Lý Dục Thần lơ lửng trên bầu trời, chậm rãi trôi ra khỏi sơn cốc. Chỉ cần xung quanh có bất cứ dao động pháp lực nào cũng đều không thoát khỏi thần thức của anh. Ra khỏi sơn cốc, cách đó hơn mười dặm là doanh trại của Tác Cương, cũng là dinh tướng của hẳn, quân chủ lực của hắn đóng quân xung quanh đó. Nếu không có Thái Vu Long Tăng thì chỉ có thể đến sông Mê Kông tìm Long Bà Ba Dục. Tuần tra một vòng quanh dinh tướng, không phát hiện ra dấu vết của Thái Vu Long Tăng. Đang định rời đi thì thần thức anh bỗng phát hiện một điểm khác thường. Có một tia pháp lực vương lại trên người ai đó trong quân doanh ở hướng Đông Bắc, có thể là do Thái Vu Long Tăng để lại. Lý Dục Thần bay qua đó, tiếng cười phóng đãng của đám lính truyền đến bên tai, còn có tiếng kêu thảm thiết của một cô gái. Trong doanh châm lửa trại, khoảng chừng mười mấy tên lính đang thay phiên cưỡng gian một cô gái. Quần áo trên người cô đã bị xé thành từng mảnh nhỏ, máu chảy dọc theo đùi. Nhưng những tên cầm thú ấy vẫn không chịu buông tha cô. Ghi nhớ kỹ trong một giây. “Này, mày xong chưa, nhanh nhanh lên, đến lượt tao!"“Gấp cái gì, quốc sư nói, loại con gái bỏ trốn như này mà bắt về được thì chúng ta đều có phần, chơi tới chết mới thôi. ”Tên linh trên người cô gái đứng dậy, kéo quần lên, cười thõa mãn. Bỗng nhiên, nụ người của hẳn cứng đờ. Phịch một tiếng, hẳn cúi đầu thấy thằng em mình rơi trên mặt đất. Máu chảy như nước tiểu. Tiếp theo, rắc một tiếng, hai chân hắn bị đánh gấy. Hắn quỳ xuống trước mặt cô gái, biểu cảm đau đớn đến vặn vẹo. Mặt khác, đám lính đã nhận ra điều không đúng, nhanh chóng đứng lên. Trên mặt hai tên cách gần nhất ngập tràn kinh hãi. Mà chuyện xảy ra kế tiếp đã khiến bọn chúng từ kinh hãi thành sợ hãi. Chúng tận mắt nhìn thấy cơ thể đồng bọn từng khúc, từng khúc bắt đầu tách rời, từ cánh tay, đến chân, rồi đến bộ phận khác trên cơ thể, cuối cùng là đầu, lộc cộc lăn đi. Cô gái gian nan bò dậy từ trên mặt đất, nhìn những chuyện xảy ra, ánh mắt bình tính như ao thu, chỉ tiếc là nước lặng, không còn chút sức sống. Lý Dục Thần lặng yên đáp đất, thở dài, tìm trong doanh trại một kiện quần áo, phủ lên người cô. Cô gái lặng lẽ siết chặt vạt áo trước, nhìn Lý Dục. Thần, hỏi: "Anh là thần tiên do trời cao phái tới sao?”Lý Dục Thần kinh ngạc: “Sao em lại nói như vậy?”“Mẹ em nói, khi người tốt chết sẽ có thần tiên đến dẫn họ lên thiên đường. Em muốn chết, như thế có thể ngay lập tức đến gặp bố mẹ. ”Cô ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt tựa như có tro tàn rực cháy, thấp thoáng một tia sáng dịu dàng. Trong ánh lửa trại, khuôn mặt cô ửng hồng ấm ấp. Lý Dục Thăn không định quấy rãy giấc mộng đẹp của cô, nhưng hẳn cần phải hỏi rõ ràng:“Nhà em ở đâu? Bố mẹ em... " Hắn bỗng nhớ ra, cô gái nói chết thì có thể lập tức đến gặp bố mẹ, nói như vậy, bọn họ đều đã không còn ở nhân gian, thế nên lập tức sửa miệng: “Nhà em còn người thân nào khác không?”Cô gái lắc lắc đầu: "Không còn, người nhà em đều chết cả rồi, bọn chúng vì trả thù bố em, giết sạch cả nhà em, bắt em đến đây”. “Vì sao chúng lại trả thù bố em?” Cô ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời ở Tam Giác Vàng trong xanh mà sạch sẽ, những ngôi sao gần như thể duỗi tay là hái được. “Nếu em có thể lên thiên đường, em nhất định sẽ cầu xin thiên thần, làm cho toàn bộ lũ ác quỷ này chết đi, cứu lấy tất thảy người tốt, làm cho nơi đây không còn bất cứ cô gái nào phải khóc nữa, làm cho tất cả hoa anh túc trên đời đều khô héo!" Không biết vì sao, nội tâm Lý Dục Thần bị chấn động mạnh mẽ.