Thái Cổ Thần Vương

Chương 1115: Trước mặt là cái gì?

25-10-2024


Trước Sau

Tần Vấn Thiên cầm yêu kiếm trong tay, trong giây lát đạp tới hư không một cái, trên thân yêu kiếm vang lên tiếng coong coong, bạo phát ra một đạo tiên quang hoa mỹ, giống như cửu thiên tiên hà cuộn lên.
Từng đạo kiếm quang xé rách hư không, hóa thành vô số hư ảnh của Thiên Bằng.
Một tiếng nổ lớn ầm vang, cái cổ chung to lớn kia bị chấn vào trong hư không.
Thiên kiêu khống chế cổ chung phun ra một ngụm máu tươi, tâm thần bị chấn động kịch liệt, hiển nhiên là không có cách nào khống chế được cổ chung ấy.
              Nam Hoàng Vân Hi khoác đôi cánh Phượng Hoàng lên người, trên người lưu chuyển tiên mang vô tận, vô cùng thần thánh, chói sáng như Cửu Thiên Thần Nữ không ai sánh nổi, xinh đẹp vô song.
              - Ông.
              Chỉ thấy đôi cánh Phượng Hoàng mở rộng bành trướng, bao phủ lấy thân thể của Tần Vấn Thiên vào trong đó, lập tức quanh thân Tần Vấn Thiên lưu chuyển hỏa diễm tiên quang vô tận, phủ thêm một tầng áo giáp tiên.
              - Trước hết đánh tan đội hình của bọn họ đi.
              Nam Hoàng Vân Hi mở miệng nói, lập tức thấy đôi cánh Phượng Hoàng lập lòe lay động, xẹt một đường vòng cung cực kỳ hoa mỹ trong hư không.
Nàng mang theo thân thể Tần Vấn Thiên hàng lâm trước Cổ Viên đại trận, trong tay nàng xuất hiện một cổ Phượng chi vũ tích chứa uy năng ngập trời.
Phượng Hoàng linh vũ tích chứa uy năng cực kỳ cường thịnh.
Nàng vung lên phía trước, lập tức có một áng hồng quang tuôn ra như muốn nuốt sống thiên địa.
              Thành Cổ Đế có rất nhiều người đều là hậu duệ của đế vương, nhưng vẫn có khoảng cách a.
Người có thân phận càng cao quý thì bảo vật trên người bọn họ cũng càng mạnh.
Nam Hoàng Vân Hi chính là hậu duệ Nam Hoàng Nữ Đế của Nam Hoàng thị, tất nhiên là trên người có trọng bảo.
              Tần Vấn Thiên sẽ không bỏ lỡ một cơ hội này.
Bàn tay cầm yêu kiếm của hắn chém ra cuồng bạo.
Kiếm uy hủy diệt điên cuồng chém ra, tiếng nổ vang rền không ngừng.
Cường giả của Đông Thánh Tiên môn đua nhau tế ra Tiên binh chống cự, không ngờ lại đan xen thành một cổ Tiên chi quang mạc đáng sợ, nhưng đội hình vẫn bị phân tách ra, chia năm xẻ bảy.
              - Các huynh đệ Tần môn, đánh giết ra ngoài.
              Tần Vấn Thiên rống to, các vị cường giả của Tần môn đua nhau dùng Tiên binh công phạt, đánh giết theo các hướng khác nhau, trong thời gian nháy mắt ngắn ngủi, cả mảnh hư không hỗn loạn tưng bừng, khắp nơi đều là năng lượng hủy diệt điên cuồng.
              Trong bàn tay của Ma Tà xuất hiện một thanh Ma Đao đen như mực, trông hắn giống như một tôn ma đầu, thân hình bước ra phía trước, phóng thẳng tới Tiểu Hỗn Đản.
              Thanh Nhi đạp chân lên lá cây trong hư không, trong nháy mắt hàng lâm bên cạnh Tiểu Hỗn Đản, quầng sáng hư không cường đại bao bọc lấy thân thể của nó vào trong đó, Tiểu Hỗn Đản thu nhỏ thân thể lại, nhảy vào trong ngực của Thanh Nhi như là một con sủng vật tầm thường vậy.
              - Oàng!               Ma Tà chém Ma Đao xuống, một đạo kiếp quang hắc ám lao đến từ trên trời phảng phất như ngày tận thế đã tới, trời đất trở nên u ám.
              - Xùy, xùy.
.
.
              Ma Đao đáng sợ chém lên quầng ánh sáng không gian, không ngờ lại xuyên thấu vào trong đó, chém vào từng chút một, lực lượng hủy diệt vô tận tàn phá bừa bãi ở bên trong, phá hủy hết thảy mọi thứ.
              Chỉ thấy Thanh Nhi xòe bàn tay ra, lập tức một đóa hoa sen màu vàng phun trào nở rộ, cánh hoa lúc khép lúc mở có một cổ hào quang phun trào ra hừng hực, chém xuống lực lượng hủy diệt của Ma Đao, cây cối trên hư không ngã rạp.
Nàng đi tới bên cạnh Quân Mộng Trần và Tử Tình Hiên, nói:                - Tiến lên.
                Thân hình mọi người nhoáng lên, bước chân vào trong đó, Ma Tà hơi nhíu mày, dường như cảm giác có chút không ổn, con gái của Trường Thanh có hư không pháp bảo, tất nhiên rất khó truy kích được nàng.
              Bên kia, Tần Vấn Thiên và Nam Hoàng Vân Hi tuy đều có Tiên binh cường đại, nhưng không chịu nổi đối phương có nhiều người, từng đạo công kích hàng lâm không ngừng, chấn rung khiến bọn họ liên tục lùi lại.
Màn ánh sáng bảo vệ trên người đẵ xuất hiện vết rách, có thể nát vụn bất cứ lúc nào.
              Không gian lá cây xuyên qua hư không, trực tiếp bao phủ lấy Tần Vấn Thiên và Nam Hoàng Vân Hi vào bên trong, lập tức hóa thành một chùm tia sáng hư không, phóng cao lên bầu trời.
              - Cản hắn lại.
              Một tiếng hét lớn truyền ra, chỉ thấy lực lượng Tiên binh công phạt vô tận đồng thời đánh tới quầng sáng hư không kia.
Lực lượng không gian chấn động, đám người Thanh Nhi và Tần Vấn Thiên đều chấn động kịch liệt toàn thân.
Thanh Nhi hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt mơ hồ có chút tái nhợt.
              - Oàng!               Một đạo cường quang nổ bắn ra, Hư Không Thụ Diệp tan biến trong mảnh không gian này, dường như chân chính xuyên qua hư không, trong chớp mắt xuất hiện bên trên hư không.
              - Lên đây.
              Đúng lúc này, một vị cường giả của Đông Thánh Tiên môn quát lên, một chiếc Hư Không Cổ Phàm chợt xuất hiện tại chỗ đó, cường giả Đông Thánh Tiên môn đua nhau đạp lên trên.
              Trên Hư Không Cổ Phàm có từng đạo tiên quang phun trào nở rộ, điên cuồng đi tới trước, như là từng đạo ánh sáng nhắm tới mục tiêu là Không gian Thụ diệp ở phía trước, lập tức cũng hóa thành một vệt sáng truy kích tới phía trước.
              Thần sắc Ma Tà khẽ biến, Ma Đao trong tay hắn bay thẳng ra, chỉ thấy bước chân hắn đạp một cái, đã rơi trên Ma Đao, trong phút chốc Ma Đao nổ bắn giống như một tia chớp màu đen.
              Các vị cường giả của Tần môn thấy bọn Tần Vấn Thiên dẫn dắt đại quân rời đi, thần sắc không khỏi có chút nghiêm trọng, lập tức chỉ thấy Từ Như Tuyết mở miệng nói:                - Chúng ta rút lui.
              Lời vừa rơi xuống, lập tức mọi người của Tần môn đua nhau rời đi.
Lúc này Tà cung đã không có Ma Tà thống ngự, nên cũng không ai đi đại chiến cùng người Tần môn, cường giả bên ấy cũng đua nhau tán đi.
              Tử Đạo Dương thấy một màn như vậy thì ánh mắt lấp loé không yên, không hổ là không gian pháp bảo, không biết người của Đông Thánh Tiên môn có đuổi kịp không?               - Đạo Dương ca ca, sâu trong Minh sơn này có cái gì thế?               Tiêu Lãnh Nguyệt hỏi Tử Đạo Dương.
              Ánh mắt của Tử Đạo Dương ngưng tụ lại, từ sau khi hai đại truyền thừa của Cổ Đế hiện thế, mọi người vẫn cho rằng đã hiểu hết bí mật của Minh sơn, không có ai để ý tiếp tục tiến sâu vào Minh sơn sẽ là cái gì.
Đây là tư duy theo quán tính của người, Cổ Đế truyền thừa đã xuất hiện, bí mật đã nổi lên mặt nước, ai còn đi tiếp tục thăm dò làm gì nữa?               Nhưng một câu nói của Tiêu Lãnh Nguyệt đột nhiên lại khiến cho Tử Đạo Dương hơi động lòng.
Hai vị Cổ Chi Đại Đế đại chiến nơi này, có thể có nguyên nhân nào khác hay không?               Sâu trong Minh sơn còn ẩn giấu bí mật khác hay không?               Nhìn theo hướng Thanh Nhi và các cường giả Đông Thánh Tiên môn xâm nhập, chính là núi lớn vô tận mờ mịt sâu thẳm trong Minh sơn, Tử Đạo Dương cũng không biết có phải đã có người từng bước chân vào trong đó, núi lớn mờ mịt này sẽ có huyền bí của nó hay không?               - Đạo Dương ca ca.
              Tiêu Lãnh Nguyệt hô một tiếng, Tử Đạo Dương nhìn nàng, nói:                - Lãnh Nguyệt, ta muốn tạm thời ở chỗ này để khôi phục lại thương thế, chuẩn bị tiếp tục thâm nhập sâu vào trong đó.
Ta chưa từng đi tới chỗ núi lớn mờ mịt sâu trong Minh sơn.
              - Tốt, vậy muội đi cùng đạo Dương ca ca.
              Tiêu Lãnh Nguyệt biết điều lên tiếng, không giống chút nào với nữ tử cao ngạo lãnh đạm thân là môn chủ Tiêu môn như lúc trước.
Điều này làm đệ tử của Tiêu môn có chút cảm tình đối với nàng ở phía sau thầm cảm thán.
Dù nữ tử này có kiêu ngạo như thế nào, nhưng trước mặt Tử Đạo Dương còn không phải ngoan ngoãn như thế, đây chính là người có thân phận khác biệt thì đãi ngộ hoàn toàn khác nhau a.
              Trên Hư Không Thụ Diệp, Tần Vấn Thiên nắm tay Thanh Nhi, nhìn máu tươi ứa ra nơi khóe miệng Thanh Nhi, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau cho nàng.
              - Muội không sao.
              Thanh Nhi nói giòn tan, nhoãn miệng cười với Tần Vấn Thiên, xinh đẹp vô cùng.
Nếu ngày thường Thanh Nhi như thế thì chắc chắn Tần Vấn Thiên sẽ vô cùng mừng rỡ, nhưng giờ khắc này hắn chỉ có phẫn nộ, Đông Thánh Tiên môn, 300 đệ tử, hắn nhất định phải khiến cho những người này trả giá thật lớn.
              - Ừ.
              Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng đáp, bàn tay của hắn nắm thật chặc bàn tay nhỏ mềm mại của Thanh Nhi, ánh mắt nhìn về phía trước, núi lớn mờ mịt, vô cùng vô tận, hoàn toàn hoang lương, chớ nói là bóng người, ngay cả chim muông cũng không có.
              Thành Cổ Đế cực kỳ thần bí, có di tích của Cổ Chi Đại Đế lưu lại nơi đây, cũng có cường giả Cổ Đế tranh phong tại nơi này.
Trên mảnh đất mênh mông này còn tồn tại quá nhiều bí mật.
              - Bọn họ vẫn đi theo.
              Lúc này, Nam Hoàng Vân Hi lên tiếng.
Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn nơi xa xa, chỉ thấy nơi đó có một chiếc Hư Không Cổ Phàm to lớn lao nhanh tới như tia chớp, tập trung mục tiêu vào Hư Không Thụ Diệp.
Mặc dù là đang tiến hành xuyên qua không gian nhanh như con thoi có khoảng cách vô tận, đều vẫn không thể ném bỏ nó.
              - Đây hẳn là pháp bảo mà Đông Thánh Tiên đế đã chuẩn bị cho người Đông Thánh Tiên môn, chính là để phòng ngừa sư huynh chạy trốn.
              Nam Hoàng Vân Hi nhìn Tần Vấn Thiên, nói.
                Nếu Đông Thánh Tiên đế hạ lệnh tru diệt Tần Vấn Thiên, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho Tần Vấn Thiên còn sống đi ra khỏi thành Cổ Đế.
              - Xem ra ta không chết chính là tát vào mặt Đông Thánh, vậy thì ta không những cần phải sống cho thật khỏe, ta còn muốn cho những người Đông Thánh Tiên môn này có đến mà không có về.
              Trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên lãnh mang đáng sợ, chỉ cần lần này giết hắn không chết, hắn sẽ từ từ chiến cùng những người Đông Thánh Tiên môn này.
              Hư Không Thụ Diệp không ngừng đi xuyên tới trước, vượt qua không biết bao nhiêu khoảng cách, thời gian không ngừng trôi qua, bọn họ vẫn ở trên ngọn núi lớn mờ mịt, dường như mảnh không gian này không có đầu cuối vậy.
              - Không ngờ sâu trong Minh sơn lại rộng rãi như vậy?               Tần Vấn Thiên chấn động nội tâm ghê gớm, lúc trước bọn họ từ Minh sơn đi thông qua thành Cổ Đế, chỉ ngắn ngủi một lát là đến, khu vực núi lớn mờ mịt này mênh mông bát ngát hơn rất nhiều lần so với thành Cổ Đế.
              - Bên trong núi lớn mờ mịt này có lẽ sẽ có cái gì đó!               Nam Hoàng Vân Hi thấp giọng nói, đoàn người tiếp tục qua lại hư không như con thoi, không biết đã đi bao xa, nhưng người Đông Thánh Tiên môn vẫn còn truy kích ở sau lưng.
              Ở trong núi lớn vô tận, đám người Tần Vấn Thiên đã đi xuyên qua chín ngày.
Mặc dù là khu vực bên trong thành Cổ Đế chỉ sợ bọn họ đều đã vượt qua không biết bao nhiêu lần, cho thấy địa vực bát ngát bực này đúng là có chút đáng sợ.
              - Trước mặt là cái gì?               Đúng lúc này, đám người chỉ thấy trên thiên khung phía trước xuất hiện một mảnh hư ảnh, có chút mơ hồ.
Bọn họ tiếp tục tiến lên trước, cuối cùng không ngừng tới gần, tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Bọn họ thấy trên bầu trời có một tòa Thiên Không chi thành trôi bay lơ lửng tại nơi ấy, cao cao tại thượng, phảng phất là thành trì trên bầu trời, là nơi ở của thần linh, có uy lực vô thượng.
              Còn ở bên dưới có một thông đạo, một đường xéo xuống đi thông lên tòa Thiên Không chi thành ấy.
               - Muội có biết đây là nơi nào không?                Tần Vấn Thiên lên tiếng hỏi Nam Hoàng Vân Hi.
               - Toà thành từ thời thượng cổ, Cổ Chi Đại Đế tụ tập ở thành Cổ Đế, dường như chính là vì nó, bên trong có cái gì, không người nào biết.
               Nam Hoàng Vân Hi lẩm bẩm nói nhỏ, trong mắt Tần Vấn Thiên cùng với tất cả mọi người đều loé sáng.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!