Editor: Chi MisakiThời gian tốt đẹp cuối cùng cũng đã đến!!Trang Hạo Nhiên sau mấy ngày đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cũng đã đặt tên cho
con trai là Trang Dục Hiên, ý muốn tỏa sáng vạn trượng, tên chữ là:
Huyễn, ý muốn con trai anh sẽ trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa. Còn con gái bảo bối được đặt tên là Trang Hàm Nghệ ngụ ý là mặt
trời sẽ tỏa sáng sau những ngày đông tuyết giá lạnh, hi vọng con gái
trong tương lai có thể vui vẻ, vươn cao đôi cánh ước mơ đến những chân
trời mới. Nhũ danh của bé là Tâm Ngữ, đại biểu cho việc bé sẽ luôn là
trái tim nhỏ của ba mẹ mình. Mọi người nghe thấy tên này, đều tấm tắc gật gù khen ngợi ý nghĩ tên đẹp, nhất là Đường Chí Long thật sự rất thích cái tự:” Huyễn”. Tô Tĩnh Thần nghe xong vui sướng cười to, không
hổ là một gia đình hưng thịnh, cha đặt tên cho con trai đồng thời cũng
đặt luôn hạnh phúc cho thằng bé, để cho thằng bé có thể vô lo vô tư,
không bệnh tật, khỏe mạnh mà lớn lên. Tên vừa gần gũi lại vừa có khí
phách, mỗi chữ đều có phân lượng ý nghĩ! Ân Nguyệt Dung vô cùng yêu
thích hai đứa, ôm ấp cháu nội cả ngày, một lúc thì tiểu Hiên Hiên, lúc
khác lại tiểu Tâm Ngữ, tên mới thật dễ nghe làm sao!Đường Khả Hinh tựa ở trong lòng ông xã, hạnh phúc nở nụ cười. Ánh mắt chan chứa tình cảm của Trang Hạo Nhiên nhìn về phía hai bảo bối,
trong lòng cũng có ngàn vạn lời muốn nói, tất cả phải vào giây phút anh
được làm cha mới hiểu được ý nghía chân chính của sinh mệnh truyền thừa, mới hiểu được lúc Đường Chí Long dưỡng dục anh, rốt cuộc đã phải gánh
vác trách nhiệm cùng áp lực như thế nào. Thiên chức làm cha, rốt cuộc đã phải kính dâng cùng hy sinh như thế nào? Anh trái lo phải nghĩ rất lâu, sau khi thương thảo cùng với người khác đã quyết định để Tưởng Thiên
Lỗi nhận hai đứa là con nuôi. Tính cách Tưởng Thiên Lỗi vốn ưu nhã, tâm
tư thành thục trầm ổn, hai đứa nhỏ theo anh học hỏi có thể học được sở
trường của anh, bổ sung những chỗ thiếu hụt mà cha ruột của các bé không làm được... Lúc đầu, Tưởng Thiên Lỗi còn nhiều lần thoái thác,
nhưng cuối cùng cũng không thể chịu được sự đáng yêu của hai đứa trẻ,
nên chỉ còn cách gật đầu đáp ứng. Mọi người sau khi biết tin này cũng vui mừng thay cho hai đứa bé, mà người vui mừng nhất phải kể đến là Dường Chí Long. Ngày hai bảo bối ra đời, Hoàn Cầu xác thực xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Bà xã của Trang Hạo Nhiên vốn sẽ tiếp tục sự nghiệp rượu đỏ ở
trong nước, mà sự nghiệp của anh lại ở Châu Âu. Anh thì vừa muốn tiếp
tục phát triển sự nghiệp của mình lại vừa muốn ở bên làm bạn với con
trai con gái. Các cổ đông vẫn luôn tâm tâm niệm niệm Trang Hạo Nhiên sẽ
trở về bên Châu Âu để chủ trì đại cục. Chính vì thế sau khi Tưởng Vĩ
Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ thương nghị xong liền đưa ra quyết định, cử
Tưởng Thiên Lỗi đến châu Âu 3 năm tạm thời tiếp quản sự vụ của Hoàn Á,
mà Trang Hạo Nhiên thì ở lại tiếp tục quản lý tập đoàn Á Châu thay Tưởng Thiên Lỗi. Đúng là vẹn cả đôi đường!Tin tức này sau khi được
truyền ra ngoài, thị trường chứng khoán Hoàn Cầu lại được một trận biến
động không ngừng, tạo ra rất nhiều sóng gió, cùng khó khăn. Trang Hạo
Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi lựa chọn đồng tâm, đồng lòng hợp lực nghênh
đón khiêu chiến,ở trong sự phản đối của các vị cổ đông, sức ép từ thị
trường chứng khoán, đưa khách sạn dưới nước tiến lên một bước phát triển vượt bậc. Sau khi Tưởng Thiên Lỗi bàn giao toàn bộ công việc xong liền
tính toán cùng ngày sẽ lên đường đến Anh quốc. Đông Anh thì bởi vì muốn ở lại trong nước, nên sau một thời gian làm bạn bên người Trang Hạo
Nhiên, biết được đã đến ngày tổng giám đốc Tưởng phải sang Anh, cô liền
khóc không thành tiếng... Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen,
thu thập tài liệu của mình trên bàn làm việc một cách thỏa đáng, liền
nhìn thấy Đông Anh dẫn chúng thư ký, còn có các quản lý cấp cao trầm mặc đứng ở bên ngoài, tâm tình mỗi người đều vô cùng nặng nề. Anh nở nụ
cười vừa cầm lấy tập tài liệu cuối cùng vừa nhàn nhạt nói: “Các vị đi
theo tôi nhiều năm như vậy, có sóng gió nào là chưa từng trải qua? Tôi
cũng chỉ sang Anh có 3 năm thôi, rất nhanh sẽ trở về... . Cảm ơn mọi người bao năm qua vẫn luôn trung thành đi theo tôi, tôi- Tưởng Thiên Lỗi có
thể đạt được thành tựu cùng sự nghiệp như ngày hôm nay, tất cả là nhờ
vào công sức của các vị... Tương lai hi vọng lúc chúng ta hợp tác lại,
mọi người đều có thể vui vẻ, không có sự xa cách... ”Đông Anh lúc này đã lệ rơi đầy mặt, cô tùy ý để nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào nói; “Tổng giám đốc, ngài để tôi theo ngài đi... Ngài để tôi theo đi
mà... Ngài một mình đi Anh quốc, tháng ngày dài đằng đẵng sẽ thật cô đơn
tịch mịch... ”“Tôi sẽ không có thời gian để cô đơn... ” Trên vai
anh gánh trách nhiệm của hàng vạn người, anh mặc dù không muốn, nhưng
vẫn cố kiềm nén lại sự xót xa cùng đau lòng trong tim. Anh đơn độc đứng
đó: “Không phải còn có Tiêu Đồng theo tôi sao... thời gian này, cô cũng
nên suy nghĩ một chút cho tương lai của mình, Trang tổng đã an bài thật
kỹ, cô yên tâm đi... Tôi cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi... ”Đông Anh chưa bao giờ biết sau khi Tưởng Thiên Lỗi rời đi, tim cô lại đau như
vậy, đau đến nỗi khiến cô có cảm giác trái tim như rạn nứt, nghẹn ngào
nói: “Ngài để tôi theo ngài đi mà, tất cả mọi người đều không ai có thể
hiểu ngài hơn tôi... Tôi biết ngài cần gì... Hiểu trong lòng ngài đang
nghĩ gì... Bên người ngài vốn đã ít người có thể hiểu ngài được như
vậy... ”“Được rồi. Không cần lưu luyến như thế... ” Tưởng Thiên
Lỗi kiềm chế tâm trạng, nắm chặt bờ vai Đông Anh nói; “Ở lại giúp đỡ
Trang tổng thật tốt, chúng ta đều có ước mơ giống nhau. Cám ơn cô đã
nhiều năm làm bạn bên cạnh tôi như vậy... ”Anh nói xong, liền
nhanh chóng quay người đi ra khỏi phòng Tổng giám đốc. Anh quay lại,
nhìn cấp dưới cùng các vị quản lý hai mắt rưng rưng nghẹn ngào cúi đầu
gọi: “Tổng giám đốc!!! Thuận buồm xuôi gió! Sớm ngày trở lại!”Tưởng Thiên Lỗi nhìn tất cả mọi người, trên mặt nở nụ cười gật đầu đáp ứng,
sau đó mới đi về phía thang máy. Tâm trạng Tiêu Đồng cũng nặng nề đi
theo sau, thay anh bấm nút!Tưởng Thiên Lỗi sau khi vào thang
máy, mới chậm rãi xoay người, nhìn về phía Đông Anh cũng tất cả mọi
người đang tôn kính cúi đầu. Có vài nhân viên hai mắt đã đỏ hoe, anh
thấy có gì đó như vỡ òa trong lòng!!Thang máy nhanh chóng trượt xuống!!Hoắc Minh dẫn theo tất cả các quản lý cùng nhân viên của khách sạn Á Châu
đứng ở đại sảnh. Nhã Tuệ cùng Trần Mạn Hồng bất giác chợt rơi nước mắt,
hồi tưởng lại Tưởng Thiên Lỗi- một ông chủ tận trách hết lòng cũng vô
cùng mị lực. Nhân viên khách sạn dưới sự hướng dẫn của anh, mọi người
làm việc đều cảm thấy mĩ mãn, trước sảnh nhiều người đã không chịu được
mà khóc rống lên. Từ Trạch Minh cùng hai nam quản lý khác cũng rơi nước
mắt, mặc dù biết đây chỉ là một quyết định tạm thời, nhưng mọi việc
trong tương lai sẽ không còn như thuở ban đầu nữa... . Lúc này,
quản lý hành chính cũng dẫn theo các đầu bếp đôi mắt rưng rưng đứng ở
trong đại sảnh khách sạn. Tâm tình mỗi người đều chẳng khá hơn các nhân
viên khác là bao. Cửa thang máy trong nháy mắt mở ra!!Tưởng Thiên Lỗi cất bước đi ra, lại nhìn thấy tình hình trước mắt anh có chút giật mình!“Tổng giám đốc ——————” Hoắc Minh cùng toàn bộ nhân viên đau lòng cúi đầu hành lễ, nghẹn ngào nói: “Hi vọng ngài sớm ngày trở về!!!”Tưởng
Thiên Lỗi dừng lại bên cạnh thang máy, xúc động nhìn bộ dáng tậm tâm
trung thành của tất cả mọi người. Nhất là Hoắc Minh, một nhân vật cấp
cao như anh cũng không nén nổi cảm xúc mà rơi lệ. Anh cố gắng cắn chặt
răng, nhịn xuống cảm giác không nỡ rời xa, không giám ở lại lâu, nhanh
chóng đi về phía trước. Lúc đi qua bên người nhân viên của mình, tim anh như thắt lại... . Cố nén lại nỗi xót xa trong lòng, anh ngồi thẳng lên
Rolls-Royce, ai biết còn chưa có ngồi hẳn trên xe, một chiếc BMW màu
vàng thắng gấp ở trước thảm đỏ. Tử Hiền một thân váy dài màu đen, tóc
xoăn rũ xuống hai bên vai, hai mắt không ngừng rơi lệ, lao nhanh tới
trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, vừa khóc vừa cầm tay anh: “Thiên Lỗi!!Anh
không được đi một mình!! Anh đừng rời đi như vậy!! Anh làm em đau lòng
muốn chết... Em đi cùng anh, mặc kệ anh có yêu ai, hay không yêu ai em
cũng mặc kệ, em muốn đi theo anh!! Anh đừng đi một mình có được không
———— Em kết hôn với anh, em sinh con cho anh, có được không?”Tưởng Thiên Lỗi đứng trước thảm đỏ, sắc mặt cứng rắn, khôi phục lại vẻ cường
thế, lãnh đạm hằng ngày, mắt nhìn thẳng phía trước... “Anh đừng
như vậy có được không!!!Anh đừng có cố tỏ ra như thế!!Anh, cái người
đáng chết này, anh biết anh như vậy sẽ khiến trái tim em đau như thế nào không? Anh để em theo đi... Để em bồi bên cạnh anh... ... Có được
không?” Tử Hiền rơi lệ tha thiết cầu xin Tưởng Thiên Lỗi. “Vì sao ai cũng sẽ cảm thấy tôi cô đơn... ” Tưởng Thiên Lỗi hơi ổn định lại mạch suy nghĩ, mới bất đắc dĩ xoay người nhìn Tử Hiền nói: “Em thấy tôi vẫn
còn tịch mịch sao? Yêu nhau không phải chỉ vì nửa kia cảm thấy tịch
mịch, cô đơn, mà là yêu chính con người của đối phương... Thế gian này
đâu chỉ có tình yêu, nếu mỗi người của chúng ta đều coi trọng sinh mệnh
của chính mình, hẳn đều hiểu rõ... Chúng ta có trách nhiệm, chúng ta có
sứ mệnh... Chúng ta còn có thật nhiều tình bạn, tình thân, tình yêu,
tình đồng nghiệp, em có dám nói với tôi những thứ tình cảm kia đều không quan trọng với em không? Trong lòng tôi hiện tại cực kỳ thỏa mãn... Bởi vì tôi gánh trên vai trách nhiệm mà rất nhiều người không thể làm nổi.
Cuộc đời tôi như thế cũng đủ mãn nguyện rồi... Tôi đang bước đi trên con đường mình mơ ước, mà tình yêu... Rồi cũng sẽ đến... ”Tử Hiền đau lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi. Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn về phía Tử Hiền thật sâu mỉm cười nói; “Tình yêu
lớn nhất tôi giành cho em là cùng em chia tay, bởi vì tôi tôn trọng cuộc dời của em... Tử Hiền, em đã từng là vị hôn thê của tôi, cám ơn em đã
luôn làm bạn bên tôi một quãng thời gian dài như vậy... Hãy đi tìm hạnh
phúc thuộc về chính mình... Tôi chúc em luôn được hạnh phúc. ”Người đàn ông nói xong, liền thở dài một cái, nhanh chóng ngồi vào Rolls-Royce, để tài xế lái xe rời đi. “Tổng giám đốc —————— hi vọng ngài sớm ngày trở về!!!” Mọi người cùng nhau nói với theo. Tưởng Thiên Lỗi không có xoay người, khóe mắt ẩn chứa một giọt lệ trong suốt, theo chiếc xe khuất dần trên đường lớn. Tử Hiền bất đắc dĩ đứng trên thảm đỏ, khóc rống lên, cảm giác như vừa đánh mất chính bản thân mình một lần nữa ập tới khiến trái tim cô như vỡ
vụn... Thời gian cũng giống như một quyển sách, nó mỗi ngày cho
bạn mở ra một tờ, nếu như bạn không muốn bỏ qua bất cứ một tờ nào, thì
bạn phải hiểu nó, phải nắm được linh hồn của nó. Nếu như bạn đứng trước
một tòa nhà cao tầng, bạn có thể không chú ý tới sự hào nhoáng bên ngoài của nó, nhưng không thể không nhìn thấy hàng ngàn cánh hoa vô hình rơi
xung quanh nó. Chúng ta đã được trời phú cho đôi mắt tinh anh nhất,
chúng ta nhất định phải dùng nó để nhìn ngắm mọi thứ xinh đẹp nhất trên
thế gian này, mà không phải là phóng túng tính mạng của mình, không phải là để sinh mệnh thả trôi theo luân hồi. Thượng Đế mang chúng ta đến với thế giới này, nhất định là có lý do và ý nghĩa của riêng mình... Tựa như bốn mùa không ngừng chuyển tiếp, sinh mệnh của chúng ta cũng như
thế. Rốt cuộc ai mới có thể nhìn thấu được mọi thứ trên thế gian này?... ... Vườn nho xa xa mang theo sức sống của mùa hạ tới, cành lá đâm trồi nảy lộc
giống như muốn thay một bộ quần áo mới. Chuyện Tưởng Thiên Lỗi đến Anh
quốc nhậm chức, kinh động đến rất nhiều người, đương nhiên cũng sẽ loan
đến trang viên. Vì trong quá khứ, mỗi văn kiện về vườn nho này đều do
chính tay anh ký, tiền vốn là tự tay anh trao, mỗi bình rượu cũng mang
theo tình cảm ấm áp, say mê của anh mà nhưỡng thành. Cho dù sau này có
là do Trang Hạo Nhiên quản lý, nhưng điều này cũng không có ngăn
đượckhông gian nơi đây cũng như đượm buồn theo tâm trạng của mọi
người... Bác Dịch chậm rãi bước trên con đường đến vườn nho, bước chân thả chậm tận hưởng thứ mùi quen thuộc của đất trời cho đến khi
trước mặt anh là một vườn nho xanh ngát. Đôi mắt thâm thúy nhìn về phía
xa xa, trong đầu không khỏi nhớ đến lời mời tham dự bữa tiệc tròn 100
ngày hai bảo bối của Trang Hạo Nhiên mấy hôm trước. Anh lại sợ gặp lại
Trang Ngải Lâm, lại khiến cô giận giữ cùng khổ sở nên anh liền cự tuyệt
lời mời. Ngày này chính vào mùa đông năm ngoái, một mình anh cô đơn
trong gió tuyết lạnh lẽo... . Lâu dần anh cũng đã quen có sự lạnh lẽo này
làm bạn rồi, cứ yên lặng như vậy mà tưởng niệm người con gái ấy, ngày
đêm tiếp nối... Người đàn ông rơi vào trong dòng suy nghĩ hồi
tưởng, anh lẳng lặng cúi đầu, nhìn về phía rau dại bên ruộng bậc thang,
còn có cây “Tuyết liên” nào đó... , Anh không hiểu sao ngồi xổm người
xuống, vươn hai tay bới một chút bùn đất, đem một gốc tuyết liên nhổ lên nhìn bộ dáng của nó, thực sực là mọc rễ mới sao??Ánh mắt anh có chút
dao động, lại nghĩ tới người phụ nữ nào đó, ngày cô đi tới vườn nho của
anh phẫn hận nói: cô hận cây tuyết liên này giống như cừu hận giữa người giành cho người vậy. Anh không khỏi cúi đầu bật cười, khóe mắt cay
cay... Một trận gió thoáng qua, mang theo hương thơm ngọt ngào
thổi tới, mang theo âm thanh xào xạc của những chiếc lá cọ vào nhau,
tiện đà... Mang theo tiếng bước chân nhẹ nhàng như xa như gần, phảng
phất như hòa cùng tiếng gió mới... Bác Dịch tay cầm”Tuyết liên”,
im lặng trầm tư, không hiểu sao lại cảm thấy tiếng bước chân này... có
chút không bình thường. Lạ ở chỗ bình thường cả vườn nho chỉ có anh,
người làm không có việc cũng sẽ không tiến vào, anh có chút nghi ngờ
quay mặt sang... Gió, càng lúc càng lớn, âm thanh ‘xào xạc’ không ngừng truyền đến, giữa rừng nho xanh ngát, cô mặc T-shirt trắng, quần
jean xanh, mái tóc dài đến eo buông xõa, trên vai tùy ý đeo thêm một
chiếc túi xách thong thả cất bước về phía trước... ... Bác Dịch giống
như không thể tin được, ngây người ngồi đó, tay cầm “Tuyết liên” còn
chưa kịp buông, liền chậm rãi đứng lên, đón từng cơn gió thổi tới, ánh
mắt không rời người con gái trước mặt... Trang Ngải Lâm cũng lẳng lặng nhìn anh không lên tiếng, chân vẫn cất bước đều đều cho tới khi đến trước mặt anh... Bác Dịch vẫn ngây người, trong đầu không ngừng quẩn quanh những suy nghĩ tại sao cô lại đến đây... Trang Ngải Lâm cuối cùng cũng nở nụ cười, nhìn về phía người đàn ông trước
mặt, do dự một hồi mới nói: “Một năm phải có đến hai quý em phải trở lại Paris, bởi vì ở đó còn có tuần lễ thời trang đang chờ em... Thời gian
còn lại em sẽ ở đó xử lý một số công việc các nhân... Nhưng nếu như...
Một số tình huống đặc biệt,... Ví như em mang thai chẳng hạn... Em sẽ
quay trở về bên cạnh anh, mười tháng... ”Bác Dịch nghe thấy lời
này, cơ thể rốt cuộc cũng có chút kích động đến run rẩy, nhiều hơn là sự hưng phấn, trong mắt là niềm vui, hạnh phúc, tất cả, tất cả đều xoay
quanh người con gái trước mặt. Ánh mắt Trang Ngải Lâm chan chứa tình cảm nhìn về phía người đàn ông của cô, nụ cười tươi nở lộ trên đôi môi đỏ thắm. Bác Dịch cũng cười, anh cúi đầu, trong khoảnh khắc nước mắt lền rơi xuống... Chúng ta vĩnh viễn cũng không thể nào nghĩ được, hoàn mỹ rốt cuộc có bao
nhiêu kiểu hoàn mỹ, trọn vẹn rốt cuộc có bao nhiêu cách trọn vẹn, chúng
ta chỉ là biết, ở trên cuộc đời này, muốn vươn tới hạnh phúc thì phải
trả giá... Không ngừng trả giá... Chỉ có trả giá, chỉ có nỗ lực, thành
công kia, hạnh phúc kia, tựa như tiếng chuông đến từ thiên đường không
bao giờ ngừng vang vọng,... Tiếng chuông nơi xa xa, giờ đang nơi đâu? Trong thế giới của tôi... mùa xuân rốt cuộc cũng đã về... . Âm thanh’ xào xạc” vẫn không ngừng truyền tới, giữa không gian núi rừng,
đã từng có một người đàn ông mỗi ngày sáng sớm, đều từ nơi này cất bước
lên núi... . Đã từng có một người con gái, theo đuổi mộng tưởng, theo
đuổi anh- người đàn ông cô yêu nhất trên đời. Cô gái một thân váy hồng,
cả người toát ra sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ, trên mặt đầy mồ hôi,
cúi đầu thở dốc. Còn nhớ khi đó, mưa lất phất bay, từng cánh hoa đỏ tươi tùy ý buông rơi, không biết giờ này cánh hoa ấy ở nơi đâu, còn nhớ hay
đã quên... . Thế nhưng núi cao vẫn còn đó, vẫn vẫn xanh ngát mênh mông cả đất trời... ... ... ... ... ... ... ... ... Trang Hạo Nhiên một
thân sơ mi trắng, quần tây, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, tay trong tay
cùng một người phụ nữ dịu dàng, cùng nhau bước trên những thềm đá... Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi trắng cùng quần bò xanh, tóc dài buộc gọn sau
gáy, trên mặt là nụ cười hạnh phúc theo Trang Hạo Nhiên cất bước đi về
phía trước. “Em nguyện ý... Theo anh lên núi sao?” Giọng người đàn ông rầm ấm truyền đến... “Em nguyện ý... ”Giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ vang lên, giống như lời tuyên thệ cả đời bên anh của cô... “Anh có thể đi lên... . . Cũng rất nhanh sẽ về với núi rừng... ”“Vậy anh đi trước... Em sẽ theo sau... ”“Em sẽ không cô đơn sao?”“Sẽ không... ”“Vì sao... ”“Bởi vì ông xã của em... Đã để cho thế giới này của em... Tràn ngập sắc màu... tràn ngập tình yêu. ”Hai người đồng thời ăn ý nở nụ cười thỏa mãn, tay nắm tay đi đến đỉnh núi.
Trang Hạo Nhiên hạnh phúc ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong ngực cùng cô
nghênh đón từng cơn gió mát, cùng cô tận hưởng cả đất trời. Hai người
nắm tay nhau nhìn về rừng cây tràn đầy sức sống phía trước, nhìn về phía thế giới muôn sắc màu,... Kỳ thực thế giới vẫn luôn còn rất nhiều kỳ thú mà chúng ta còn chưa phát hiện ra,... Chỉ là chúng cũng đang hi vọng
chúng ta đi khám phá chúng... . . Đường Khả Hinh nhìn bầu trời xa xa nới chân trời như quen như lạ, cô thở dài một hơi, cuối cùng thì ngày này cũng tới... Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn bà xã, vui mừng vì trên bước đường dài đã qua, anh không hề buông tay cô. Hai người cứ ôm nhau như vậy, đón ánh nắng mai, đón gió sớm, một lần nữa cất bước đi về phía ánh sáng nơi cuối thiên đường... . . 《 Xuân về hoa nở 》Nếu như anh khao khát một giọt mưaEm nguyện ý vì anh dâng tặng hạt đầu tiênNếu như anh cần một mảnh lá đỏEm nguyện trao cho anh cả rừng phong cùng những đám mâyNếu như anh muốn một nụ cườiEm nguyện xin hiến dâng tất cảNếu như anh cần người đồng hànhEm nguyện ý cùng anh đi khắp thế gianXuân về hoa nởĐây là thế giới của emMỗi lần nở rộĐều là hạnh phúc từ tận đáy lòngCơn gió nhỏ thổi tớiLà em đang cùng ông trời trò chuyệnHạnh phúc kỳ thựcVẫn luôn ở ngay bên cạnh mỗi chúng ta( _________The end_______)