Nhìn từ trên không trung xuống phía dưới, vách tường cuồng phong màu vàng đã biến thành một cái màn sáng cuồn cuộn, đem toàn bộ cả sa mạc bao phủ trọn vẹn bên trong. Tiêu Minh ở cách xa đó thì khoanh chân ngồi xuống, hai mắt từ từ khép lại, trong tay bấm niệm pháp quyết không ngừng, bắt đầu lặng lẽ thôi động quyển trục trước mặt mình. Bên trong tòa tháp cao màu vàng, tất cả cảnh tượng bên trong quầng sáng cũng đều biến thành bão cát vàng óng, rốt cuộc không còn thấy rõ tình hình bên trong sa mạc nữa. Phụ nhân mặc hà y năm màu trông thấy tình hình như vậy, đôi lông mày khẽ nhíu, cuối cùng mở miệng:"Ngọc huynh, bảo vật Tiêu Minh đạo hữu sử dụng có phải là trấn tông chi bảo của Huyết Cốt Môn Hoàng Phong Đồ. Nghe danh bảo vật này đã lâu, cho dù ở trong Linh giới Huyền Thiên chi bảo thì cũng bài danh không thấp, hiện giờ thi triển thần thông lại có thể trực tiếp che lấp cả Quan Thiên Kính ở bên ngoài, quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ có điều không hiểu tại sao hắn lại đem bảo vật này sử dụng sớm như vậy, có phải là hơi sớm quá hay không. Tiêu Minh đạo hữu phải chăng là có phần cẩn thận quá mức rồi. ""Hắc hắc, bảo vật trong tay Tiêu đạo hữu, đó quả thực là Hoàng Phong Đồ đỉnh đỉnh đại danh. Vật ấy bình thường được cung phụng ở trong tổ sư nội đường của Huyết Cốt Môn, chỉ khi gặp phải cường địch mới có thể được mấy vị trưởng lão trong môn đem ra, tạm thời giao cho một người lấy đối phó với địch nhân. Nhưng thật ra từ trước đó đã bố trí bào vật này thật tốt rồi, vị trí của Hung Ma trên sa mạc kia kỳ thực chính là do bảo vật này biến ảo mà thành, hiện giờ chỉ là chính thức phát động nó mà thôi. Về phần Tiêu đạo hữu có cẩn thận quá mức hay không, thì ngược lại, bổn tọa cảm thấy có thể quyết đoán thúc dục bảo vật này, đúng là một kế sách rất ổn thỏa. Dù sao thì một thân thần thông của Hung ma kia cũng không phải là nhỏ, hiện tại bị Thiên Địa Lưỡng Trận cùng Hoàng Phong Đồ đồng thời vây khốn, có lẽ vậy mới thực sự là chắc chắn. Bích huynh, ngươi cảm thấy thế nào? Di! Sắc mặt của Bích huynh có vẻ không tốt cho lắm, hẳn là có tâm sự gì hay sao?" đại hán mắt ưng mặc huyết bào sau khi giải thích hai câu, bỗng nhiên kỳ quái nhìn Bích Ảnh hỏi. Lúc này cặp mắt của Bích Ảnh đang gắt gao nhìn chằm chằm không ngừng vào quầng sáng trước mặt, sắc mặt đúng là đặc biệt khó coi, nghe lão giả mắt ưng nói như vậy, mới thu hồi ánh mắt, miễn cưỡng cười khẽ trả lời:"Không có gì, chỉ là không biết tại sao vừa rồi khi tại hạ nhìn thấy diện mạo của Hung Ma kia, tự nhiên lập tức có một cảm giác kinh hồn bạt vía. ""Di! Có chuyện như vậy sao. Tu vi đến cảnh giới như chúng ta, đối với một vài nguy hiểm tự nhiên là có thể cảm ứng thấy được. Hà đạo hữu, Linh Vân phu nhân, trong lòng hai người các ngươi có cảm ứng được điềm báo tương tự hay không?" lão giả mắt ưng nghe thấy vậy lập tức biến sắc, vội vàng ngưng trọng hỏi hai người kia. "Thiếp thân không có ""Tại hạ cũng không có cảm ứng tương tự, có thể là Bích huynh cảm ứng sai lầm rồi. " Nho bào nam tử liếc mắt nhìn Bích Ảnh một cái, mỉm cười nói. "Hừ, bất kể có phải là cảm ứng sai hay không, tại hạ đều không có ý định lưu lại nơi này nữa, lão phu muốn lập tức lên đường trở về. Trận chiến này vô luận kết quả cuối cùng là như thế nào, đến lúc đó Ngọc huynh cho bổn minh một tin tức là được rồi. " hoàn toàn ngoài dự đoán của ba người, cơ bắp trên mặt Bích Ảnh co giật vài cái, đột nhiên nói ra những lời từ biệt. Cử động này làm những người khác giật mình thất thần ngẩn người ra. "Ha Ha, cử động này của Bích huynh có phải là đã quá lo lắng vô cớ rồi hay không, nếu thật sự có nguy hiểm gì buông xuống, bốn người chúng ta tham gia thì còn có thể xảy ra chuyện gì nữa. Không bằng chờ sau khi trận chiến này kết thúc, lại... "Lão giả mắt ưng cười ha hả, lập tức mở miệng khuyên bảo, nhưng vào lúc này, cảnh tượng bên trong quầng sáng bên cạnh bỗng phát ra ánh sáng cực kỳ mạnh mẽ, vô số kim quang chói mắt xuyên thủng bức màn cuồng phong bắn ra, thoáng cái đã đem toàn bộ quầng sáng biến thành một màu vàng rực rỡ. "Đây là... ""Không hay rồi, Quan Thiên Kính sắp nổ tung. "Lập tức sau khi mọi người kinh ngạc, lão giả mắt ưng thất thanh một tiếng. Quầng sáng run lên, nhất thời hóa thành một đoàn ánh sáng vàng rồi nổ tung thành hai mảnh thực sự, một cỗ chấn động vô hình cuồn cuộn cuốn tới bốn phương tám hướng. Bốn gã Đại Thừa hoặc tay áo run lên, hoặc trước người lóe lên một luồng ánh sáng, lập tức đánh tan luồng chấn động đang cuốn tới trước người. Nhưng khi bọn hắn nhìn vào nơi mà quầng sáng vừa nổ tung, rõ ràng chỉ còn lại một mặt cổ kính tàn phiến, sắc mặt ai nấy đều trở nên không tốt. "Chuyện gì xảy ra vậy, Quan Thiên Kính vậy mà lại bị nổ tung. Ngọc huynh, bảo vật này là do ngươi đã từng tế luyện qua, nên chắc ngươi phải biết nguyên do chứ ?" sau khi thần sắc Linh Vân phu nhân thay đổi vài lần mới hỏi. "Có thể cách không ảnh hưởng làm cho Quan Thiên Kính nổ tung, xem ra bên kia thật sự xảy ra vấn đề lớn rồi. " Lão giả mắt ưng nhìn chăm chú vào cổ kính bị tàn phá, trên mặt tâm tình bất định, lại trả lời có vài phần mông lung. Bảo vật này đúng là do hắn hao tốn một cái giá rất lớn mới đem tới tay được, có thể quan sát trực tiếp tình hình của địa phương cách xa bên ngoài ức vạn dặm, xem như là một kiện dị bảo cực kỳ hữu dụng, không ngờ rằng hôm nay lại bị phá hủy một cách đơn giản như vậy, tự nhiên trong lòng cảm thấy cực kỳ tiếc nuối. "Theo như cảnh tượng trước khi Quan Thiên Kính bị phá hủy, giống như là ở bên trong Hoàng Phong Đồ có một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ viễn siêu mức chịu đựng của nó bộc phát ra, mới tạo thành loại tình huống trước mắt này. Chẳng lẽ dự cảm của Bích Ảnh đạo hữu lại là thật hay sao?" Hà đại tiên sinh lập tức nhướng mày. "Hoàng Phong Đồ chính là Huyền Thiên chi bảo, ngoài ra còn có Thiên Địa Lưỡng Trận, lại thêm mười hai vị Đại Thừa hỗ trợ, vậy mà vẫn không thể nào khống chế được tình hình bên kia sao. Hung Ma kia rốt cuộc đã thi triển ra loại thần thông gì mà lại có thể làm ra trình độ như vậy ?" Linh Vân phu nhân cũng thì thào vài tiếng. Sắc mặt Bích Ảnh thì cực kỳ âm lệ đang thập phần trầm lặng đứng yên tại chỗ cũ. "Không việc gì, đợi ta phát ra tin tức hỏi Tiêu Minh đạo hữu xem rốt cuộc bên kia đã sảy ra chuyện gì. " Cuối cùng lão giả mắt ưng cũng tìm ra được cách ứng đối, thần sắc khẽ buông lỏng nói. Vừa dứt lời, một tay hắn vừa chuyển động, trong tay lập tức xuất hiện một trận bàn trắng tinh như ngọc, một ngón tay nhanh chóng điểm tới phía trên trận bàn, một mảnh văn tự màu bạc tức khắc lóe lên hiện ra lại lập tức biến mất không còn tăm hơi gì nữa. Sau đó, hai mắt lão giả mắt ưng không ngừng nhìn chăm chú vào trận bàn. Ước chừng thời gian cạn một tách trà, sau khi trên trận bàn vẫn đều không có một chút nào cảm ứng , sắc mặt của lão giả cũng dần dần trở nên âm trầm. Hắn thu lại trận bàn đang cầm trên tay, quay lại nhìn những người khác nói:"Xem ra, thật sự đã xảy ra chuyện rồi. Ngay cả Tiêu Minh đạo hữu chỉ ở phụ cận đấy mà tựa hồ cùng không thể liên lạc được. ""Nếu đúng là như vậy, chúng ta ở bên này không thể không chuẩn bị trước một chút. Nếu như những đạo hữu khác ngã xuống trong tay Hung Ma kia, rất có thể hắn sẽ trực tiếp tìm đến nơi này. Dù sao lúc trước Bích Ảnh đạo hữu đúng là có cảm ứng được một chút điềm báo, xem tình hình lúc này thì chín phần mười là ứng nghiệm trên người Hung Ma kia. " Hà Đại tiên sinh thở dài một hơi, ngưng trọng nói. "Bích Ảnh đạo hữu, đến lúc này, ngươi còn dự định đi trước một bước ?" lão giả mắt ưng gật gật, lại quay đầu hỏi Bích Ảnh một câu. "Ta không có ý định đi nữa. Ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, nếu Hung Ma này thật sự là kiếp số ứng trong trong mệnh ta, cho dù có thể tránh được nhất thời, cũng trốn không được cả đời. Chỉ còn cách hết sức mình đối kháng với kiếp nạn này, may ra mới còn có thể có một đường sinh cơ. " trong mắt Bích Ảnh lóe lên hàn quang, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. "Tốt, tuy rằng nơi đây chỉ có bốn gã Đại thừa chúng ta, nhưng mà trong thành còn có hơn mười vạn đệ tử cùng trấn thành đại trận có thể để cho chúng ta đem ra sử dụng, chưa hẳn là đã không có lực đánh một trận. Hung ma kia trải qua một trận chiến lúc trước, chắc chắn cũng không phải là hoàn toàn bình yên vô sự. " Lão giả mắt ưng cũng là người quyết đoán dị thường, lúc này cũng vỗ tay một cái nói. Hà đại tiên sinh cùng Linh Vân phu nhân cũng biết giờ phút này không phải là thời điểm thoát thân, nếu không rất có thể sẽ bị cường địch nhìn chằm chằm vào rồi tiêu diệt từng người một, tự nhiên cũng sẽ không có ý kiến gì khác. Đương nhiên nguyên nhân chính khiến cho cả bốn người vẫn ở lại mà không tránh né, vẫn là vì họ rất tự tin vào thực lực của chính mình. Tuy rằng đều là tồn tại Đại Thừa, nhưng mà thực lực của bốn người họ đều cực kỳ mạnh mẽ, đám mười hai người kia xa xa cũng không thể nào sánh bằng được. Bốn người cùng nhau liên thủ, tự hỏi cũng có thể diệt sát mười hai tên Đại Thừa kia đến vài lần mất. Vì thế, đám người Bích Ảnh cùng nhau rời khỏi đại sảnh, bắt đầu kêu gọi đám đệ tử dưới quyền, cùng với những người liên quan khác đều trở nên bận rộn. Cùng một thời gian, nguyên bản chỗ sa mạc lúc nãy, giờ phút này triệt để hóa thành thế giới kim sắc hỏa diễm. Từng tòa núi lửa màu vàng cao hơn ngàn trượng, đột ngột mọc lên từ phía dưới mặt đất, nghiền nát pháp trận khổng lồ , hơn nữa thỉnh thoảng còn phụt lên từng đám hỏa vân màu vàng. Ở dưới chân núi lửa, mơ hồ có thể thấy vô số cỗ thi thể không trọn vẹn bị đốt cháy đen. Quang trận trên bầu trời vốn biến thành một mặt cự kính, giờ phút này lại bị một tầng hàn băng màu xanh đậm phong ấn ở trong đó, phảng phất giống như vật chết, hoàn toàn không thể nhúc nhích được. Tại trung tâm chỗ tập trung nhiều nhất núi lửa vàng rực, một thân ảnh Cự Nhân màu vàng cao ngàn trượng đang sừng sững đứng giữa giữa trời đất. Cự Nhân toàn thân trải rộng linh văn màu vàng, nhìn lên dung mạo thì hoàn toàn giống với thanh niên áo đen lúc trước, chỉ là con mắt một bên toả ra ngọn lửa cuồn cuộn màu vàng, một bên thì phát ra hàn khí màu lam nhạt. Một cánh tay cực lớn của Cự Nhân giơ lên cao, rõ ràng là đang nắm chặt một con cóc lớn đỏ như máu. Thân hình của con Huyết Thiềm này đều bị xé nát, khí tức toàn thân suy yếu cùng cực, bộ dạng chỉ còn hoi thở thoi thóp. Mà một bàn tay cực lớn khác của Cự Nhân đang đặt tại cái đầu không trọn vẹn của Huyết Thiềm, kim hà nhè nhẹ bay ra từ đó, tựa như đang tìm kiếm cái gì. Qua một khoảng thời gian, Cự Nhân màu vàng đột nhiên hừ một tiếng:"Cũng tính là có vài phần bổn sự, có thể khóa lại phân nửa Nguyên Thần không cho ta xâm nhập, nhưng điều tra được thế này cũng đã là đầy đủ rồi. Rất tốt, Huyết Đạo tông môn, Hách Liên Thương Minh, những tu giả cường đại nhất Huyết Thiên này cũng đã tụ tập lại một chỗ cùng nhau, đúng lúc để cho ta một mẻ hốt gọn, cũng tránh cho sau này bị phiền toái. "Vừa dứt lời, bầu trời phía trên Cự Nhân màu vàng vang lên một tiếng sét đánh, bốn phía trong hư không hồ quang điện màu tím vàng vừa hiện, hóa thành vô số sợi xích màu tử kim lao đến quấn xung quanh người Cự Nhân, sau đó tất cả lóe lên chui vào trong người Cự Nhân không còn bóng dáng. Cự Nhân màu vàng kêu lên một tiếng đau đớn, đại thủ khẽ buông, Huyết Thiềm bỗng chốc bị ngọn lửa màu vàng bao vây hóa thành tro tàn, tiếp theo thân hình hắn nhanh chóng thu nhỏ lại, trong khoảnh khắc liền khôi phục lại bộ dáng thanh niên áo đen. "Phốc" "Phốc" hai tiếng. Thanh niên áo đen há miệng phun ra hai luồng huyết dịch màu vàng, sắc mặt thoáng cái trở nên trắng xám, hắn khẽ chau mày. Lúc này, tất cả núi lửa rực rỡ phía dưới đều trở nên hư ảo rồi biến mất không còn chút nào nữa. Thanh niên áo đen vỗ nhẹ một tay lên đỉnh đầu, thoáng cái từ đỉnh đầu bay ra một đạo phù lục màu vàng, sau khi chớp động một cái thì rơi vào trong tay hắn . "Toàn lực biến thân thi triển một lần Linh Vực thần thông, quả nhiên là ăn không tiêu. May mắn là lúc trước huyết tế đã có thu hoạch rất lớn, lại thêm tổ sư ban cho Kim Phẩm Thế Thân Tiên Phù, nếu không với giới lực cách giới này chỉ sợ trong nháy mắt khi ta biến thân, thì đã trực tiếp ép ta đến nổ tung rồi . Chỗ phù còn lại đủ để biến thân thi triển Linh Vực thêm hai lần nữa, đủ để đem bọn sâu kiến kia quét dọn thật sạch sẽ. Hắc hắc, có kết cục của những người này, chắc hẳn Linh Giới này sẽ không còn ai dám nhúng tay vào ngăn cản đại kế hoạch của ta. Bất quá hai con kiến hôi kia lại chạy trốn quá nhanh, ta vừa mới biến thân mà bọn chúng đã chạy trốn mất dạng rồi. Nhưng ta đã gieo hạt giống Chân Hồn ở trên người chúng, làm sao có thể dễ dàng chạy thoát khỏi bàn tay ta. " Thanh niên áo đen vuốt ve phù lục màu vàng trên bàn tay một hồi, trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc thầm nghĩ.