Diệp Thiên Ân – 17 tuổi. Sau khi sinh ra một ngày, hắn ngừng khóc.
Ngày thứ hai, hắn có nụ cười đầu tiên.
Ngày thứ ba, hắn nói được hai từ ma ma.
Ngày thứ tư, hắn dứt sữa.
Rồi ngày thứ năm đến, sư phụ hắn, cũng là người đã trông giữ ngôi làng Thiên Âm, hay còn được giới đạo sĩ gọi là làng Huyền Âm, nơi tọa lạc của Thiên Âm Mạch duy nhất trên thế giới này đã mang hắn lên núi Côn Lôn tu hành mà hoàn toàn không kịp nhớ được mặt mũi cha mẹ mình ra sao (Thiên Âm Mạch: nơi tụ tập của hàn, nhu, cực âm chi khí, đối nghịch với Long Mạch, cương mãnh, cuồng bạo).
Theo như lời sư phụ hắn, hắn được sinh ra ở cái thời điểm đỉnh điểm của cái lạnh kể cả suốt từ làng được lập nên, dường như toàn bộ dương khí đều tập trung về phía hắn vậy.
Là cực dương trong vật cực tất phản. Xuống núi, mang trong mình hai dòng truyền thừa của cha và sư phụ hắn đương nhiên hẵn cũng có trọng trách to lớn trên vai.
Mà trọng trách như thế nào đấy chính là thiên cơ ? Thiên Cơ ra sao đọc truyện hẵng biết !
Mời quý độc giả đón đọc !
Bình luận truyện