Đang ở trên lầu! Bạch Triển Minh cuống quít gật gật đầu, chủ động tiến lên chào hỏi Âu Dương Minh. Y không quen Âu Dương Hạo và Âu Dương Kiến Khang, nhưng Âu Dương Minh thì y quen vì trước kia đã từng quen biết. Âu Dương Minh là người tu luyện
nội kình nhưng đáng tiếc tư chất quá bình thường nên không có khả năng
tạo ra thành tựu lớn, nên chuyển sang chú tâm vào chuyện đời thường
nhiều hơn. Việc kinh doanh của Âu Dương gia rất nhiều, tất cả Âu
Dương Minh đều có tham gia, y quản hạt chuyện kinh doanh so với Bạch
Triển Minh thì nhiều hơn. - Có là tốt rồi! Âu Dương Minh nhẹ nhàng nói, sau đó cung kính đứng ở bên cạnh của Âu Dương Hạo và Âu Dương Kiến Khang. - Đi, chúng ta lên trên! Âu Dương Kiến Khang nói xong liền trực tiếp đi vào bên trong trước. Trung tâm giải trí này là một sàn nhảy năm tầng, từ lầu một lên lầu năm sẽ đi qua một hành lang, từ đây có thể nhìn thấy sàn nhảy. Đây là do bọn họ cố ý thiết kế như thế, để khách ở gian V có thể đến lầu một chơi. Khi đi ở hành lang, Âu Dương Kiến Khang không kìm nổi nên mặt mày nhăn nhó, vì tuổi của y lớn nhất trong số này, bởi cả đời chỉ nghiên cứu và tu
luyện, đối với mấy thứ này y không thích. Lại càng không cần phải nói y thuộc một thế hệ khác, thế hệ của con người cách mạng. Mày y nhảy lên, chân thì không ngừng bước, bất cứ kẻ nào so với y cũng
không nhanh bằng, và y là người tới thang máy trước hết. Y biết rõ bây
giờ căn bản không phải thời điểm đi để ý những điều vô bổ, tìm được
Trương Dương và giải thích rõ ràng mọi sự tình không quan hệ gì với họ
mới là chuyện mấu chốt. Bạch Triển Minh theo ở phía sau, còn Vương Tổng thì đi cuối cùng. Sau khi nhìn thấy Âu Dương Hạo và Âu Dương Kiến Khang, y liền còn có cảm
giác khó thở. Đừng thấy hai người lớn tuổi này có vẻ yếu đuối mà xem
thường, nhưng khi đứng trước mặt họ sẽ có cảm giác mình như một nhóc
con, kẻ thật sự yếu đuối chính là mình. Ở trước mặt bọn họ, Bạch Triển Minh có cảm giác muốn nói cũng nói không nên lời. Đoàn người nhanh chóng tới chỗ Trương Dương, bên ngoài Âu Dương Kiến Khang
đã đứng ở cửa, sửa sang lại quần áo, lúc này mới cao giọng nói: - Trương tiên sinh, chúng tôi tới rồi, có thể vào được không? Lúc nói chuyện, Âu Dương Kiến Khang hơi cúi đầu. Tuy nói y là đại trưởng lão của Âu Dương gia, lại là cường nhân tứ tầng
trung kỳ, nhưng đối mặt với Đại viên mãn y cũng chỉ có thể dùng thái độ
như vậy, quan hệ thế này vốn không liên quan đến tuổi tác. Giới
tu luyện nội kình tôn trọng cường nhân, mặc kệ Trương Dương bao nhiêu
tuổi, chỉ cần hắn là Đại viên mãn, thì sẽ nhận được sự tôn trọng của mọi người. - Vào đi! Bên trong tiếng Trương Dương truyền ra. Nghe Trương Dương nói, Âu Dương Kiến Khang mới thở nhẹ và đẩy cửa ra bước vào. Phía sau Âu Dương Hạo Âu Dương Hiên còn có Âu Dương Minh đi vào theo. Lúc
Bạch Triển Minh muốn vào thì bị Âu Dương Minh chắn bên ngoài, vì y biết
thân phận của Trương Dương. Đây là chuyện giữa Âu Dương gia và Trương
Dương, Bạch Triển Minh không thể tham dự và cũng không được . Bị ngăn ở bên ngoài Bạch Triển Minh đứng sửng cả người. Con y còn ở bên trong, tại địa bàn của mình mà mình lại bị chặn ở bên ngoài nên giờ này khắc này trong lòng của y đột nhiên thấy bi thương, bởi nơi này chính là sản nghiệp của y. Không chỉ có như thế, y còn không biết vận mệnh của mình hôm nay, còn mạng của con trai nữa, không biết sẽ như thế nào. Mọi chuyện hoàn toàn không nằm trong tay y, nên chỉ có thể chờ đợi vào vận may, cảm giác đó khiến y rất khó chịu. Nhìn ông chủ uể oải, Vương Tổng thấy trong lòng càng thương cảm. Người tuổi trẻ bên trong có lai lịch quá lớn, ở Thủ đô là ông chủ có thể hô
mưa gọi gió, không ngờ cũng giống như mình, cả tư cách đi vào cũng không có. Người trẻ tuổi bên trong rốt cuộc có thân phận gì, y không dám nghĩ nữa. Trong phòng riêng, bọn Trương Dương ngồi trên sô pha, còn mấy người kia vẫn
nằm trên mặt đất như cũ, lúc này Dương Uyển Oánh đã tỉnh lại, đang nép
vào ngực của Mễ Tuyết. Chuyện hôm nay thực sự đã làm cô nàng
hoảng sợ, cô vẫn cho là chơi cùng những người bạn này sẽ rất thích,
không ngờ rằng bên trong lại nguy hiểm như vậy. Vừa rồi cô đã nghe Mễ Tuyết kể lại mọi chuyện, nếu không phải nhờ có anh trai và anh họ thì hôm nay cô xong đời rồi. - Trương tiên sinh, thật xin lỗi, Âu Dương gia không biết quản giáo, làm cậu sợ hãi! Trong phòng riêng có vài người đi qua, Âu Dương Hạo đầu tiên lên tiếng xin lỗi Trương Dương. Y cướp lời nói xin lỗi trước, bởi nếu y không làm như vậy thì Đại trưởng
lão Âu Dương Kiến Khang nhất định sẽ phải nói, đại trưởng lão tất nhiên
đại diện cho cả gia tộc, cho dù thanh thế không bằng người nhưng cũng
không thể dễ dàng đi cúi đầu như vậy. - Tôi không sao, nhưng em trai của tôi đã bị kinh hãi, hiện tại tôi chỉ muốn biết, chuyện này có quan hệ gì với các người? Trương Dương ngồi một chỗ, hắn không mời bọn họ ngồi mà nhẹ giọng hỏi. - Hiên nhi, quỳ xuống! Âu Dương Hạo đột nhiên quát một tiếng, Âu Dương Hiên bỗng sửng sốt, chân
mất tự nhiên quỳ xuống, Âu Dương Hạo là tiền bối trực hệ, cho dù là Âu
Dương Minh cũng không dám có bất kỳ phản kháng nào đối với lời của y. - Chúng tôi đã tra rõ, mấy người bọn chúng đều là bạn của Âu Dương Hiên,
tôi có thể lấy cả gia tộc ra đảm bảo rằng Âu Dương Hiên không biết
chuyện này, y và bạn y không liên quan gì, y sai ở chỗ đã kết lầm bạn! Âu Dương Hạo vội vàng giải thích, lời giải thích của y không nói mình
không có sai, nhưng lại nói phía mình không biết gì, như vậy cho dù là
có sai thì sai lầm rất nhẹ, sẽ dễ dàng được bỏ qua. Âu Dương Hạo này quả là người thông minh. - Đứng lên đi, niên đại gì rồi, không nên hơi một tí thì quỳ! Trương Dương đứng lên, đầu tiên đi tới bên cạnh Âu Dương Hiên, giơ tay ra kéo Âu Dương Hiên đứng lên. Sắc mặt của Âu Dương đỏ bừng, cúi đầu không dám đứng lên. - Trương tiên sinh, cậu tha thứ cho chúng tôi rồi? Sắc mặt Âu Dương Hạo hơi vui mừng, những cao thủ đứng đầu này, cả cường
nhân cấp bậc Đại viên mãn nữa, tính tình đều rất quái lạ, bọn họ nếu đã
cho rằng mình sai thì mình có giải thích cũng không được, đây cũng là lo lắng trước mắt lớn nhất của bọn họ. Hiện tại, xem ra Trương
Dương cũng không phải là người khó nói chuyện như vậy, hắn có thể tự tay kéo Âu Dương Hiên dậy, thì cũng có thể không truy cứu chuyện này nữa. Trương Dương quay đầu lại nhìn y khẽ mỉm cười, nói: - Tôi nói trước nhé! Nói xong, Trương Dương đưa một ngón tay ra: - Tôi tin Âu Dương gia tộc không có liên quan đến chuyện này, Âu Dương
Hiên quả thật cũng không biết chuyện này, đối với thân phận của tôi hẳn y cũng hiểu rất rõ, nên y sẽ không dám làm như vậy! Trương Dương
nói rất khí phách, một mình hắn đứng ở nơi đó, vóc dáng của Âu Dương
Hiên, Âu Dương Hạo không thấp bé nhưng ở trước mặt hắn lại có cảm giác
nhỏ bé vô cùng. Ít nhất thì Dương Quang và Dương Uyển Oánh hiện
tại cảm nhận được thứ cảm giác này, hai người đang nhìn anh họ của mình
một cách rất sùng bái. - Cậu nói rất đúng, cảm ơn cậu có thể hiểu chúng tôi! Âu Dương Hạo vội vàng gật đầu. Trương Dương đột nhiên lại lắc đầu, tiếp tục nói: - Nhưng không thể phủ nhận một chuyện, chuyện này Âu Dương Hiên có trách
nhiệm gián tiếp. Âu Dương Hiên, tôi hỏi cậu, bọn họ có phải theo chân
người của cậu hay không, có phải như Thiên Lôi sai đâu đánh đó hay
không? Cậu nói thực đi, trước khi làm chuyện xấu ngày hôm nay có phải
chúng có nói qua với cậu hay không? Trương Dương đặt mấy vấn đề và nhìn Âu Dương Hiên hỏi. Bị Trương Dương nhìn chằm chằm, khiến Âu Dương Hiên như nín thở, tim của y nhảy loạn cả lên, vấn đề của Trương Dương vừa mới hỏi xong, y liền vội
vàng lắc đầu, còn khoát tay không ngừng nữa. - Bọn chúng có nói, nhưng tôi căn bản không biết cô gái đó chính là em cậu! Âu Dương Hạo sửng sốt kêu thốt lên: - Cái gì? Hiên nhi, mấy người này có nói trước với con? Không chỉ là Âu Dương Kiến Khang, cả Âu Dương Minh cũng đứng hẳn lên. Hiểu chuyện và không hiểu chuyện hoàn toàn là hai loại khái niệm khác nhau.
Không hiểu rõ tình hình thì xem như chơi nhầm bạn xấu, hiện nay người
trẻ tuổi vẫn hay gặp phải. Trương Dương là Đại viên mãn sẽ không thể lợi dụng lý do như vậy mà làm khó thái quá. Như vậy trên đạo nghĩa không thể nào chấp nhận được. Nhưng nếu là hiểu chuyện thì kết quả khác hoàn toàn, biết chuyên nhưng không
ngăn cản còn không báo tin thì đây chính là hành vi sai nghiêm trọng.
Sáng thì kết đồng minh nhưng chiều lại ức hiếp trên đầu người ta, một
tiếng cũng không rên, rõ ràng tính chất vô cùng ác liệt. Trương Dương
hoàn toàn có thể dùng lý do này đả kích Âu Dương gia, đến lúc đó các thế gia nội kình cùng các môn phái khác, căn bản sẽ không nói thay cho bọn
họ. Như vậy, bên sai chính là họ. Đây cũng là nguyên nhân khiến bọn họ giật mình. Bị nhiều người như vậy trừng mắt nhìn, Âu Dương Hiên liền sợ đến phải quỳ gối xuống, khóc nức nở nói: - Con thật sự không biết, lúc ấy con chỉ nghĩ làm thế nào dùng thuốc do
đại trưởng lão thuởng nên không để ý lời bọn họ nói. Hơn nữa chuyện như
vậy trước kia chúng cũng đã từng làm, bọn họ cũng không nói tỉ mỉ ra,
chỉ nói mấy ngày hôm trước có gặp một cô nàng khá xinh tươi. Bọn họ nói
mấy ngày hôm trước, con đâu có biết đó chính là ngày hôm qua, nếu con
biết đó là em của Trương tiên sinh, có nói gì thì con cũng sẽ ngăn cản
bọn họ lại! Âu Dương Hiên sốt ruột giải thích. Trong mắt Mễ Tuyết bỗng lộ ra một tia khinh bỉ. Mấy người này quả nhiên không ra thứ gì, đã làm chuyện như vậy không chỉ có một lần, không biết lúc trước có bao nhiêu cô gái vô tội bị làm nhục
rồi. Dương Uyển Oánh nếu không phải có anh họ là Trương Dương thì lần này cũng sẽ gặp họa. - Trương tiên sinh, lần này thật sự là lỗi của chúng tôi, chúng ta gia
giáo không nghiêm nên mới có hậu quả xấu như vậy. Trương tiên sinh, cậu
trừng phạt như thế nào chúng tôi đều chấp nhận! Âu Dương Hạo cúi
đầu, Âu Dương Hiên đúng là không biết rõ tình hình, nhưng mấy người này
nếu đã nói cho y biết thì tính chất của câu chuyện khác rồi. Nói nghiêm trọng thì trước đó chúng đã bày mưu đặt kế với y, bản thân y chỉ không biết điểm này mà thôi. Hơn nữa, mấy người này đều theo chân Âu Dương Hiên đến, nói đơn giản thì Âu Dương Hiên chính là đàn anh, bọn họ là em út. Em út phạm sai lầm, đại ca muốn trốn tránh trách nhiệm cũng không có khả năng. Hiện tại Âu Dương Hạo xem như đã hiểu hoàn toàn, vì sao Trương Dương tức
giận với họ như vậy, chuyện này quả thật bọn họ không thể trốn tránh
trách nhiệm. - Phạt nặng? Ánh mắt Trương Dương đột nhiên sắc lạnh, đến Âu Dương Kiến Khang cũng nhịn không được, kinh hãi nhìn Trương Dương. - Em tôi nếu lần này thật xảy ra chuyện, cho dù có dùng máu nhuộm cả Thủ
đô tôi cũng không tiếc. Nhưng may mà không gây ra sai lầm lớn, trừng
phạt xem như bỏ qua. Mấy người này tôi giao cho các người xử lý, tôi chỉ nói một câu, bọn chúng nhất định phải trả giá cho những gì mình đã làm, cón cái giá phải trả thì phải xem các người làm ra sao. Nói xong Trương Dương quay người lại, nhìn Uyển Oánh nhẹ giọng cười nói: - Uyển Oánh, em cứ yên tâm đi, những gã ức hiếp em tuyệt đối sẽ bị trừng
phạt, chúng trốn không thoát đâu, chúng ta đi về trước thôi! Dương Uyển Oánh yên lặng gật đầu và còn chút mơ hồ, nhưng hình như hiểu được là anh họ đã cứu cô, xả giận cho cô. Lúc này, lòng cô cũng yên tĩnh trở lại, có Trương Dương cô còn gì phải sợ.