Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 206: Hôm nay ai cũng không được phép rời khỏi đây

11-10-2024


Trước Sau

 "Ông!" Tên đàn ông đó vươn tay muốn túm lấy cổ áo ông chủ Vương nhưng không biết vì sao lại vồ hụt.
 Ông chủ Vương lùi lại một bước, vẫn cười tủm tỉm nói: "Anh uống trà, uống trà đi!" Những người bên cạnh cười ầm lên.
 "Trình độ này cũng mơ mộng tới một trăm triệu? Ha ha ha, mau cút đi, trở về chui lại vào trong bụng mẹ mà tu luyện lại từ đầu!" Mặt tên đàn ông đó thoắt cái đỏ bừng, bí bách ngồi xuống, định cầm lên chén trà mà ông chủ Vương vừa rót lên uống.
 Nhưng khi hắn ta cầm chiếc chén lại lộ ra biểu cảm chấn động, như thể nhìn thấy quỷ vậy.
 Lúc này người bên cạnh mới chú ý tới nửa chiếc chén trong tay hắn ta vậy mà đã ghim sâu xuống mặt bàn.
 Soạt! Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người ông chủ Vương.
 Ông chủ Vương vẫn cười hì hì: "Còn ai muốn uống trà tôi rót cho người đó".
 "Hóa ra là cao thủ giấu nghề! Chẳng trách nhà họ Viên phải treo thưởng một trăm triệu”, tên đàn ông ăn cơm phần nó: “Vậy để tôi tới thỉnh giáo tay nghề của ông chủ đi, xem xem trà ông pha ngon đến mức nào”.
 “Được thôi!” Ông chủ vương cầm lấy ấm trà sải từng bước tới trước bàn của người đó, bắt đầu pha trả.
 Nước trà vừa chạm thành cốc, người kia đột nhiên đặt tay lên mu bàn tay của ông chủ Vương, tay còn lại thì bắt lấy chén trà.
 Nước dần dần đầy lên, hai người đều không nhúc nhích, giống như hai pho tượng vậy.
Thẳng cho tới khi nướcdâng lên tới miệng cốc nhưng lại không sánh ra ngoài lấy một giọt, chẳng lâu sau đã dựng lên một cột nước giống như thủy tinh, trong suốt long lanh.
 Gương mặt của người kia cũng dần trở nên ngưng trọng, còn ông chủ Vương từ đầu tới cuối vẫn luôn mỉm cười hòa ái.
 Một lúc sau tên đàn ông hét lên một tiếng rồi buông bàn tay đang cầm chén trà, đập mạnh xuống bàn.
 Nước trong chén phụt lên như vòi phun, hóa thành một mũi tên nước bắn vọt về phía mặt của ông chủ Vương.
 Ông chủ Vương không chút nao núng, dùng một lòng bàn tay ấn nhẹ xuống mặt bàn, cả người khẽ nghiêng tránh đi mũi tên nước này.
 Bàn tay đang cầm ấm cũng duỗi ra, đón lấy toàn bộ phần nước vào trong ấm.
 “Nếu vị khách này đã không muốn uống trà, tại sao còn kêu tôi pha đây?” Ông chủ Vương lắc đầu, quay người bước đi.
 Mà người kia đứng lặng một lúc cũng không tiếp lời.
 “Chu Sa Chưởng!” Có người nhìn thấy dấu bàn tay in hằn trên mặt bàn mà kinh hãi thốt lên.
 Lại ngoảnh đầu nhìn gương mặt tươi cười của ông chủ Vương.
 “Chẳng lẽ ông chính là Thiết thủ Như Lai (Như Lai tay sắt), Phật Cười?” Ông chủ Vương lắc đầu: “Cái gì mà Thiết thủ Như Lai với Kim Như Lai, tôi chỉ là chủ của một tiệm cơm, không tín Phật”.
 Nói đoạn miệng còn ngâm nga một làn điệu dân gian: “Tôi coi em như tâm can, muốn ăn cơm tôi xuống nấu, muốn uống trà tôi tới rót, ăn cơm rót trà tôi lo tất, còn rửa chân cho em… Tôi ngoan ngoãn như vậy đó….
” Không ai lên tiếng.
 Khắp tiệm cơm vang vọng giọng hát như vịt đực của ông chủ Vương.
 Ông ấy vẫn nhàn nhã bưng ấm trà đi vào trong bếp đổ đầy nước.
 Gương mặt của kẻ vừa rồi còn cực kỳ hống hách, một lòng muốn giành lấy một trăm triệu không cần nói cũng biết lúc này khó coi tới mức nào.
 Một người trong số đó cuối cùng cũng mở lời: “Nếu Thiết thủ Như Lai đã ở đây, vậy tôi cũng không cần một trăm triệu này nữa, làm phiền rồi, tạm biệt!” Kẻ này vừa khởi xướng, những người khác cũng nhao nhao bày tỏ thái độ: “Tôi cũng không cần nữa!” “Tôi cũng không cần nữa!” "Tạm biệt”.
 "Tạm biệt”.
 …… Một nhóm người dồn dập đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
 Bỗng nhiên một tia sáng lạnh lẽo bay tới từ sau bếp, xuyên qua sảnh.
 Khí lạnh kinh người khiến người ta lập tức cảm thấy như rơi vào hầm băng.
 Cùng với một tiếng ‘phập’ ngột ngạt, chỉ thấy một con dao làm bếp đã đóng đinh trên khung cửa.
 Lực phóng mạnh đến mức cán dao còn đang rung rung, phát ra tiếng ong ong Mành sau bếp được vén lên, sư phụ Vinh cầm theo muôi đi ra, chỉ vào bọn họ quát: “Cơm nước xong xuôi nhưng không trả tiền đã muốn đi rồi à? Thực sự cho rằng mình là bá vương sao?” Nói xong liền phất tay.
 Con dao cắm trên khung cửa đột nhiên bay ngược ra ngoài, lao vút trở lại trong tay sư phụ Vinh.
 Kỹ năng phóng ra thu về, dùng khí công thành thục khống chế dao trong chớp mắt đã áp chế những người này.
 Tiệm cơm một lần nữa lại rơi vào sự im lặng chết chóc.
 Một lúc sau cuối cùng cũng có người dẫn đầu rút ra điện thoại nhanh nhẹn quét mã thanh toán được đặt ở góc bàn.
 Tiếng thông báo ‘tinh, tài khoản nhận được….
” không ngừng vang lên từ trong quầy.
 Không ai hỏi giá tiền, nhưng chẳng có khoản thu nào dưới một ngàn cả.
 Trả tiền xong có người run rẩy hỏi: “Chúng tôi có thể đi được chưa?” Ông chủ Vương lúc này vừa vặn bưng ấm trà từ trong phòng bếp đi ra, cười ha hả nhìn bọn họ nói: “Cút!”  Cầm đầu là một người bị chột đeo băng bịt một mắt, cánh tay trái còn đang quấn vải băng.
  “Hôm nay ai cũng không được phép rời khỏi đây, một trăm triệu này là của tôi!”  Chị Mai ngạc nhiên nhìn sang.
  “Sáu Sẹo?”

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!