- Viện trưởng Quách bây giờ không thể vội vàng được, bất cứ một sai lầm
nào cũng có thể dẫn đến sự cố ngộ chuẩn, chúng ta cần phải chuẩn đoán
chính xác căn bệnh của đứa bé này, xin hãy tin tôi! Trương Dương
nắm chặt hai tay của Quách Dũng, nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, vừa nói
vừa vận nội công một chút, để trấn an tâm lý sốt ruột của Quách Dũng lúc này, khiến Quách Dũng bình tĩnh lại. Quả nhiên, tâm lý của Quách Dũng đã tốt hơn nhiều, ông ta hơi trầm tư, nói: - Cũng được, chuẩn bị phòng phẫu thuật cũng phải mất một lúc, vừa kịp cho cậu xem. Nhưng chủ nhiệm Vương đứng bên cạnh có chút không vui, cái tên tiểu tử này
đến trang phục còn chưa thay là ai chứ, bản thân ông ta trước đó đã
khuyên giải lâu như vậy, mà viện trưởng Quách vẫn cứng đầu, khuyên thế
nào cũng không được, hắn ta chỉ nói một lời , đã khiến thái độ của viện
trưởng Quách thay đổi nhanh như vậy? Trương Dương không thèm nhìn cái ông chủ nhiệm Vương này, mà đi thẳng tới kiểm tra hai mắt của đứa trẻ. Vì đã được tiêm thuốc mê, lại thêm sự trấn tĩnh lại của vụ hỏa hoạn trước
đó, đứa bé bây giờ ngủ rất yên lành, không có chút gì giống với người
bệnh đang bị thương, chỉ có khóe mắt, là còn lưu lại vết máu mắt. Nhìn khuôn mặt an bình của đứa bé này, Trương Dương không kìm được thở dài
một tiếng, đối với nguyên nhân của việc hai mắt đứa bé này chảy máu, hắn cũng đã có phán đoán của riêng mình. Bây giờ thì Trương Dương đã hiểu, hóa ra phán đoán sai ban đầu không phải là Quách Dũng, mà là cái
ông chủ nhiệm Vương này, lại thêm Quách Dũng quá sốt ruột, bị việc cứu
chữa chiếm hết tâm lý nên khó tiếp thu ý kiến của người khác, khiến cho
cuối cùng Quách Dũng cũng phán đoán sai, từ đó đã tiến hành phẫu thuật,
dẫn đến việc đứa bé đáng ra không bị mù lại thành bị mù. - Viện trưởng Quách, phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong. Lúc này, một y tá bước vào, Quách Dũng liền quyết định: - Đưa đứa bé vào phòng phẫu thuật, đích thân tôi sẽ tiến hành! - Viện trưởng Quách , xảy ra chuyện thì ông sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm đó!! Cái ông chủ nhiệm Vương kia lúc này lại hô lên một câu, Quách Dũng cơ bản không thèm nhìn ông ta. - Viện trưởng Quách, đứa bé này không cần phải làm phẫu thuật. Trương Dương nở nụ cười, nói với Quách Dũng. - Hả? Quách Dũng ngây người ra, - Không cần làm phẫu thuật? - Vâng, không cần làm phẫu thuật, tôi đã có cách trị khỏi mắt cho đứa bé. Trương Dương tràn đầy tự tin nói. - Không cần phẫu thuật, cậu cũng có thể chữa khỏi mắt cho đứa bé này?
Quách Dũng dường như có chút không dám tin, hỏi lại lần nữa. -
Xin hãy tin tôi, mắt của đứa bé này không phải do trận hỏa hoạn gây ra,
căn bệnh dẫn đến việc mắt của đứa trẻ này chảy máu, nó được gọi là xuất
huyết dưới kết mạc . Trương Dương rành mạch nói xong, còn liếc nhìn cái ông chủ nhiệm Vương kia, nói tiếp: - Cho nên việc đứa trẻ này chảy máu mắt hoàn toàn không liên quan đến vụ hỏa hoạn. - Xuất huyết dưới kết mạc? Quách Dũng đối với loại bệnh này hiển nhiên
không còn xa lạ, đây là một loại bệnh đột phát, còn gọi là xuất huyết
tròng trắng, thường là do về mặt cảm xúc có sự đả kích lớn, hay do áp
lực tâm lý quá lớn gây nên, không có mối quan hệ trực tiếp nào với những vết bỏng trong vụ hỏa hoạn hoặc do lực bên ngoài va chạm. - Làm sao có thể? Người bất mãn đầu tiên, tất nhiên là chủ nhiệm Vương, người trước đó đã kết
luận chắc như đinh đóng cột, Trương Dương nói như vậy, chẳng phải cho
rằng ông ta đã chuẩn đoán sai sao? Hơn nữa, chủ nhiệm Vương trước đó cũng không có thiện cảm với Trương Dương, bây giờ lại thêm việc
Trương Dương lên giọng lấn áp, thì càng bất mãn hơn. - Cậu là ai, ai cho phép cậu vào đây! Chủ nhiệm Vương lập tức lên giọng hách dịch, mặc dù ông ta biết rõ Trương
Dương là do viện trưởng Quách Quách Dũng dẫn vào, nhưng xét cho cùng
Trương Dương tuyệt đối không phải là bác sỹ của bệnh viện Kinh Hòa, bản
thân lại tham gia là không đúng với nguyên tắc, phải nhân cơ hội này răn dạy hắn ta vài câu, Quách Dũng cũng không là gì. - Cậu ấy là do tôi dẫn vào! Ai ngờ được, Quách Dũng lại không nể mặt chủ nhiệm Vương, nói thẳng: - Cậu ta là một bác sĩ ưu tú, đối với những việc đặc biệt sẽ có cách xử lý đặc biệt! Nói xong, Quách Dũng kiểm tra lại một lần nữa tình hình mắt của đứa bé. Lần này, những nếp nhăn trên mặt Quách Dũng đã giảm đi rõ rệt, sau khi bình tĩnh lại, ông cũng nhận thấy tình hình mắt của đứa bé này không nghiêm
trọng như bản thân chuẩn đoán ban đầu. Mà lúc này, Chu Đạo Kỳ còn cả mấy vị đại biểu các bệnh viện ở đại học Trường Kinh cũng đã kịp tới
nơi, chủ nhiệm Vương vừa nhìn thấy nhiều người như vậy đều tập trung tại phòng cấp cứu thì tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy mấy vị bác sĩ nổi
tiếng thì liền hạ hỏa, ngược lại đang nghi ngờ, hôm nay là ngày gì, mà
sao những vị bác sĩ này đều tập trung ở bệnh viện này? Để đảm bảo chắc chắn, những vị đại biểu bệnh viện kia bản thân cũng là những bác
sĩ có con mắt khoa học, bọn họ vội vàng thay phiên nhau kiểm tra đứa bé
một lượt, càng khẳng định hơn nữa lời của Trương Dương, việc hai mắt của đứa bé này chảy máu, đích thị là xuất huyết dưới kết mạc, nguyên nhân
hoàn toàn không liên quan tới vụ hỏa hoạn. Lần này, sắc mặt của
chủ nhiệm Vương bỗng trắng bệch, nhiều bác sĩ chuẩn đoán như vậy, cũng
có nghĩa là rõ ràng lúc đầu ông ta đã chuẩn đoán sai, chỉ là những vị
đại biểu bệnh viện vừa mới đến sau này không biết được sự việc xảy ra
trước đó. Mà lúc này, Quách Dũng cũng không có tâm trí đâu mà quan tâm đến điều đó, sau một hồi sợ hãi nói: - Trương Dương, thực sự rất cảm ơn cậu, nếu không có cậu , tôi thật sự đã làm phẫu thuật cho đứa bé này, chỉ sợ đôi mắt của đứa bé này sẽ bị hủy
trong tay tôi! Thực sự, thực sự tôi không biết phải cảm ơn cậu như thế
nào! Chủ nhiệm Vương bị lạnh nhạt đứng một bên lạnh lùng hử lên
một tiếng, đối với việc thanh niên trẻ tuổi lại đi cùng viện trưởng
Quách đi vào lúc trước đã khiến ông ta rất bất mãn, nhưng bản thân trước đó đã chuẩn đoán sai, nên ông ta cũng chẳng tốt đẹp gì hơn. Trương Dương liếc mắt nhìn cái ông chủ nhiệm Vương này, nghĩ thầm Quách Dũng
bây giờ vẫn chưa nghĩ tới nếu không phải do việc chủ nhiệm Vương chuẩn
đoán nhầm đầu tiên, thì cũng không dẫn đến việc ông ta chuẩn đoán nhầm
sau này, Quách Dũng bây giờ vẫn kéo mọi trách nhiệm về phía mình, thật
là đáng yêu. - Được rồi, trước mắt vẫn là để tôi chữa trị cho đứa bé này trước, bệnh mắt của đứa bé này rõ ràng đã bị một khoảng thời
gian rồi, thời gian kéo dài như vậy cũng không phải là vấn đề. Trương Dương cầm ngân châm, chuẩn bị chữa trị. Quách Dũng nhìn thấy Trương Dương động tay, lập tức nhường chỗ, còn các vị
đại biểu bệnh viện còn lại cũng mở to mắt, mọi người đều biết y thuật
kinh người của Trương Dương, nhưng đa số những cái kinh người ấy, đều là đồn đại, thực lực của Trương Dương thực sự như thế nào, bọn họ cũng
không rõ, mắt nhìn thấy Trương Dương chuẩn bị đích thân chữa trị, bọn họ cũng có ý nghĩ phải tận mắt chứng kiến. Trương Dương cầm hai cây ngân châm, tay nào cầm chắc đuôi kim tay ấy, đứng bên cạnh giường bệnh, vận nội công thẳng vào cây kim, trước tiên là đâm vào huyết thái dương
của đứa bé. - Không được!! Chứng kiến cảnh tượng này, đã
làm khiếp sợ các vị đại biểu bệnh viện đang đứng một bên quan sát, Quách Dũng càng khinh ngạc hơn kêu lên thành tiếng! Huyệt thái dương,
vị trí này vô cùng quan trọng, để đâm vào có ai dám đâm trực tiếp như
Trương Dương chứ? Không cẩn thận, rất có khả năng sẽ mất đi một sinh
mạng, kể cả các bác sĩ đã hành nghề y mấy chục năm, chỉ sợ cũng không
dám đâm trực tiếp như Trương Dương, bọn họ không biết rằng cây kim trong tay Trương Dương đã được vận nội công, sau khi đâm vào tới lớp biểu bì, đã có nội công bảo vệ đầu kim, sẽ không thể gây ra bất cứ tổn thương
nào. Vẫn là phó viện trưởng của học viện y khoa Trường Kinh Chu
Đạo Kỳ đã ngăn được mấy vị đại biểu bệnh viện định ngăn cản Trương
Dương, ông ta đối với Trương Dương mà nói, có một niềm tin tuyệt đối, e
rằng bây giờ Trương Dương có đâm kim trực tiếp vào đôi mắt của đứa bé
này, ông ấy cũng không có bất cứ hoài nghi nào đối với Trương Dương. Trương Dương mặc dù nắm phần chắc chắn tuyệt đối, nhưng vẫn nhìn Quách Dũng
với ánh mắt an tâm, ra hiệu ông ta không nên hoảng hốt, đây cũng là một
biểu hiện tiến bộ sau khi Trương Dương trở thành đại viên mãn, mặc dù
hắn tập trung toàn bộ sức lực vào việc châm kim, nhưng vẫn còn một chút
sức để lấy tinh thần như vậy. Quách Dũng nắm chặt hai tay, ngừng
lại một lúc, thì buông thẳng tay, quyết định để Trương Dương tiếp tục
châm cứu cứu người, ông ta quyết định tin tưởng con người trẻ tuổi này,
nếu anh ta đã dám châm kim như vậy, Quách Dũng cũng phải xem xem, cuối
cùng có chắc là anh ta sẽ chữa khỏi cho đứa bé hay không. - Viện trưởng Quách, đó là huyệt thái dương đó, ông không ngăn cậu ta lại sao! Người phản đối là chủ nhiệm Vương, không nhân nhượng mà kêu lên! Trương Dương nhíu mày, cái ông chủ nhiệm Vương này, lúc đầu chuẩn đoán sai
thiếu chút nữa hại Quách Dũng gây ra sự cố chữa trị, bây giờ lại ở đây
huyên náo, không có chút gì áy náy việc chuẩn đoán sai, thật là đáng
ghét. - Hãy tin cậu ta, nếu không có cậu ta thì vừa rồi mắt của đứa bé này đã bị hủy trong tay tôi rồi! Quách Dũng lúc này vô cùng khẩn trương, việc đem người bệnh này giao cho
Trương Dương là không hợp với lẽ thường, ông ta cũng phải hạ quyết tâm
rất lớn. Nhưng cái ông chủ nhiệm Vương này không nghĩ như vậy,
trong lòng ông ta cũng có sự tính toán cho bản thân, bây giờ ở đây có
nhiều người như vậy, hơn nữa lại là những nhân vật rất nổi tiếng trong
giới y học Trường Kinh, việc chuẩn đoán sai trước đó lại được Quách Dũng một mình gánh hết trách nhiệm, những người ở đây đều không biết ban đầu là do ông ta chuẩn đoán sai trước, định bụng phải thể hiện chút danh
nào đó trước mặt những vị này, ông ta đương nhiên sẽ không cho qua như
vậy. - Viện trưởng Quách, xuất huyết dưới kết mạc, loại bệnh là
triệu chứng thường gặp của mắt, cũng không được coi là bệnh tật thực sự, càng không phải bệnh nặng đến mức phải phẫu thuật, hoàn toàn có thể từ
từ điều trị, bây giờ lại để chàng thanh niên này tiếp tục động tay, ngộ
nhỡ xảy ra sự cố, ai sẽ là người chịu trách nhiệm này chứ! Không
ai ra tay ngăn cản Trương Dương, chủ nhiệm Vương trực tiếp đi tới, một
bên kêu la, một bên đi thẳng tới túm lấy bên tay mà Trương Dương đang
định đâm kim, chỉ có điều , ông ta túm được tay của Trương Dương, như là túm phải một cây sắt vậy, bất luận ông ta dùng lực thế nào, cánh tay
kia của Trương Dương cũng không nhúc nhích. Cảnh tưởng này, khiến không ít vị đại biểu bệnh viện ở phía sau đang quan sát Trương Dương
châm cứu hai mắt rực sáng, bọn họ không hề chú ý đến lời của cái ông chủ nhiệm Vương này, mà là cái cảnh ông ta túm chặt tay Trương Dương, khiến không ít người chú ý. Châm cứu cứu người, thì sức lực để cầm
chắc kim cũng rất quan trọng, khi châm kim không được có một chút trấn
động nào, cái ông chủ nhiệm Vương này dù sao cũng là một người đàn ông
sức lực cường tráng, cái túm này lại không hề làm Trương Dương mảy may
gì! - Đừng làm loạn lên! Quách Dũng đương nhiên quyết
định để Trương Dương ra tay châm cứu, thì sẽ không cho phép chủ nhiệm
Vương ở đây mà làm loạn, tức giận kéo thẳng chủ nhiệm Vương về. - Quách Dũng nếu xảy ra chuyện, ông phải chịu hoàn toàn trách nhiệm! Chủ nhiệm Vương thấy Quách Dũng kéo mình thì tức giận hét lên. Quách Dũng cau mày, lập tức trả lời: - Nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ một mình gánh chịu! Phía bên kia, không có chủ nhiệm Vương làm loạn, Trương Dương liên tiếp thực hiện châm cứu, lần lượt đâm vào huyệt yêu ứng, huyệt tinh minh và huyệt tứ bạch, ba huyệt này thông thường là các huyệt vị khá nhạy cảm. Sau khi toàn bộ tám kim đều được đâm hết, mắt của đứa bé đột nhiên trào ra
hai dòng huyết lệ, tròng trắng trồi lên hiện rõ màu tím. - Được,
đây tất cả đều là tại ông, bây giờ ông sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm! chủ nhiệm Vương thấy tình trạng của đứa bé, thì mừng rỡ, lập tức tỏ vẻ
phẫn nộ hét lên với Quách Dũng