Trong lúc Chiaki còn đang quay cuồng với cảm xúc của bản thân, thì Thổ Phương phó trưởng cũng chăm chú quan sát người mà anh muốn gặp mặt kia... Cô gái ngồi đối diện với anh đang mỉm cười và nhìn thẳng vào anh chút kiêng dè... Dám nhìn thẳng vào anh cơ đấy! Xem ra lá gan của cô ta cũng không nhỏ... Cô gái ngồi đó với nụ cười rất khẽ gợn trên môi, mái tóc mềm mại được buộc trên đỉnh đầu xõa dài dưới sàn, bộ kimono màu xanh nhàn nhạt như nước... Thong dong như thể cô ta đã nắm chắc mọi thứ trong tay vậy... Thốt nhiên, cục phó ma quỷ phát hiện ra cơ thể cô gái này dường như đang khẽ run... Cô gái đó vội vàng cúi đầu xuống, khiến anh không thể nhìn ra được cô ta có ý gì... Tuy nhiên, bàn tay kia vẫn run rẩy giống như đã xảy ra chuyện gì đó... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... Sự im lặng lại tiếp tục kéo dài và sẽ có xu hướng trở thành một cuộc đọ sự kiên trì... Và Thổ Phương lại một lần nữa nhượng bộ trước:- Tổng Tư trước mặt ta có nói về cô vài lần, tôi cũng có chút hứng thú. Bây giờ nhìn thấy rồi thì ra cũng chỉ có như vậy. Thổ Phương, nhìn thẳng vào Chiaki, và cũng vì thế mà anh được nhìn thấy một màn cực kỳ thú vị... Cô gái kia ngay lúc anh cất tiếng, đã đột ngột giật mình, rồi hơi run rẩy... Khi anh nói xong, cô gái kia đã ngẩng mặt nhìn anh... Và Thổ Phương đã sững người khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt như mặt ao kia... Trong đôi mắt xanh trong ấy, lại cuồn cuộn toàn những xót xa, bi thương lẫn... đau đớn... Anh giật mình, chớp mắt... Nhưng, cũng chỉ trong cái chớp mắt ấy... Chiaki hít một hơi thật sâu, lập tức thu liễm lại toàn bộ tình cảm của mình... Cô khẽ nhắm mắt lại, thở đều... Sau đó, đôi mắt khi mở ra đã hoàn toàn lạnh băng, không có chút cảm xúc nào... Chiaki chỉ im lặng, lạnh nhạt nhìn người đối diện... Một màn này, dù chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc, nhưng vẫn bị người ngồi đối diện thu lại trong mắt... Nếu như Thổ Phương không chú ý đến, có lẽ cảm xúc cuồn cuộn như xoáy nước lúc nãy trong mắt cô chỉ giống như một hồi anh hoa mắt... Nhưng cố tình, anh lại hiểu rằng đó là sự thật... Với con mắt đã được tôi luyện qua những trận chiến, một màn vừa rồi đã thu lại hoàn toàn vào mắt anh... Chỉ trong chớp mắt mà có thể khống chế cảm xúc của mình như vậy... Cô gái này... quả nhiên không đơn giản chút nào... Chiaki lúc này đang rất cố gắng để chế ngự những tâm tình đang hỗn loạn bên trong mình, cô thực sự muốn rời khỏi đây... Bởi vậy, cô gái nào đó sau khi nghe rõ những lời mà người đối diện nói xong liền khẽ cau mày:- Thổ Phương tiên sinh, nếu như ngài gọi tôi đến đây chỉ để nói những lời này, vậy thì tôi xin cáo từ. _ Vừa nói, Chiaki vừa đứng lên định rời đi... Đương nhiên, vừa đứng lên thì một bàn tay đã vọt tới... Chiaki mặt không đổi sắc mà hơi nghiêng người, lập tức tránh khỏi viễn cảnh bị bóp cổ... Tuy nhiên, nghĩ ngợi gì đó, cô lại nhanh như chớp để vai nằm gọn trong tay của gã cục phó ma quỷ kia... Sau đó, tùy ý để anh ta ấn xuống chiếu... Với tốc độ của Tsukiko thì Chiaki tự tin anh ta sẽ không nhận ra đâu... Và thật sự may mắn vì anh ta không nhận ra... Trong đôi mắt đỏ như ruby của anh ta hoàn toàn không có chút dao động nào... Bàn tay to khỏe đang ngự trị trên cái bả vai mảnh khảnh của thiếu nữ... - Mặc dù không biết tại sao cô lại tiếp cận Tổng Tư, nhưng... Bàn tay như một cái kìm sắt, niết chặt lấy phần cổ cạnh vai Chiaki... Khiến cô khó thở... - Nếu như cho ta biết cô là gián điệp của Trường Châu Phái, ta đảm bảo cô sẽ chết không nghi ngờ. _ Ánh mắt của anh ta không một chút chập chùng, giọng nói thì chẳng có tình cảm nào hết... Và bàn tay lần lên siết chặt lấy cổ Chiaki, chỉ cần dùng sức một chút... Cái cổ của cô cũng sẽ như một cành cây khô, rắc một tiếng là xong... Quả nhiên là ma quỷ, đến con gái cũng nghi ngờ... Chiaki hơi nhún vai, và nở một nụ cười rất khẽ... - Thích thì cứ việc!Đôi mắt lạnh nhạt của phó trưởng ma quỷ mở to... Trước mặt anh, cô gái kia vẫn nở nụ cười ấy... Nụ cười đó nói rằng, tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của cô ta... Giống như đang nói: dù cho anh có giết tôi thì cũng chẳng thay đổi được gì hết!Bởi vì sự thật chính là như vậy!Chiaki cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chết rồi!Cùng lắm là mất đi mấy trăm điểm kinh nghiệm coi như trừng phạt thôi... Còn hơn là đứng tại cái thời điểm này, nhìn từng người từng người chết đi... Chiaki cô... không muốn nhìn thấy bất cứ ai chết trước mặt mình hết... Cô gái nhỏ khe khẽ mỉm cười, nhắm mắt để che đi sự chua xót nồng đậm... Thế giới này... cô không muốn nữa... Thổ Phương vẫn chăm chú thu tất cả những biểu hiện của cô gái đang nằm dưới mình vào trong mắt... Mặc dù đang bị anh bóp cổ, nhưng dường như cô ta hoàn toàn chẳng thèm quan tâm đến hay sao ấy... Cô ta dường như đang nghĩ gì đó mà đôi mắt trong veo kia lại đột ngột mờ mịt... Giống như một màn sương mù phủ lên mặt hồ xanh biếc kia... Cô gái khẽ cười nhẹ, khép mắt... Nhưng lại không che giấu được sự chua xót trong đáy mắt kia... Rõ ràng là đang cười, nhưng anh lại cảm nhận được sự bi thương xung quanh cô gái ấy nồng đậm... Cái cổ mảnh khảnh, nhỏ gầy anh đang nắm trong tay... Bàn tay lành lạnh của anh đang nắm lấy cái cổ nho nhỏ ấy, rất ấm áp... Mạch máu dưới cổ của cô ta đang đập vô cùng thong thả, giống như hơi thở rất nhẹ của cô gái kia... Mái tóc vàng rực, xõa tung trên chiếu, cọ vào bàn tay anh, mềm mại... Cô gái vẫn giữ nụ cười an nhiên ấy, không chút lo lắng hay sợ hãi... Khiến người khác phải do dự khi xuống tay... Cuối cùng thì, theo nguyên tác, cục phó ma quỷ kia cũng buông bàn tay đang bóp cổ Chiaki ra... Cô thản nhiên ngồi dậy, không thèm đưa tay kiểm tra cổ mình... Nắm chặt ghê! Hẳn là để lại dấu vết bàn tay trên cổ cô rồi... Không cần gương cũng biết luôn...