cờ lọt lưới, lượn vòng qua Nhạc Phàm trực tiếp xông vào cửa thành, nhưng chờ đợi bọn chúng chính là “Nhất bách đao sát trận” do Nhạc Phàm bày sẵn chuyên để đối phó với địch tới gần. “Nhất bách đao sát trận” này uy lực hung hãn dị thường! Giết sạch vài trăm binh lính cùng một lúc cũng không thành vấn đề, càng huống chi là đối phó cái loại cá lọt lưới, thảm trạng đó có thể hình dung được. Tàn sát đã mở sang một trang mới, trống trận đột nhiên nhanh hơn, song phương không nhường nhịn lui lại chút nào, máu huyết vẫn như cũ nuôi dưỡng mảnh đất phì nhiêu màu mỡ này. Đa Nhĩ Cổn đang lúc đắc ý, chợt thấy cục diện trận đánh phía trước nghịch chuyển xuống. Vốn thế trận đã nắm chắc trong tay, dần dần thành một đống tán loạn. Tại cửa vào thành dồn lại thành một đống đông nghịt, vô số thiết kỵ bị chặn lại ở phía sau, không cách nào tiến về phía trước một bước. Mà mắt nhanh chóng thấy rằng gác thành đang bị đánh rát, cũng lại tăng thêm vô số binh lực, chặn đứng sự tấn công điên cuồng của binh lính Thát Đát. Cứ như vậy, một bức thành tường mấy vạn tướng sĩ, chặn đứng hơn mười vạn thiết kỵ của Thát Đát tộc ở bên ngoài thành. Máu có màu đỏ thì tường thành cũng màu đỏ, đây là một chân lý khi dùng máu thịt để đúc thành trì nơi biên giới, không có gì có thể so sánh với sự kiên cố của lớp tường này, nó được giao phó bởi sự cương quyết cùng hy vọng, nó bảo vệ một niềm tin kiên định!Trong mơ hồ, trên chiến trường truyền đến một thanh âm. Bảo gia quốc, sanh tử cừu, dũng giết địch, tâm dứt khoát, đàn ông huyết, anh hùng lệ, trảm tương tuyệt… (Bảo vệ tổ quốc, thù hận sinh tử, dũng mãnh giết địch, lòng không hối hận, máu của nam nhi, nước mắt anh hùng, chém hết nào... )Dân tộc hận! Gia quốc cừu! Huyết lưu tẫn, nhân không về, nắm chặt đao, chẩm thi miên, chiến vị đình… (Hận dân tộc! Thù quốc gia! Máu chảy tới cạn, người sẽ không về, tay nắm chặt đao, lấy thây làm gối, chiến đấu không ngừng…)