Lâm Thiên Vũ bị còng tay, bước từng bước nặng nề trong sự giám sát của cảnh sát. Nhưng tâm trí anh không thể thoát khỏi một câu hỏi: Tiếng súng vừa rồi không phải do anh bắn, cũng không phải của cảnh sát. Vậy thì... ai là người đã bắn?Anh ngẩng đầu lên, mắt vô tình gặp phải ánh mắt của Ngô Hạ Vân. Cô ta đứng đó, lặng lẽ nhưng ánh mắt chứa đựng sự đắc thắng. Một nụ cười xảo quyệt nở trên môi cô ta, như thể mọi chuyện đã được cô ta tính toán từ trước. "Đáng đời, đám ngu người ngu ngốc" cô ta thì thầm, không hề cố giấu sự khinh miệt trong giọng nói. Lâm Thiên Vũ giật mình, cảm thấy một cơn tức giận dâng lên trong người. Anh nhận ra rằng mình đã bị lừa. Cả chuyện này, tất cả mọi thứ, đều là một trò chơi do Ngô Hạ Vân sắp đặt. Cô ta không chỉ thao túng anh, mà còn lợi dụng tất cả để đạt được mục đích riêng của mình. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng trong lòng lại dấy lên một quyết tâm mạnh mẽ. Không thể để mọi chuyện kết thúc như thế này, không thể để cô ta thoát khỏi tội ác của mình. Lâm Thiên Vũ, trong cơn tức giận không thể kiểm soát, bất ngờ rút con dao bấm từ tay áo ra. Anh lao về phía Ngô Hạ Vân, ánh mắt như bốc lửa, tràn ngập căm phẫn. Đám cảnh sát phía sau không kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn anh như một cơn cuồng phong không thể ngăn chặn. Anh liên tục đâm vào Ngô Hạ Vân, từng nhát dao khiến cô ta loạng choạng, khuôn mặt đột ngột chuyển từ đắc thắng sang hoảng sợ. Lâm Thiên Vũ không ngừng mắng: "Con đàn bà thối tha, chết tiệt, mau chết đi!" Những lời lẽ như vũ bão, mỗi từ đều mang theo sự căm hận sâu sắc. Cảnh sát cuối cùng cũng phản ứng kịp, lao đến ngăn cản Lâm Thiên Vũ, nhưng tất cả đều đã quá muộn. Lâm Thiên Vũ vẫn như một con thú hoang dại, không hề chú ý đến những tiếng la hét yêu cầu dừng lại, những nỗ lực của cảnh sát để khống chế anh. Anh vẫn tiếp tục đâm vào Ngô Hạ Vân, cho đến khi cô ta gục xuống đất, máu nhuộm đỏ một mảng lớn trên nền đất lạnh. Ngô Hạ Vân, sau những nhát dao tàn nhẫn, nằm bất động, khuôn mặt méo mó vì đau đớn và sợ hãi. Máu chảy từ những vết thương sâu hoắm trên cơ thể, loang ra xung quanh cô ta như một biển đỏ. Cảnh sát vội vàng lao đến kiểm tra tình trạng của cô ta, nhưng không cần phải kiểm tra lâu, họ nhanh chóng nhận ra rằng Ngô Hạ Vân đã tắt thở, cái chết đến quá nhanh và đột ngột. Lâm Thiên Vũ đứng đó, cơ thể hắn vẫn run lên từng cơn, nhưng ánh mắt lại có một sự thay đổi kỳ lạ. Một nụ cười tươi, đầy mỉa mai, dần xuất hiện trên môi hắn. Hắn nhìn xuống thi thể của Ngô Hạ Vân, như thể đang chứng kiến một kết thúc mà mình đã đợi từ lâu. "Thiên Di, anh đã trả thù cho em rồi. "Đám tang của Phạm Thiên Di diễn ra trong một không khí tĩnh lặng và nặng nề. Nhiều người, từ những nhân viên cũ của cô, cho đến những người bạn thân thiết như Trọng Khang và Gia Khiêm, đều có mặt để tiễn biệt cô lần cuối. Mỗi người đều có những cảm xúc riêng, nhưng tất cả đều không thể tin rằng mọi chuyện lại kết thúc theo cách này. Những người bạn cũ của Thiên Di đứng lặng im, không ai nói lời nào. Đôi mắt họ đỏ ngầu, đầy tiếc thương. Dù vậy, trong lòng họ vẫn không thể hiểu được lý do, không thể chấp nhận rằng cô, người luôn sống mạnh mẽ, kiên cường, giờ đây lại ra đi trong một tình huống đầy bi kịch như vậy. Kỳ Nam đứng bên cạnh quan tài, ánh mắt anh trống rỗng, dường như không còn chút sức sống. Anh đã từng chứng kiến bao nhiêu biến cố trong cuộc đời, nhưng cái chết của Thiên Di khiến anh cảm thấy như bị cuốn vào một hố sâu thăm thẳm. Những khoảnh khắc đầu tiên khi anh gặp cô, những lần tranh cãi không hồi kết, những lời yêu thương cô từng thốt ra, tất cả giờ chỉ còn là ký ức mờ nhạt, đau đớn. Dương Niệm Thu nhìn Kỳ Nam, lòng đầy lo lắng. Bà muốn đến gần, an ủi anh, nhưng Vương Kiến Phong kéo bà lại, ánh mắt ông sắc lạnh, đầy sự kiên định. Ông lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Cứ để nó như thế đi. Nó cần thời gian để đối mặt với nỗi đau của mình. ""Nó không khóc mà cứ như vậy càng khiến người ta lo lắng hơn. "Dù lòng bà không khỏi xót xa, nhưng Dương Niệm Thu cũng hiểu rằng có những nỗi đau mà chỉ thời gian mới có thể chữa lành. Kỳ Nam đang gặm nhấm sự mất mát quá lớn, và không có ai có thể thay đổi được điều đó ngay lúc này. Bà im lặng đứng bên cạnh, nhìn con trai, lòng đầy xót xa nhưng không dám can thiệp. Tối hôm đó, Kỳ Nam ngồi trong phòng, ánh đèn mờ ảo phản chiếu lên những món đồ mà Thiên Di đã từng dùng. Anh lục tìm trong từng ngăn tủ, trong từng góc nhỏ của căn phòng, như thể nếu anh tìm đủ lâu, có thể sẽ tìm thấy cô, hoặc ít nhất là một dấu vết nào đó của cô. Ánh mắt anh mờ dần, đôi tay run rẩy khi chạm vào những vật dụng thân quen. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên con búp bê nhỏ xinh làm theo dáng vẻ của cô đặt trên bàn. Anh cầm lấy nó, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt bằng nhựa của con búp bê, như thể muốn cảm nhận một lần nữa sự hiện diện của cô. Anh cười, nhưng nụ cười ấy trống rỗng và đau đớn. "Anh không khóc," Kỳ Nam thì thầm, giọng anh nghẹn lại, như thể đang nói với chính mình. "Em nhìn xem, anh không có khóc này. "Nhưng thực tế, trong sâu thẳm lòng anh, từng giọt nước mắt âm thầm rơi xuống, những nỗi đau không thể nói thành lời. Anh đã mất cô mãi mãi, và chẳng có gì có thể lấp đầy khoảng trống đó. Trong lúc Vương Kỳ Nam đang dọn dẹp phòng, anh vô tình phát hiện một quyển nhật ký nhỏ được cất gọn trong ngăn tủ quần áo của Thiên Di. Dù chỉ là một vật nhỏ, nhưng nó lại khiến trái tim anh không khỏi thổn thức. Chiếc nhật ký có một ổ khóa số, nhỏ gọn nhưng lại khiến anh bối rối. Anh thử nhập ngày sinh của Thiên Di, nhưng chiếc ổ khóa vẫn không nhúc nhích. Một cảm giác thất vọng thoáng qua, nhưng anh không bỏ cuộc. Sau một thoáng suy nghĩ, ký ức về ngày kết hôn của họ hiện lên trong đầu. Vương Kỳ Nam nhập ngày đó vào ổ khóa, và lần này, chiếc khóa kêu lên một tiếng "cạch", rồi từ từ mở ra. Anh không kìm được một nụ cười nhẹ, cảm giác như đã chạm được vào một phần bí mật của Thiên Di. Cẩn thận, anh mở quyển nhật ký ra, đôi tay anh run rẩy một chút, không chỉ vì những dòng chữ sắp được hé lộ, mà còn vì những cảm xúc phức tạp đang dâng lên trong lòng.