Thời Điểm Phó Lôi say mê với nghệ thuật làm vườn, lúc hắn đứng nhìn sân vườn do chính mình tạo ra thì người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Đại Yên. Hắn thừa nhận, năm đó lúc A Tẫn dẫn theo Đại Yên xuất hiện trước mặt hắn thì hắn đã rất có thiện cảm với em. Cô bé này mắt ngọc mày ngài, tết tóc đuôi ngựa, trông rất sạch sẽ, cũng rất xinh đẹp. Diện mạo đẹp đẽ thì ấn tương đầu tiên đương nhiên cũng sẽ tốt. Nhưng đó cũng chỉ là thiện cảm mà thôi. Hắn đã có vợ có con rồi. Hắn và Diêu Khiết đã quen biết rất nhiều năm, ngày trước lúc hắn mở quán ở trạm xe lửa thì Diêu Khiết là nhân viên phục vụ trong quán của hắn. Đó là một cô gái thích cười có khuôn mặt tròn vo. Hắn vẫn nhớ năm đó cô ấy luôn lén lút nhìn mình, trà mà cô ấy bê tới cho hắn khi nào cũng là một bình trà đại hồng bào đã được pha sẵn. Đó là loại trà mà hắn vẫn thường hay uống. Phó Lôi cắn điếu thuốc hỏi cô: "Thích anh không?"Nhất thời mặt của Diêu Khiết đỏ bừng lên, cả người đều không biết làm thế nào cho phải. Chu Tẫn đã từng nói một câu rất đúng, loại người từ nhỏ đã không nhà không cửa như bọn họ, trong lòng luôn muốn có một mái ấm. Hắn lập gia đình rất sớm, hai mươi bốn tuổi đã kết hôn với Diêu Khiết, không sôi nổi rầm rộ, cũng chẳng có quá nhiều tình yêu. Chỉ bởi hắn không muốn khi về đến nhà, chỉ có mình hắn vắng vẻ nơi đây. Phó Lôi là một người biết nhìn thoáng, đối với chuyện tình cảm cũng khá thờ ơ. Cái này không trách hắn được. Từ lúc sinh ra đã không có mẹ, cha lại ch. ết dưới máy cày mà mình lái. Hắn vẫn cảm thấy mình chính là Thiên sát cô tinh. Ngay cả khi con gái hắn ra đời, tâm trạng hắn cũng không d. a. o động quá nhiều. Nhưng hắn biết rằng mình rất thương Phó Gia Nhĩ, hắn luôn mong muốn dành những thứ tốt nhất cho con bé. Hắn chỉ có một cô con gái như vậy, cũng không phải Diêu Khiết không muốn sinh đứa thứ hai, mà là hắn không muốn. Cho tới sau này khi hắn đã đứng ở nơi rất cao trong Hoài Thành, ai ai cũng gọi hắn một tiếng "Ngài Phó" bằng thái độ cung kính. Phụ nữ muốn đến gần hắn có rất nhiều, người nguyện ý sinh con cho hắn lại càng nhiều vô số kể. Một người bạn có quan hệ thân thiết nói với hắn về sự truyền thừa đã ăn sâu trong m. á. u tủy của người Trung Quốc, kiến nghị hắn nên sinh thêm một đứa con trai. Ngài Phó đang thuở tráng niên, còn tích lũy được phần gia nghiệp to như vậy, nếu chỉ có một đứa con gái thôi thì chẳng thể nào nói nổi. Lúc mới bắt đầu Phó Lôi cũng chỉ cười khẽ, càng về sau nghe người ta nói càng nhiều, vậy mà cũng cảm thấy sinh thêm một đứa bé nữa hình như cũng không tệ. Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong đầu hắn lại chợt hiện lên một suy nghĩ hoang đường. Hắn muốn sinh một đứa bé với Đại Yên. Bất kể là con trai hay con gái, hắn nhất định đều coi như trân bảo. Ai ai cũng biết rằng quản lý kinh doanh Đại Yên của Kim Triêu là người quen cũ của ông chủ Phó Lôi. Nhưng mà trên thực tế trong lòng hắn vẫn luôn có chút sợ hãi em. Khó mà nói có phải bởi vì Chu Tẫn hay không, cô bé này khiến hắn bối rối. Lúc trước khi Chu Tẫn vẫn còn, hắn đã từng gặp em rất nhiều lần, thậm chí còn tới trường học của em với thân phận là phụ huynh để tìm ban giám hiệu nhà trường giải quyết vấn đề. Đại Yên là một cô bé rất dễ làm người ta yêu thương. Dường như đối với những cô gái yếu đuối không nơi nương tựa, bản năng của đàn ông đều sẽ xuất hiện ý nghĩ phải bảo vệ cô gái đó như một điều hiển nhiên. Thời điểm em bị mắc bệnh trầm cảm, lúc nhìn thấy hắn em vẫn có thể dùng khuôn mặt tươi cười ấy dịu dàng chào hỏi rồi khẽ gọi một tiếng: "Anh Lôi. "Chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh, cổ tay trắng nõn nhỏ bé, tựa như một trận gió thổi đến cũng có thể làm em bay đi. Cả đám người ngồi ăn cơm trong nhà hắn, không khí sôi nổi náo nhiệt cực kỳ. Đại Yên an tĩnh dịu dàng ngồi ở đó, thỉnh thoảng sẽ nhìn Chu Tẫn rồi cười. Nhưng cũng là em ngay sau đó đã thừa dịp Chu Tẫn không có mặt, đi lên sân thượng biệt thự của hắn, không nói chẳng rằng leo lên lan can rồi nhảy từ lầu ba xuống. Tốc độc độ nhanh đến nỗi làm người ta chắt lưỡi. Cũng may hắn đúng lúc chú ý tới, nhanh chóng vươn tay ôm em xuống. Đại Yên ở trong lòng hắn thống khổ mà giật tóc mình, em tuyệt vọng rơi lệ: "Xin lỗi, xin lỗi, em không nên nhảy ở đây, nhưng em đã không nhịn nổi nữa, một giây một phút cũng không chịu nổi. Em sắp phát điên rồi, em thực sự không sống nổi nữa!"Đám người càng náo nhiệt, em lại càng hiu quạnh. Tất cả mọi người đều đang cười, lại càng hiển lộ ra việc em lạc lõng và nực cười biết bao nhiêu. Em sắp ch. ết đuối, em không thể thở được, ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm tim gan em. Nếu em không ch. ết, em sẽ bị gặm nhấm không còn lại gì. Cô bé kia nói với vẻ mặt đầy nước mắt, khóe mắt đỏ như máu, em nức nở như một con thú tràn đầy vết thương đang bị nhốt trong lồng. Dưới sự trấn an hết lần này đến lần khác của hắn, em từ từ bĩnh tĩnh lại, cuối cùng em ngẩng đầu lên cầu xin: "Anh Lôi, anh đừng nói cho A Tẫn nhé. Hôm nay anh ấy rất vui vẻ, nếu anh ấy biết sẽ khổ sở. "Phó Lôi tự xưng mình là người lãnh đạm với cảm tình, nhưng một khắc này trái tim hắn lại trở nên mềm yếu tới nỗi đớn đau. Mùi dầu gội thơm ngát trên mái tóc em cứ quanh quẩn lượn lờ bên người hắn. Trong nháy mắt đó Phó Lôi dường như đã mất trí. Sau đó hắn vẫn luôn nói với A Tẫn: "Chăm sóc Tiểu Yên tốt hơn chút, đưa em ấy ra ngoài thường xuyên hơn đi. "Hắn còn mua mấy cuốn sách về bệnh trầm cảm rồi đưa cho A Tẫn, dặn dò với cậu: "Nơi náo nhiệt hoặc quá nhiều người không thích hợp với em ấy, những chỗ đó chỉ làm tinh thần của em ấy càng cảnh giác và lo lắng hơn thôi. Em ấy thích yên tĩnh vậy thì cứ đưa em ấy đi mấy nơi du lịch ít người mà ngắm phong cảnh. "Thật ra đâu cần tới lời dặn dò của hắn, trong nhà Chu Tẫn có cả một đống sách về bệnh trầm cảm. Cậu ấy hiểu sự bất lực của Đại Yên hơn bất kỳ ai. Chỉ là cậu quá mệt mỏi, nháy mắt thả lỏng cảnh giác ấy lại để cho Đại Yên không chút do dự nhảy lầu. Phó Lôi thích Đại Yên từ lúc nào?Hắn tự nhận là từ sau khi Chu Tẫn nhảy xuống biển. Hôn nhân của hắn và Diêu Khiết bình thản không có gì đáng nói, cảm tình cũng nhạt nhẽo vô cùng. Hắn chưa từng thấy người nào cố chấp như Đại Yên. Tình yêu của em với A Tẫn, chấp nhất, chân thành, quyết chí không thay đổi. Không ai biết được kết cục của A Tẫn ra sao, tất cả mọi người đều nói thằng bé đã ch. ết, nhưng em không tin. Lúc ấy em đang có thai, khăng khăng muốn sinh đứa trẻ này ra, em nói: "Anh Lôi, mọi người không cần an ủi em, bây giờ em không cần gì cả, em phải giữ cho tâm trạng thật tốt rồi sinh bé con ra. A Tẫn sẽ không nhẫn tâm như vậy, anh ấy sẽ sớm quay về tìm hai mẹ con em thôi. "Một con cáo già như Phó Lôi sao có thể không nhận ra nỗi sợ hãi bi thương cùng cực được che dấu sau vẻ mặt bình tĩnh kia. Đứa bé không giữ được, Đại Yên nằm trong bệnh viện như một người đã từ bỏ cõi đời. Nhưng em khôi phục ý chí rất nhanh. Phó Lôi để Diêu Khiết tới bệnh viện chăm sóc em, sau khi Diêu Khiết về nhà cứ mãi lau nước măt: "Hôm nay Tiểu Yên nói với em là em ấy không thể ch. ết được, nếu như em ấy không chịu nổi thì sau này khi A Tẫn trở về, nhìn thấy cả vợ và con mình đều mất rồi thì thằng bé sẽ điên mất. ""Tiểu Yên nói, nếu A Tẫn khổ sở thì em ấy ở âm tào địa phủ cũng không an tâm. "Ngày hôm đó Phó Lôi ngồi một mình trong thư phòng cả một buổi chiều. Xưa nay hắn đều biết A Tẫn yêu Đại Yên. Thằng bé nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì em, nguyện gánh vác tất cả trách nhệm của một người đàn ông, bảo vệ em, che chở cho em. Đại Yên giống như một điểm kết thúc, Chu Tẫn đến đi đến đó và không bao giờ muốn rời khỏi nữa. Có lẽ bởi thằng bé trả giá nhiều quá, cho nên tất cả mọi người đều không nhìn thấy được tình yêu của Đại Yên. Ngay cả Phó Lôi cũng từng cho rằng, Đại Yên chọn ở bên Chu Tẫn chỉ bởi vì đúng lúc em gặp phải biến cố gia đình, lại mắc phải bệnh trầm cảm, mà A Tẫn không rời không bỏ ở bên em nên em cứ thế mà thuận thôi. Đương nhiên là có thích, nhưng không thể lường được tình yêu của em lại chấp nhất như thiêu thân lao vào lửa đến vậy. Sự cứu rỗi trên thế gian này, cho tới bây giờ đều bắt đầu từ hai phía.