Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản

Chương 58: Sẽ ổn thôi

06-11-2024


Trước Sau

Vương Kỳ Nam nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của Thiên Di, trái tim anh như bị xiết chặt.
Mọi sự nghi ngờ, mọi sự lưỡng lự trong anh đều tan biến trước những giọt nước mắt ấy.
Anh không thể chịu được việc nhìn cô chịu dày vò.
"Chỉ cần là lời từ miệng em, anh đều tin.
Em không phải lo gì cả, Thiên Di.
Anh sẽ không để ai làm tổn thương em.
Anh sẽ đứng bên em, bảo vệ em đến cùng.
"Lâm Thiên Vũ đứng đó, đôi mắt anh đen lại, nụ cười méo mó khi nhìn thấy sự thân mật giữa Vương Kỳ Nam vàThiên Di.
Anh không thể chịu đựng được cảnh tượng này thêm nữa.
"Mau bảo cảnh sát rời đi, thả lái tàu của chúng tôi ra.
" Lâm Thiên Vũ lớn tiếng, giọng nói đầy căng thẳng và sự hối thúc.
"Không được! Nếu làm như vậy, bọn họ sẽ rời đi, chúng ta sẽ mất tất cả!" Ngô Hạ Vân nhìn Lâm Thiên Vũ, vẻ mặt thách thức.
"Không ai có thể thoát khỏi sự trừng phạt.
Các người sẽ không dễ dàng ra đi như vậy đâu.
"Vương Kỳ Nam quay lại nhìn Ngô Hạ Vân, một chút tức giận hiện lên trong ánh mắt.
"Im miệng!"Cảnh sát vẫn vây quanh, nhưng không ai dám hành động khi mà tình thế quá căng thẳng, như thể một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả không thể đoán trước.
Cả hai phía đều đứng im, chỉ còn sự căng thẳng và chờ đợi một quyết định lớn hơn.
Viên cảnh sát cầm loa, giọng ông trầm và nghiêm nghị, vang lên giữa không gian căng thẳng.
"Nếu anh bỏ súng xuống, tự nguyện đầu thú và hợp tác với chúng tôi, chúng tôi sẽ xem xét tình hình và cho cả hai người một cơ hội nhận sự khoan hồng của pháp luật.
" Lâm Thiên Vũ đứng im lặng, đôi mắt anh không rời khỏi viên cảnh sát, trong khi tay vẫn giữ chặt khẩu súng.
Phạm Thiên Di bất chợt ngoái đầu về phía Lâm Thiên Vũ, giọng nói của cô nhẹ như gió thoảng, nhưng lại chứa đựng sự mạnh mẽ không thể phủ nhận.
"Anh hãy nghe theo bọn họ đi," Thiên Di nói, đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh, không rời.
" Chúng ta cũng cần phải kết thúc chuyện này.
"Lâm Thiên Vũ nhìn vào đôi mắt kiên định của cô, trái tim anh như nghẹn lại.
Anh hiểu rõ rằng, dù anh muốn bảo vệ cô đến cùng, nhưng đôi khi sự bảo vệ đó lại có thể mang đến cho cô những nguy hiểm và đau đớn không thể đoán trước.
Anh không thể tiếp tục dẫn dắt Thiên Di vào con đường này.
Lâm Thiên Vũ từ từ buông súng xuống...
Bất ngờ, một tiếng hét vang lên từ phía sau, làm không khí căng thẳng bỗng chốc càng thêm hỗn loạn.
"Đừng bắn!" Ngô Hạ Vân hét to, giọng cô đầy sự hoảng loạn và vội vã.
Ngay lập tức, một tiếng súng nỗ vang lên từ một hướng khác.
Tiếng súng sắc lẹm vang dội giữa đêm, khiến mọi người đều giật mình.
Mấy viên cảnh sát đang đối diện với Lâm Thiên Vũ lập tức quay súng về phía anh, tay bóp cò trong cơn hoảng loạn.
Nhưng tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, đến mức không ai kịp phản ứng.
Thiên Di làm con tin, đứng chắn ngay trước mặt Lâm Thiên Vũ, không một chút nghĩ ngợi, đã hứng trọn phát đạn ấy.
Cả không gian im lặng trong một khoảnh khắc, trước khi tiếng hét của Lâm Thiên Vũ cất lên trong tuyệt vọng:"Thiên Di!" Anh vội vàng ôm chặt lấy cô, cảm giác cơ thể cô trở nên lạnh lẽo và mềm yếu trong tay mình.
Mắt anh mở lớn, mọi thứ xung quanh như biến thành một màn sương mù mờ mịt, chỉ có Thiên Di trong vòng tay anh, máu tươi từ vết thương của cô dần lan ra, nhuộm đỏ cả tay anh.
Thiên Di khẽ ngẩng đầu, đôi mắt mờ dần nhưng vẫn cố gắng cười nhẹ, đôi môi run rẩy thì thầm: "Kỳ Nam...
Kỳ Nam anh đâu rồi...
"Lâm Thiên Vũ cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, nhưng vẫn cố gắng nắm chặt tay cô, dù biết mình không thể cứu vãn được gì.
Đúng lúc ấy, cảnh sát nhân cơ hội lao tới, mấy người trong số họ vội vã xông lên, tóm chặt lấy Lâm Thiên Vũ, buộc anh phải buông súng và khuất phục.
Trong khi đó, Vương Kỳ Nam lao đến, mặt anh tái nhợt, mắt anh tràn đầy lo lắng và đau khổ.
Anh nhanh chóng quỳ xuống bên Thiên Di, ôm chặt cô vào lòng, gương mặt anh đầy sự tuyệt vọng.
"Thiên Di...
đừng sợ, đừng sọ mà, anh ở đây...
"Anh không thể che giấu được sự run rẩy trong giọng nói, bàn tay anh vội vã lướt qua vết thương của cô, nhưng chỉ thấy máu tiếp tục chảy ra, càng làm anh thêm hoảng sợ.
Thiên Di nhìn anh, nụ cười yếu ớt vẫn vương trên môi cô.
"Kỳ Nam...
em...
em xin lỗi...
không thể...
ở bên anh lâu hơn...
" Giọng cô yếu dần, hơi thở trở nên gấp gáp.
" Em không làm sai, em không sai...
"Vương Kỳ Nam cảm thấy một cơn đau nhói trong ngực, đôi tay anh siết chặt lấy cô, không muốn rời xa.
" Em không phải giải thích, anh tin em mà.
""Và còn một điều nữa, em muốn nói với anh.
Em không phải Phạm Thiên Di mà anh biết, em không thuộc về thế giới này.
Có lẽ...
một lúc nữa thôi, em sẽ phải trở về nơi em thật sự thuộc về.
Anh đừng buồn, đừng khóc, nếu một ngày nào đó anh nhớ em, hãy thử tìm em.
Em sẽ...
đợi anh.
"Vương Kỳ Nam cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.
Anh nhìn vào đôi mắt mờ dần của Thiên Di, không thể tin vào những gì cô vừa nói.
Mọi thứ như vỡ vụn trong khoảnh khắc đó.
"Em không thể...
Em không thể rời xa anh như thế được," anh nghẹn ngào, giọng khản đặc.
"Anh sẽ không để em đi đâu cả.
"Nhưng Thiên Di chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy sự dịu dàng nhưng cũng đầy tiếc nuối.
"Anh sẽ ổn thôi, Kỳ Nam.
Anh là người mạnh mẽ.
Em biết anh sẽ vượt qua được mà.
" Cô cười yếu ớt, nhưng trong đó là niềm tin mãnh liệt dành cho anh, dù cô phải rời đi.
Vương Kỳ Nam siết chặt tay cô, không chịu buông ra, nhưng từng giây từng phút, anh cảm nhận được sự lạnh lẽo của sự thật mà cô đang nói.
"Không, Thiên Di, em phải sống...
em phải ở bên anh...
đừng bỏ anh...
"Nhưng Thiên Di chỉ có thể yếu ớt mỉm cười, đôi mắt cô dần mờ đi, nhắm lại một cách nhẹ nhàng.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh dường như lặng thinh, chỉ còn lại tiếng tim đập hỗn loạn của Vương Kỳ Nam, còn cô thì như chìm vào một thế giới khác, nơi cô không còn phải lo lắng về những gì đã xảy ra, nhưng cũng là nơi anh sẽ không thế theo tới.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!