Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1224: Ma quỷ

11-10-2024


Trước Sau

Trong bóng tối, anh không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Nhưng chắc chắn tiếng gọi Dục Thần vừa rồi chính là giọng nói của Lâm Mộng Đình.
Lý trí nói cho anh biết, Lâm Mộng Đình vẫn còn đang ở thành phố Hòa cách xa vạn dặm, nằm trên giường ở Ngô Đồng Cư, hồn bay phách lạc, vô tri vô giác.
Còn người đang ở bên cạnh anh lúc này là một cô gái của dân tộc Cao Ly tên là Vưu Hinh.
Lẽ nào là hồn phách bị lạc của Lâm Mộng Đình đã nhập vào cơ thể của Vưu Hinh?Nhưng mà, sao có thể như thế được chứ?Vưu Hinh chỉ là một cô gái hiền lành bình thường thôi mà!“Vưu Hinh! Anh tìm thấy hai người rồi!" Ba Kỳ Lan chui vào bên trong sơn động.
Tay anh ta đang cầm một ngọn đuốc, ngọn lửa chiếu sáng cả hang động, những tảng đá trên vách hang ướt nhẹp như thể người đá đang rơi lệ Ba Kỳ Lan đứng trong ánh lửa trông vô cùng uy nghiêm.
Khuôn mặt của anh ta vuông vần, ngũ quan đương nhiên cũng rất ngay thẳng, khí phách còn mang theo mấy phần chính trực.
“Anh ơi, em không cho phép anh làm tổn thương anh ấy!" Vưu Hinh nói.
Ba Kỳ Lan không để ý đến Vưu Hinh, anh ta nhìn Lý Dục Thăn rồi hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh lại có thần lực?”“Thần lực ở trên trời được chia sẻ cho tất cả mọi người, đó không phải đặc quyền của anh và cũng chẳng phải đặc quyền của bất kỳ người nào” Lý Dục Thần nói.
Ba Kỳ Lan sửng sốt một lát, tức giận nói: “Ăn nói hàm hồ! Nơi này chính là cấm địa, chỉ những người được thần cho phép thì mới có thể vào, chỉ những người cống hiến hết mình cho thần mới có thể được thần ban cho pháp lực.
Anh ăn trộm thần lực mà còn dùng những lời nói hàm hồ để nhiễu loạn lòng người, anh chính là ác ma trong truyền thuyết! Tôi sẽ giết chết anh!"Lần này Ba Kỳ Lan không dùng dao mà móc ra một khẩu súng.
 Đây là một khẩu súng lục Paektusan với hoa văn tinh xảo ở trên thân.
Lý Dục Thần không ngờ rằng Ba Kỳ Lan có súng.
Ở vùng cấm địa này, theo lý mà nói, nếu quy luật của không gian là khác nhau thì một khẩu súng như vậy cũng nên mất hết hiệu lực mới đúng.
Nhưng cũng có khả năng Ba Kỳ Lan chính là người bảo vệ của cấm địa nên anh ta sẽ có quyền hạn của của người bảo vệ.
Mặc dù Lý Dục Thần đã tìm ra một số sơ hở trong quy tắc nhưng lượng pháp lực mà anh đã khôi phục hiện giờ vẫn chưa đủ để có thể chống lại đạn, huống chỉ anh lại vừa bị trọng thương.
Họng súng đen ngòm chữa thẳng về phía anh.
Ba Kỳ Lan bóp cò.
"Không!"Vưu Hinh đứng chắn ở trước mặt Lý Dục Thần bất chấp sự an toàn của bản thân.
"Không!""Không!"Giọng nói của ba người chồng lên nhau và cuối cùng bị tiếng súng đè lên.
Đạn bản vào tim của Vưu Hinh.
“Vưu Hinh!"Lý Dục Thăn và Ba Kỳ Lan đồng thời hét lên.
Lý Dục Thần dùng tay che ngực của Vưu Hinh, máu tươi chảy ra từ giữa các ngón tay của anh.
Anh dùng hết số pháp lực vừa mới được hồi phục để cố gắng hết sức trị liệu cho Vưu Hinh.
Nhưng viên đạn đã bần trúng tim của cô ta, trừ phi anh phá bỏ những ràng buộc của quy tắc không gian ở nơi này thì sẽ khôi phục hoàn toàn cảnh giới pháp lực.
“Vưu Hinh!" Ba Kỳ Lan cũng lao đến: “Sao em lại phải làm như vậy? Vì sao thế? Anh không muốn giết em mà!”“Mau lên! Mau giúp cô ấy cầm máu đi cái đồ ngu này!" Lý Dục Thần hét lên.
Nhưng dường như Ba Kỳ Lan cũng không biết nên làm như thế nào mà chỉ ngơ ngác lắc mạnh cơ thể của Vưu Hinh.
“Cút đi! Đều là do anh đã hại cô ấy!”Lý Dục Thần không khỏi giận dữ hét lên khi thấy Ba Kỳ Lan có quyền hạn không gian mà ngay cả pháp thuật chữa trị cơ bản cũng không có.
“Giết.
.
” “Trời sinh vạn vật để nuôi sống con người nhưng không một người nào có thể báo đáp trời” giọng nói của Lý Dục Thần mang theo sát khí lạnh thấu xương Anh ôm Vưu Hinh rồi nhảy múa ở trong hang động.
“Ma quỷ! Anh là ma quỷ!" 

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!