Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 207: Có đáng để chị ra tay không?

11-10-2024


Trước Sau

 Người đến chính là Sáu Sẹo.
 Gã ta dĩ nhiên sẽ không vô dụng như đám người giang hồ kia.
 Người dám khát khao một trăm triệu có ai mà không mang một thân tuyệt kỹ.
 Chỉ là bản lĩnh mà ông chủ vương và sư phụ Vinh thể hiện ra rõ ràng cao hơn một bậc khiến bọn họ biết khó mà lui.
 Người dồn ép họ phải quay lại chính là người đứng phía sau Sáu Sẹo.
 Đằng sau Sáu Sẹo còn có hai người đàn ông và một người phụ nữ.
 Người phụ nữ bước vào sau cùng ngược lại không quá ấn tượng nhưng hai người đàn ông còn lại đều tự thân tỏa ra một khí thế mạnh mẽ.
 Trong luồng uy thế đó lại kèm theo tia sát khí nồng đậm.
 Loại hơi thở này không phải là thứ người tập võ bình thường có thể sở hữu, cũng chẳng thể luyện ra theo thời gian, chỉ có kẻ thường xuyên chém giết thì trên người mới có được.
 Sáu Sẹo nở nụ cười âm hiểm: “Chị Mai, bà chủ Mai, không ngờ tới phải không, chúng ta lại gặp mặt rồi!” Chị Mai cau mày: “Anh tới đây làm gì?” “Làm gì? Các người bắt tay muốn hạ gục tôi, hại tôi thê thảm như vậy, chị nói thử xem tôi tới đây để làm gì?” “Ha ha, muốn báo thù đúng không, lá gan cũng lớn hơn rồi đó!” Tuy nói chuyện với Sáu Sẹo, nhưng ánh mặt của chị Mai lại ghim chặt lên người đứng sau lưng gã.
 Võ công của hai kẻ này chắc chắn không thấp.
 Sát khí trên người họ rất nặng, không phải sát thủ chuyên nghiệp thì cũng là võ sĩ chợ đen.
 Nhưng điều khiến chị Mai hơi lo lắng lại là người phụ nữ kia.
 Từ dáng đi và phần cổ của cô ta có thể nhìn ra được đường cơ bắp không giống người luyện võ nhưng trên thân thể lại mang theo một mùi hương đặc biệt kỳ quái.
 Mùi hương này khiến bà ta rất không thoải mái.
 “Bớt nói nhảm đi! Lý Dục Thần đâu? Giao hắn ra đây”, Sáu Sẹo sẵng giọng nói.
 “Anh tìm cậu ấy làm gì? Người ta thế nhưng là thiếu gia, tới chỗ này của tôi chỉ để chơi đùa trải nghiệm cuộc sống mà thôi, từ lâu đã không làm việc ở đây nữa rồi”.
 “Hừ, chị không phải cũng thèm muốn một trăm triệu kia nên đã giấu tên nhóc đó đi rồi chứ?” "Ha ha, hóa ra cũng tới đây vì một trăm triệu.
Tôi còn tưởng rằng anh đến trả thù, đúng là uổng công đánh giá cao anh rồi”, chị Mai khinh thường khịt mũi.
 Sáu Sẹo cũng không tức giận: “Tôi biết bản thân nặng mấy cân mấy lạng, một trăm triệu tôi không giành nổi, nhưng có người lại làm được”.
 Lúc này, một số người định bỏ đi nhưng bị bọn họ ép quay lại vừa rồi cũng lên tiếng: “Anh bạn à, chúng tôi cũng tới vì một trăm triệu, nhưng nếu các người cũng muốn nó, vậy chúng tôi sẵn sàng nhường đường, mọi người ‘nước sông không phạm nước giếng’, tôi xin từ biệt trước một bước”.
 Nói xong liền định cất bước nhưng một trong số hai người đàn ông phía sau Sáu Sẹo lại bất ngờ ra tay.
 Chỉ thấy lòng bàn tay hắn nhanh như cắt chém tới, người kia cũng là võ giả, đương nhiên sẽ không để mặc người khác xâu xé liền lập tức ra tay phản công lại.
 Tuy nhiên chỉ nghe thấy một tiếng ‘bặc’, cánh tay vươn ra để chặn đòn của người đó đã bị chặt gãy.
 Tiếng thét đau đớn lập tức vang lên.
 Ngay sau đó cần cổ liền bị kẹp chặt lấy, tiếp đó các ngón tay khẽ dùng lực vặn, ‘răng rắc’, xương cổ cứ như vậy bị bẻ gãy, tiếng kêu thảm thiết cũng im bặt.
 Chứng kiến cảnh này, đôi mày chị Mai càng thêm nhíu chặt, quả nhiên giết người không chớp mắt.
 Nhìn cách thức ra tay thì không phải là phong cách của người Trung nguyên mà có điểm tương đồng với Muay Thái cổ.
 “Người ở đây hôm nay ai cũng đừng nghĩ tới việc rời đi!”, trên mặt Sáu Sẹo không giấu được vẻ đắc ý.
 “Các người muốn thế nào?” Những người khác đều có chút sợ hãi, võ công của người thiệt mạng vừa rồi không hề thấp kém, nhưng chỉ trong một chiêu đã bị đối phương vặn gãy cổ.
 Tuy rằng có chút sơ suất, đối thủ lại tập kích bất ngờ, nhưng chỉ với một chiêu đã tiễn kẻ địch lên đường chứng tỏ chênh lệch thực lực giữa họ quá lớn.
 Trong lòng bọn họ đều đang thầm hỏi nếu đổi lại là bản thân, có mấy người dám nói có thể tránh được đòn vừa rồi.
 “Chẳng muốn thế nào cả, chỉ cần giao người ra đây các người liền không liên can đến chuyện này nữa rồi”, Sáu Sẹo lạnh lùng nói: “Còn lại chính là ân oán giữa tôi và chị Mai thôi”.
 “Các người có phải là đi quá xa rồi không? Người, chúng tôi cũng chưa từng gặp qua, dựa vào đâu mà muốn chúng tôi giao ra!”, có người bất bình nói.
  Chị Mai đem Đinh Hương bảo vệ sau lưng, ngăn cô ấy nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này.
  “Thế nào, chị Mai, người tôi mang đến hôm nay cũng được đó chứ, có đáng giá để chị ra tay không? À, không đúng, phải gọi chị là Hiệp Đạo- Nhất Chi Mai chứ, hay là Thiên thủ Quan m (Quan m nghìn tay) đây?”  *Hiệp Đạo: hiệp- nghĩa hiệp, đạo- trộm=> ăn trộm vì mục đích nghĩa hiệp.
  Sáu Sẹo nheo con mắt nguyên lành còn lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy tự tin.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!