Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 4 - Chương 289: Tiên thuật

30-08-2024


Trước Sau

Mặc dù thiếu nữ mặt cười vẻ không tin nhưng cũng biết tổ phụ của mình sẽ không nói sai, vì vậy trong lòng cực kỳ hoảng sợ, đành cố nén không nhìn về phía Hàn Lập.
Hàn Lập có chút giáo huấn, nhưng thực sự không có ý định làm bị thương đối phương, cũng đã cảm thấy vừa lòng.
Lúc này hắn mới khẽ máy môi, truyền âm tới.
Bên tai thanh bào lão giả lập tức vanh lên thanh âm của Hàn Lập.
“Chốc nữa sau khi ra khỏi Hinh vương phủ thì đừng vội rời đi, chờ ta ở cửa sau của vương phủ.
Ta có việc muốn hỏi các ngươi!”Giọng Hàn Lập tràn đầy ý ra lệnh khiến lão giả rùng mình, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ.
“Vị cao nhân hiếm có này vẫn không chịu buông tha hai ông cháu bọn họ sau? Hay là có ý đồ gì với bọn họ? Chẳng qua đối phương cũng không có vẻ gì là tâm ngoan thủ lạt (tàn bạo máu lạnh) nên chắc sẽ không có gì nguy hiểm.
Hơn nữa, tạo được quan hệ với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có khi gia tộc lại có cơ hội hiếm có để khôi phục” Thanh bào lão nhân chỉ có thể tự an ủi mà nghĩ như vậy, ruột rối như tơ vò.
Hàn Lập thấy vậy mỉm cười, lại tập trung sự chú ý về lão đạo đầu bạc ở đây.
Lúc này, vị Ngô tiên sư đã kiểm tra được hơn nửa đám người, nhưng vẫn chưa tìm được ai có tiên duyên cả.
Những người trẻ tuổi này bị tuyên bố là không có duyên này đành ủ rũ cúi đầu trở về vị trí.
Vẻ mặt trưởng bối của họ đương nhiên cũng chẳng vui vẻ gì.
“Tiên duyên cái gì, đây rõ ràng là tìm người có linh căn.
Chẳng qua lão đạo này cũng không hẳn là nói dối, xem ra thực sự định tìm đệ tử trong những người này.
Nếu không, cứ chỉ bừa vài người là được” Hàn Lập thấy lão đạo kiểm tra linh căn của từng người trẻ tuổi, trong lòng thầm nghĩ.
Nhưng Hàn Lập lại không nghĩ rằng màn thu đệ tử của lão đạo này sẽ có kết quả gì.
Trong 50, 60 người mà muốn tìm người có linh căn, quả thực hy vọng là không thể lớn được!Hàn Lập đang nghĩ vậy, chợt nghe lão đạo đầu bạc lớn tiếng nói:“Kẻ này có tiên duyên, ta có thể thu làm môn hạ!”Hàn Lập vừa nghe vậy, không khỏi quay người nhìn về phía vị có tiên duyên kia.
Chỉ thấy một thanh niên dáng vẻ bụ bẫm, ngơ ngác đứng trước mặt vị Ngô tiên sư, dáng vẻ chẳng biết là nên làm gì.
Bên cạnh là một trung niên nhân to béo, mặc áo tím, vẻ mặt không thể tin nổi, hỏi:“Tiên sư, Đồng Cảnh nhà ta thực sự có tiên duyên sao? Không nhầm lẫn đấy chứ!”Vị này được một miếng thịt lớn rơi vào đầu, quả thực không dám tin tưởng, bao nhiêu đứa anh tuấn, đẹp đẽ như vậy còn không được chọn, không ngờ đứa con chỉ biết hết ăn lại nằm của mình lại được tiên sư để mắt tới, quả thực khiến hắn như đang mơ vậy.
“Ha ha, thí chủ cứ yên tâm.
Bần đạo đã kiểm tra vài lần, quý tử đích xác là có tiên căn, có thể cùng tiểu vương gia học tập tiên thuật” Ngô tiên sư thấy vậy, vuốt chòm râu trắng như tuyết, cười nói.
“Đa tạ tiên sư! Đa tạ tiên sư! Tại hạ mặc dù không phải cự phú đại quý nhưng trong nhà cũng có vài phần bạc, ngày mai nhất định sẽ đem một phần tới làm lễ bái sư! Nhi tử… mau… mau tới cúi đầu bái sư!” Người trung niên được khẳng định việc này là không nhầm, cao hứng hoa tay múa chân, lời nói trở nên lắp bắp.
Còn những người trẻ tuổi bị loại thì đều choáng váng.
Kẻ được Ngô tiên sư lựa chọn chẳng phải là thằng mập vẫn bị bọn họ trêu chọc là bình rượu túi cơm đó sao?Phế vật như vậy mà lại là người có tiên căn.
Việc này quả thực làm người ta rất khó có thể chấp nhận nổi.
Không chỉ mấy người trẻ tuổi nghĩ vậy mà trưởng bối của họ cũng không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy khó chấp nhận nổi.
Dù sao thanh niên tên là Đồng Cảnh này vốn là người vô dụng trong mắt họ, nhưng giờ đã trở nên nổi tiếng.
Trên mặt Hàn Lập vẫn không lộ vẻ gì thay đổi.
Một người có linh căn hay không cũng không phải là xem nam hay nữ, đẹp hay không đẹp.
Vẻ đẹp và tài năng, trí lực chẳng có quan hệ gì với nhau cả, vì vậy không hề có quy luật để tìm.
Nếu không, trước khi các gia tộc tu tiên xuất hiện, người của tu tiên phái đã không gặp khó khăn như vậy để tìm cao đồ.
Chẳng qua Hàn Lập cũng không ngờ rằng việc chọn người như thế này mà cũng tìm được người có linh căn.
Xem ra đạo sĩ này cũng khá may mắn.
Hàn Lập và hai ông cháu kia hiểu được đạo lý này, nhưng những người trong sảnh thì chẳng ai biết cả.
Bọn họ đều đang to nhỏ bàn luận với nhau.
Trong đó có những người sắc sảo, thậm chí còn hoài nghi vị Ngô tiên sư này là thật hay giả.
Những người vẫn chưa được kiểm tra nghe vậy liền có chút lưỡng lự.
Từ lúc đó, trước mặt lão đạo nhất thời xuất hiện cảnh im lặng.
Hinh Vương thấy vậy liền lộ vẻ không vui.
Nhưng trong sảnh toàn là bạn bè lâu năm với hắn, cũng không thể nói thẳng lời khó nghe được, vì vậy đành mềm mỏng nói với lão đạo:“Lão sư, tất cả mọi người đều là phàm phu tục tử, không mấy người thực sự có kiến thức.
Xin tiên sư ra tay, cho mọi người được mở rộng tầm mắt!”Nghe HInh Vương nói vậy, tất cả mọi người đều im lặng, xem vị tiên sư này sẽ nói sao.
Lão đạo đầu bạc trầm ngâm một chút rồi đáp ứng rất sảng khoái, sau đó kêu mọi người theo lão tới khu đất trống trước sảnh.
Nghe lão đạo nói vậy, mọi người đều lập tức đi ra ngoài sảnh.
Hàn Lập cũng đi ra ngoài, không khác gì mọi người.
Nhưng hai ông cháu kia lại không có ý đứng lên.
Xem ra họ vẫn còn đang lo lắng với lời của Hàn Lập, còn tâm trí đâu mà lo việc khác nữa.
Ra khỏi khách sảnh, mọi người vây quanh lão đạo để xem lão thi pháp.
Chỉ thấy hai tay lão bắt quyết, châm đứng thẳng , thấp giọng niệm chú, càng làm tăng thêm sắc thái thần bí.
Cứ như vậy, mọi người vây quanh đều nín thở, giương mắt nhìn trừng trừng từng cử động của lão đạo.
Hàn Lập nghe xong mấy chú ngữ này thì thầm coi thường trong lòng.
Lúc này, hai tay lão đạo chập lại, rồi mở ra, một quả cầu lửa to bằng nắm tay lơ lửng giữa hai lòng bàn tay.
Nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng cao, một luồng khí nóng tràn ngập tuôn ra.
Đây đúng là "Hỏa đạn thuật" mà mỗi hỏa linh căn tu sĩ đều biết.
Nhưng mà biểu diễn pháp thuật phổ thông nhất của những người tu tiên này lập tức được mọi người xung quanh kinh hô, hô to không thể tin nổi.
Nhưng những mà tiếp sau chẳng những làm mấy phàm nhân này tiếp tục trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả Hàn Lập cũng bị sốc.
Bởi vì tiếp theo, hai tay lão đạo không ngừng biến hóa, kết quả làm cho quả cầu lửa nóng bỏng trước mắt mọi người đây dần trở nên biến đổi.
Đầu tiên là chậm rãi mọc ra đôi cánh, sau đó là cái mồm nhọn, sau đó mọc ra một đôi móng vuốt sắc nhọn và một cái đuôi, cuối cùng biến thành một con chim lửa nhỏ.
“Chẳng lẽ là Hỏa điểu thuật!”Hàn Lập thấy tình cảnh như vậy, thần kinh căng lên, thiếu chút nữa không dám tin vào mắt mình.
"Hỏa điểu thuật" chính là pháp thuật trung cấp bậc thấp hàng thật giá thật, đến Hàn Lập cũng không có nắm được.
Lão đạo trước mắt này chỉ là Luyện khí kỳ lại có thể sử dụng được, thực sự làm hắn rất khó tin.
Chẳng trách Hàn Lập còn tưởng mình hoa mắt.
Nhưng điều này chỉ khiến Hàn Lập giật mình ngắn ngủn trong nháy mắt.
Hắn liền lập tức phát hiện con chim lửa này thua xa "Hỏa điểu thuật" chân chính.
Mặc dù nhìn vào ngoại hình thì con chim lửa nhỏ này cực kỳ giống với chim lửa do "Hỏa điểu thuật" phóng ra, nhưng sự lợi hại thì còn kém xa.
Chim lửa của "Hỏa điểu thuật" có hai cánh khi dang ra rộng gần một trượng.
Còn chim lửa do lão đạo biến hóa ra thủy chung chỉ to bằng bàn tay, căn bản không thể so sánh nổi.
Nhưng điều khiến Hàn Lập thực sự tin rằng đây là một cái "Ngụy hỏa điểu thuật" ("Hỏa điểu thuật" dỏm), chính là pháp lực dao dộng của nó.
Bản thân cơ thể chim lửa do "Hỏa điểu thuật" biến ra có chứa lực phá hủy rất lớn, kể cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không dám đón đỡ.
Còn pháp lực dao động của con chim lửa nhỏ bé do tiểu xảo sinh ra này và quả cầu lửa đều giống nhau như đúc, không hề tăng trưởng tới nửa phần.
Xem ra chỉ là thuần túy biến hình mà thôi.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hàn Lập vừa tức giận vừa buồn cười.
Không ngờ hắn suýt nữa bị tiểu xảo đó lừa, thật có chút xấu hổ.
Chẳng qua khả năng điều khiển biến hóa ngọn lửa của người này quả thực đáng ngạc nhiên! Hàn Lập tự hỏi, thấy bản thân cũng tuyệt không thể làm nổi, liền chẳng hiểu đối phương chỉ là một tu sĩ luyện khí kỳ, làm sao có thể đạt được trình độ như vậy.
Màn biểu diễn phía dưới của lão đạo hoàn toàn chứng minh suy nghĩ của Hàn Lập.
Chỉ thấy con chim lửa đang dang cánh bay đột nhiên rơi xuống đât, biến thành một con chó lửa nhỏ, không ngừng vui vẻ chạy quanh lão đạo.
Không lâu sau, con chó nhỏ lại biến thành rắn lửa, rắn lửa lại biến thành người tí hon…Màn biểu diễn liên hoàn này làm những phàm nhân chưa bao giờ được nhìn thấy pháp thuật biến hóa này trợn mắt há hốc mồm, há mồm cứng cả lưỡi.
Đột nhiên, lão đạo phẩy tay, con thú lửa kia biến thành một con ngựa nhỏ, nhằm một cây anh đào nhỏ bên cạnh lao tới.
Kết quả là ngọn lửa bốc lên, trong khoảnh khắc biến cây nhỏ này thành tro.
Lão đạo lúc này mới biểu diễn xong.
Tới đó, mọi người đang vây quanh xem mới như vừa tỉnh mông, liều mạng tiến lên hoan hô tiên sư.
Lòng hoài nghi trước đây giờ đã sớm ném ra khỏi đầu, không còn nửa phần nghi ngờ.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!