Con chó ngao Tây Tạng bị người đẹp Đông Doanh tóm cổ vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn mất đi hung tính. Người đẹp Đông Doanh rất tự tin vào kỹ năng huấn luyện chó của mình, cô ta thậm chí còn không thèm liếc nhìn con chó ngao Tây Tạng một cái, chỉ nhìn vào chiếc kim giữa hai ngón tay phải của mình. Người huấn luyện chó ngao Tây Tạng có vẻ cũng không sốt ruột, cũng không tiến lên ngăn cản. Lý Dục Thần bất giác lắc đầu. Cô gái này quá vội vàng. Cây kim này phải được Thái Vĩ Dân rút ra mới đúng. Thái Vĩ Dân là chủ của trường đấu chó này, cũng là trọng tài của trận cá cược này. Chỉ khi gã ta tận mắt xác nhận thì mới tính là có người gian lận. Hoặc phải bắt tại trận người huấn luyện chó ngao Tây Tạng đang rút nó ra mới được. Bây giờ cô gái này lại rút kim ra trước, chỉ cần đối phương khăng khăng nói là cô ta vu oan giá họa thì chuyện sẽ rất khó xử lý. Advertisement "Ông chủ Chu, chuyện này là thế nào đây?", Thái Vĩ Dân hỏi. Quả nhiên, Chu Lợi Quân bắt đầu giở trò. "Sao lại thế này? Làm sao tôi biết chuyện gì đang xảy ra chứ?" "Ông chủ Chu, anh cũng biết quy tắc chỗ này của tôi rồi đó, tuy thân phận anh cao quý nhưng nếu dám ở đây giở trò thì tôi cũng sẽ không bỏ qua". "Chuyện này đúng là phải làm cho ra lẽ", Chu Lợi Quân tiếp tục ngụy biện: “Tôi chỉ biết rằng người phụ nữ này đã xông tới và khống chế con chó của tôi, sau đó lại cầm cây kim trên tay. Chó đánh không lại thì người đi ra mặt sao? Nếu nói gian lận thì chính là cô ta gian lận, anh tự mà hỏi cô ta". Sắc mặt Thái Vĩ Dân trầm xuống: "Ông chủ Chu, đừng tưởng rằng chúng tôi đều là kẻ ngu ngốc, chuyện này nếu như hôm nay anh không giải thích rõ ràng thì cũng đừng mong rời khỏi căn phòng này". Gã ta nhẹ nhàng khoát tay. Advertisement Bốn thuộc hạ ở hai bên cửa giơ nỏ lên nhắm vào Chu Lợi Quân. Sắc mặt Chu Lợi Quân liền biến đổi: "Muốn nói gì cũng phải có chứng cứ rõ ràng. Anh nói, tôi gian lận thì đưa chứng cứ ra đây xem!" Trần Văn Học nói: "Sếp Chu, anh đúng là không biết xấu hổ. Bằng chứng đã nằm trong tay cô Chiyoko rồi, anh còn cần thêm bằng chứng gì nữa?" Chu Lợi Quân nhún vai nói: "Chỉ là một cây kim mà thôi, có thể chứng minh được cái gì chứ? Huống chi cây kim đang nằm ở trong tay của cô ta, sao cậu không nghĩ rằng chính cô ta đã vu oan cho tôi?” Rất ít có ai mặt dày vô sỉ như gã ta từng xuất hiện trong trường đấu chó này. Nếu là người bình thường, Thái Vĩ Dân đã sớm động thủ. Nhưng Chu Lợi Quân là một nhân vật lớn ở Vụ Châu, thậm chí còn dám đến Thần Châu tranh giành việc kinh doanh với người nhà họ Trần. Thái Vĩ Dân chẳng qua chỉ có thể dựa vào cậu cả nhà họ Lâm để kiếm cơm ở thành phố Hòa này. Nếu như bây giờ mình thật sự chặt một bàn tay của Chu Lợi Quân, lỡ như kẻ chống lưng của gã ta tìm đến mình tính sổ thì ngay cả Lâm Thiếu Hằng cũng khó có thể bảo vệ được mình. Nhưng trong tình huống này, nếu như Thái Vĩ Dân nhắm mắt làm ngơ thì sau này cũng khó lăn lộn trên giang hồ. Quan trọng hơn, nếu như đắc tội với nhà họ Trần ở Thần Châu thì chỉ sợ mình còn phải chết nhanh hơn. Chuyện này khiến cho Thái Vĩ Dân rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Trừ khi đưa ra bằng chứng chắc chắn khiến Chu Lợi Quân không thể bác bỏ thì Thái Vĩ Dân mới có cớ ra tay. Lý Dục Thần khẽ cười một tiếng: "Cái kim này giấu trong chiếc nhẫn trên ngón giữa bàn tay phải của người huấn luyện chó. Nếu bảo anh ta tháo chiếc nhẫn ra thì nhất định có thể nhìn thấy lỗ cắm kim. Nếu như tôi đoán không sai thì anh ta hẳn vẫn còn giấu trong chiếc nhẫn một loại thuốc có thể kích thích trung khu thần kinh hưng phấn của con chó". Nghe anh nói tới đây, Chu Lợi Quân liền biến sắc. Và cô gái Đông Doanh tên Chiyoko đã lao tới định giật chiếc nhẫn trên ngón tay của người huấn luyện chó ngao Tây Tạng. Lý Dục Thần bĩu môi, cô gái này đúng là có tính tình quá nôn nóng, khó trách lúc đấu chó lại hay gào to như vậy. Người huấn luyện chó ngao Tây Tạng cũng không kích động, khi thấy Chiyoko đến gần, trong mắt gã ta còn hiện lên một tia dâm đãng. Chiyoko rõ ràng là người có tập võ, thân pháp linh hoạt, lực tay không hề yếu. Vừa bước tới thì cô ta đã nắm lấy cổ tay người huấn luyện chó lật ngửa lên, định tháo chiếc nhẫn của gã ta ra. Nhưng người huấn luyện chó ngao Tây Tạng chỉ cười, để lộ hàm răng ố vàng. Nụ cười đó tràn ngập sự tà dâm không nói nên lời. Chiyoko nhìn gã ta, bỗng thấy giật mình run rẩy, toàn thân tê dại vô lực. Người huấn luyện chó ngao Tây Tạng đưa tay ra nắm lấy eo Chiyoko. "Ha ha, theo ta trở về song tu đi người đẹp". Gã ta nói bằng thứ tiếng phổ thông không thành thạo. "To gan!" Trần Văn Học quát lớn một tiếng: "Chu Lợi Quân, mau bảo người của anh buông Chiyoko ra". Chu Lợi Quân khoát tay: "Đại sư Kampot muốn làm cái gì thì tôi cũng không ra lệnh được". Trần Văn Học vô cùng tức giận, lại nhìn sang ông lão bên cạnh. Ông lão cau mày thờ ơ. Thái Vĩ Dân không thể không động thủ. "Ông chủ Chu, anh đã quá đáng rồi!" Gã ta vung tay lên. Bốn thuộc hạ, bốn chiếc nỏ, tất cả đều nhằm vào người huấn luyện chó ngao Tây Tạng tên là Kampot. Kampot không thèm để ý, chỉ nhìn Chiyoko đang bị mình ôm eo, nở nụ cười dâm đãng. Thái Vĩ Dân vô cùng tức giận. Chu Lợi Quân không hề nể mặt ai. Tuy gã ta không dám làm gì Chu Lợi Quân, nhưng bắn chết một gã huấn luyện chó thì không thành vấn đề. "Bắn!" Thái Vĩ Dân ra lệnh. Bốn cây nỏ chuẩn bị bắn tên. Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chuỗi hạt trên cổ tay của Kampot đột nhiên nổ tung. Trần Văn Học nhìn ông lão bên cạnh, nói: "Chú Cố, nếu chú còn không ra tay thì người của nhà họ Trần ta sẽ bị bắt đi mất". Ông lão thở dài, từ từ nhướng mi. Đột nhiên đôi mắt ông ta lóe lên tinh quang, ông ta vỗ nhẹ xuống bàn, bay đến trước mặt Kampot ngay lập tức. Song cước của ông ta lăng không đá về phía vai của Kampot.