Cô gái này, chắc cũng chỉ mới mười mấy tuổi thôi, còn chưa dậy thì xong, phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo nhưng cô lại bình tĩnh như thế, kiên cường như thế, nội tâm cô phải lương thiện đến đâu, phải dịu dàng thế nào, trong sáng ra sao chứ!"Em không cần phải đến thiên đường, anh giúp em" - Lý Dục Thần nói. Cô gái nhìn anh, như là có hơi không tin, lại như đang nhìn kỹ sự chân thành của anh. Lý Dục Thần bị cô nhìn đến có chút hoảng hốt không giải thích được, đây là điều anh chưa từng thấy trước đây. Dường như dưới ánh mắt cô gái này, mọi điều tăm tối đều không thể che giấu. "Anh không thể bảo đảm tất cả ác quý trên đời đều chết đi, nhưng anh bảo đảm sẽ giết sạch lũ ác quỷ nơi này, anh không thể bảo đảm mọi người tốt trên đời đều được cứu giúp, nhưng anh bảo đảm sẽ cứu hết những người tốt chốn đây, anh không thể bảo đảm toàn bộ hoa anh túc trên đời sẽ không nở hoa, nhưng anh bảo đảm trên mảnh đất này, nhất định sẽ không còn cây anh túc nào mọc lên nữa”. Anh nhìn vào đôi mắt cô gái, chân thành nói. Bỗng nhiên, cô gái cười nhẹ, nói: "Được". Lý Dục Thần nhẹ nhàng thở ra, như được Thiên Đạo ban quyền, kéo tay cô gái, cùng nhau rời khỏi doanh trại. Mới vừa ra đến bên ngoài, doanh trại phía sau liền ầm ầm sụp đổ, bụi mù bay đầy trờiMột đội lính tuần tra đi vẽ phía này, chiếu đèn pin vào bọn họ, quát:“Này, mấy người đang làm gì đó? Chuyện gì đã xây ra?"Phịch!Người nọ lập tức nổ tung, hóa thành một chùm sương máu. Mấy tên lính còn lại bị kinh hoàng giơ súng lên, bóp cò. Ngọn lửa bùng lên từ họng súng, đoàng đoàng đoàng, tiếng súng vang lên. Tay cô gái nằm chặt lấy tay Lý Dục Thần, ổn định, không chút run rẩy. Viên đạn từ bên cạnh bay đến chỗ bọn họ, vòng một vòng ra sau người họ rồi lại bay về phía mấy tên linh đang xạ kích. Bọn lính lần lượt ngã xuống. Tiếng xuống làm kinh động càng nhiều binh lính. Đèn pha từ xa chiếu lại, tập trung vào họ như. minh tinh trên sân khấu. Bọn họ không nhanh không chậm đi về phía trước. Đoàng đoàng đoàng, tiếng súng không ngừng vang lên, viên đạn rít gào bên tai. Theo bước họ tiến lên, không ngừng có binh lính ngã xuống, doanh trại bị san thành bình địaMột tên lính nâng khẩu Bazooka nhằm ngay bọn họ. Lựu đạn mang đuôi lửa, như con rẳn vặn vẹo thân mình, gào thét phóng về phía họ. Nhưng khi đến gần bọn họ, nó như đụng phải một rào chắn vô hình, vẽ ra một vòng cung rồi bay trở về. Gã lính vứt khẩu Bazooka xoay người chạy, nhưng rất nhanh liền bị lựu đạn đuổi kịp, ầm một tiếng, nổ thành mảnh nhỏ. Quân doanh loạn thành một đống, tiếng bọn lính hô quát, tiếng súng lộc cộc trên pháo đài, thanh âm. lựu đạn cùng hỏa tiễn nổ mạnh, còn có tiếng phòng ốc. đổ sập, hòa trộn cùng nhau, giữa sự ồn ào có một loại yên tĩnh kì dị. Lý Dục Thần kéo tay cô gái, đi đến giữa làn lửa đạn. Nơi bọn họ đi qua, hết thảy đều tan thành tro bụi. Phía trước vang lên tiếng ù ù, mấy chiếc xe tăng chạy băng băng đến, ống pháo thật dài nhầm ngay họ. Hai chiếc trực thăng vũ trang bay loanh quanh trên bầu trời. Lý Dục Thần dừng lại, một tay kéo tay cô gái, một tay khác giơ lên, ở giữa không trung đột nhiên nắm chặt quyền. Ầm!Hai chiếc trực thăng nổ tung ngay giữa trời. Xe tăng phía trước nháy mắt biến thành một đống sắt vụn vặn vẹo. Toàn bộ quân doanh, san thành bình địa, không còn lấy một ngọn cỏ. Lý Dục Thần, kéo tay cô gái, xuyên qua phế tích. Phía trước là vùng quê rộng lớn, thời gian này, hoa anh túc đã nở rộ, khắp núi đồi kết đầy trái cây. Bọn họ đi qua cánh đồng, rừng cây anh túc phía sau từng lá, từng lá dần khô héo... .