Editor: Ngày Đẹp TươiMọi người đều hạnh phúc, đều hài lòng, đều cao hứng! !Trang Hạo Nhiên ôm con gái yêu thích không buông tay, trực tiếp liền từ phòng trẻ con ôm vào phòng bệnh của vợ mình, vừa ôm vừa thương
yêu hôn, đi tới cửa nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, tức khắc dương cười bước
qua, nghiêng người đưa con gái mình về phía trước, vui vẻ nói: nhìn xem
con gái của tôi này? Giống tôi hay không? Hay là giống Khả Hinh hơn?
Đáng yêu chứ? Anh trông cái miệng nhỏ xinh của nó kìa? Đôi mắt kìa? Sau
này nhất định mắt nước to tròn long lanh, mặc kệ cười hay khóc, đều nhất định đáng yêu chết người!"Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, cũng không khỏi dương cười ghé
sát vào nhìn về phía bảo bối kia, xác thực trông mềm mại đáng yêu, nhưng vẫn là giống mẹ hơn, liền nói: "Thực sự rất đẹp... Rất đáng yêu... ""Đến! Ôm đi! Cho anh mượn một phút đồng hồ!" Trang Hạo Nhiên nói xong, tức khắc ôm con gái đưa về phía Tưởng Thiên Lỗi. Tưởng Thiên Lỗi vốn đang do dự mấy phần, lại nhìn về phía kia
bảo bối kia, xác thực đáng yêu, liền nhịn không được tươi cười đưa tay
ra, thập phần ôn nhu ôm lấy tiểu bảo bối xinh đẹp, lúc ôm vào trong
lòng, tức khắc cúi đầu nhìn về phía cô bé khôn ngoan nghiêng mặt dựa vào vào lòng mình, tim anh trong khoảnh khắc mềm nhũn, không nhịn được cười rộ lên nói: "Nghiêng mặt nhìn càng giống mẹ, không biết có thể thông
minh đáng yêu hơn mẹ hay không?"Nói cho hết lời, tiểu bảo bối này lập tức nhẹ động đậy ngón
tay, trong nháy mắt chạm vào chiếc bút máy cài trước ngực áo Tưởng Thiên Lỗi, dường như chạm vào một vật gì đó vô cùng yêu thích, bỗng chốc vung lên ngón tay phấn hồng cầm qua đây. Hành động này, chọc cho mọi người trong phòng bệnh cười to lên. Tưởng Thiên Lỗi tức khắc ôm tiểu bảo bối, cúi xuống dưới ôn nhu nói: "Thế nào? Con thích bút máy của chú sao? Bút máy của chú văn kiện
không hơn một trăm triệu, là không ký chính thức đâu... "Tiểu bảo bối hơi nhắm chặt mắt, nhẹ mím cái miệng nhỏ nhắn, lại tiếp tục nắm bút máy kia vẫy. "Nếu như chọn đồ vật đoán tương lai, hành động của bảo bối này, quả thực là vượt trội... " Trang Tĩnh Vũ xoay người nhìn về phía Tưởng
Thiên Lỗi cùng cháu gái bảo bối của mình, cười nói. Trang Hạo Nhiên tính toán thời gian tới, tức khắc ôm con gái
lại, lại thương yêu nhẹ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, vừa đi tới ngồi xuống bên cạnh vợ mình, vừa cười nói; "Bà xã em xem, xem bảo bối
chúng ta đáng yêu chưa kìa... Em nhìn xem có phải là giống em hay không? Thế nhưng cha mẹ đều nói, tính cách của con giống anh! Lớn lên hẳn rất
biết pha trò ?"Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, không
khỏi bộc lộ nụ cười bất đắc dĩ, nhưng vẫn thập phần thương yêu, tràn đầy vô hạn tình thương của người mẹ vươn tay, khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ
nhắn mềm mại của bé. Ân Nguyệt Dung lúc này cũng vây quanh tiểu bảo
bối cùng Diệp Mạn Nghi vừa nói vừa cười đi tới, nghĩ Đường Khả Hinh vừa
sinh xong, muốn cùng nhau trở lại chuẩn bị chuyện lễ sinh cho bảo bối,
liền thập phần không nỡ đem bảo bối trước hết để cho Dĩnh Hồng ôm, các
bà cùng đi đến trước mặt Đường Khả Hinh, nắm tay cô lại thương yêu nói:
"Khả Hinh, thật là cực khổ, toàn bộ thời gian mang thai, mang hai đứa
nhỏ này, thật là chịu rất nhiều khổ sở... Mẹ đi về trước bận rộn một số
việc cho hai bảo bối này, vừa hay hôm nay là ngày lành long phượng trình tường, muốn chuẩn bị cho hai đứa bé cái tên thật xinh đẹp, con trước ở
đây nghỉ ngơi một chút, sau đó dì Lý sẽ tới, chuẩn bị đồ ăn cho con. " Đường Khả Hinh ôn nhu tươi cười, nhìn về phía Ân Nguyệt Dung cùng Diệp Mạn Nghi khẽ gật đầu, nói; "Được. Cảm ơn mẹ. "Trang Hạo Nhiên lúc này mới đưa con gái giao cho Giai Kỳ, cho
cô cẩn thận ôm, chính mình thì dương cười đứng lên, hộ tống hai người mẹ đi ra bên ngoài, Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ cũng không muốn đi,
vẫn như cũ đứng ở một bên, đùa giỡn với cháu trai, nhưng không bao lâu
sau, Giai Kỳ ôm bảo bối kia, cư nhiên òa òa khóc lên, mọi người liền một trận khẩn trương, Đường Khả Hinh cũng hơi kỳ quái ngửa người, khẩn
trương hỏi: "Có phải hay không đói bụng?"Giai Kỳ ôm tiểu bảo bối xinh đẹp này, phát hiện ngón tay bé hơi lộ ra, lúc nắm bút máy vẫy vẫy, bộc lộ bộ dáng thật khẩn trương cùng
thương tâm, cô càng cảm thấy kỳ quái, nhưng vào lúc này, hộ lý đặc biệt
tươi cười đi tới, mới nói có lẽ là em gái nhớ anh trai, bởi vì ở trong
bụng vẫn ôm anh trai ngủ, Dĩnh Hồng cùng Giai Kỳ nghe lời này, tức khắc
dương cười đặt hai bảo bối này chung lại với nhau, kỳ quái em bé gái tức khắc không khóc nữa, nắm chiếc bút máy mạ vàng dần an tĩnh lại, anh
trai tới cuối cùng vẫn thập phần bình tĩnh, chặt nhắm hai mắt, nhẹ nắm
nắm tay, dường như chính là điểm ổn định này, có thể an ủi em gái
mình... Đường Khả Hinh ngửa mặt, nhìn về phía hai tiểu bảo bối dựa vào
nhau như vậy, cô lập tức cũng một trận đẫm lệ cười, có con mới phát
hiện, làm mẹ vĩ đại, đây quả thật là cần dốc hết tất cả để yêu thương. Phòng khách kiểu Âu Trang gia. Bà Chu cùng mười ba mệnh lý sư đứng trước bàn tròn sảnh đãi
khách kiểu Âu của Trang gia, cầm hai giấy gẫm viết ngày tháng năm sinh
của hai đứa bé, đặt trong hộp gỗ lim thêu, tám người hầu thì thong thả
bưng lư hương cổ lớn trong lòng bàn tay, nhẹ đặt trước bàn tròn kiểu Âu, đem lư hương nhẹ mở ra, lại đưa tay, đem tro bỏ vào trong hộp, dùng
long chim màu trắng nhẹ nhàng cố định, lại dùng ngày sinh tháng đẻ hai
đứa cháu của Trương Bồi Viên cùng Tô Triệu Thần, nhẹ bày đặt trái phải
hai bên, vì cửu ngũ chí tôn thiên mệnh của hai đứa bé, sợ quá phúc hậu
dẫn đến giảm thọ, cho nên Tô Triệu Thần tự mình đề nghị, trước lập tự
cho anh trai, còn em gái thì dùng nhũ danh, cho nên hôm nay mệnh lý sư
ngũ hành, phải nhằm vào mệnh cách của hai đứa bé, chọn ra cái tên thích
hợp nhất cho bọn chúng. Ân Nguyệt Dung cùng Diệp Mạn Nghi thập phần khẩn trương chờ đợi , dù sao đặt tên cũng là đại sự, hơn nữa ngày sinh tháng đẻ của cha
cũng bày trước bàn tròn, truyền thống Trung Quốc cho tới nay, đều do cha đặt tên cho con, càng phải nói trong” Lễ ký khúc lễ thượng”, cái tên,
cũng có trách nhiệm vậy. Mệnh danh, cho nên chỉ ra sự giáo dục như vậy. " Người cha đặt tên có ý nghĩa cho đứa bé, chính là bắt đầu giáo dục. Đây là giáo dục “Cẩn Thủy” của nhà nho. Khiến cho nó khắc sâu ý nghĩa của
cẩn thủy, tức xử thân hành sự, một chữ bắt đầu, phải cẩn trọng, không để cho có chút chậm trễ. Mà hôm nay các mệnh lý sư lấy ra ngũ hành của hai đứa bé, nhìn kim mộc thủy hỏa thổ có điều khiếm khuyết, lại cấm kỵ chữ
gì, mới để cho người cha bắt đầu chọn ngày tốt, chuẩn bị đặt tên. Bà Chu không ngừng nghe chúng mệnh lý sư miệng lẩm bẩm, tay cầm long chim màu trắng, nhẹ nhàng chọn chữ giữa lư hương, cuối cùng cho ra mệnh cách của hai đứa bé, kim mộc thủy hỏa thổ hoàn toàn không có thiếu hụt, hơn nữa lúc bàn quay số mệnh chuyển động, còn có long phi phượng
vũ điềm lành, đúng là hiếm thấy, thật sự là trời cao phù hộ! Ân Nguyệt
Dung cùng Diệp Mạn Nghi nghe nói đến đây, cũng không khỏi kích động mỉm
cười. Bên trong bệnh viện!Trang Hạo Nhiên mới vừa ra nghỉ ngơi một chút, cũng đã ôm con
gái vào lòng, yêu thích không buông tay, một hồi cảm thấy ánh mắt bé rất đẹp, một hồi lại cảm thấy mũi bé cũng rất xinh, một hồi cảm thấy tiểu
công chúa này thật là cô bé xinh đẹp nhất trên thế giới này, vừa đùa
giỡn với bé xong, cũng đã nghe thấy tin tức của mẹ truyền đến, theo
thuyết pháp của mệnh lý sư, hai bé cầm tinh long phượng mệnh cách, chẳng những kim mộc thủy hỏa thổ tất cả không thiếu, còn thu được “Thất diệu” chí tôn, mời cha hai đứa bé nghĩ ra cái tên sâu nặng, có thể trợ giúp
tương lai đứa bé giương cánh bay cao... Anh nghe lời này, hai tròng mắt
lóe lên, bộc lộ vô hạn tình yêu cùng ôn nhu cúi đầu nhìn về phía con
gái, lúc này vẫn đáng yêu ngủ thật say, thỉnh thoảng không biết bị cái
gì làm cho giật mình tỉnh giấc, tức khắc nắm lấy bút máy kia, hơi giơ
lên một chút, anh thấy tức khắc dương cười, nhẹ đùa nắm tay nhỏ bé của
con gái, nhẹ nhàng đong đưa... Đường Khả Hinh chậm rãi đem con trai cẩn thận từng li từng tí
đưa cho Giai Kỳ, mới hờn dỗi, nhìn về phía ánh mắt chồng, biết anh đang
suy nghĩ đặt tên cho con gái, liền ôn nhu nói; "Anh không thể mỗi ngày
đều nhìn con gái, cha đặt tên cho con là đại sự, mặc kệ con trai hay con gái đều phải có chút nghiêm túc... "Trang Hạo Nhiên ôm con gái, lúc đang muốn đùa cất giọng cười
to, nghe thấy vợ mình nói như vậy, anh không khỏi hơi thu lại thần sắc,
liếc mắt nhìn Giai Kỳ ôm con trai đang muốn đặt trên chiếc giường nhỏ,
dáng vẻ bình tĩnh ngủ say, anh lại lần nữa không lên tiếng, tiếp tục
xoay mặt dương cười đùa giỡn với con gái, thậm chí muốn làm bộ nhẹ cướp
bút máy của con, bé chính là không cho mình, tim anh không khỏi bốc lên
một cỗ dâng trào cảm xúc, nói: "con gái ngoan, tương lai mọi thứ của cha đều là của con, tương lai văn kiện cũng cho con ký!"Phốc! Đường Khả Hinh nghe lời này, không khỏi cúi mặt cười rộ lên, trong cái nhà này anh chính là nghèo nhất! Trang Hạo Nhiên tiếp tục ôm con gái, nhìn về phía con gái đang
say giấc nồng, long mi thật dài che phủ xuống, khôn ngoan như vậy, anh
tiếp tục khẽ nhếch tiếu ý nói: "Tiểu công chúa của cha, cha đặt cho con
cái tên gì thì được đây? Nghe ông nội nói, phải đặt nhũ danh trước, gọi
là gì đây? Cha cảm thấy, tên mẹ con là nghe hay nhất... "Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu, thật sâu nhìn về phía Trang
Hạo Nhiên ôm con gái, dáng vẻ vẫn đẹp trai như vậy, lòng cô bỗng ngọt
ngào. Thời gian từng chút từng chút qua đi, Trang Hạo Nhiên ôm con
gái, quả thực yêu thích không buông tay, thậm chí bà Chu dẫn mệnh lý sư
tiến vào làm lễ sinh cho hai bảo bối, anh cũng tiếc nuối không muốn
buông, Đường Khả Hinh cũng thập phần khẩn trương nhìn mệnh lý sư tay cầm dao nhỏ vô cùng sắc bén, nhẹ cắt một sợi tóc con trai, rất sợ sẽ làm bị thương con trai, chỉ là thời gian tới gần buổi tối, cô hôm nay sau khi
sinh xong, thân thể hơi có vẻ mệt mỏi, chờ qua lễ sinh, chịu đựng mệt
mỏi, chậm rãi nằm trên giường ngủ, mà lễ tân sinh này phải ở Trang gia
đèn đuốc sáng trưng quỳ lại ba ngày, Ân Nguyệt Dung cùng dì Lý và mọi
người cũng trở về nhà bận rộn, lập tức toàn bộ phòng bệnh lặng yên an
tĩnh lại, hai bảo bối cũng được hộ lý đưa đến phòng trẻ con, tiếp tục
điềm tĩnh ngủ say sưa... Lúc này, trăng sáng như ngân bàn chậm rãi bay lên, tầng mây nhẹ nhàng trôi, dường như thiên cung nghê thường, theo trận gió ngọt ngào,
nhẹ quét mà đến... Trang Hạo Nhiên cứ như vậy hiện ra ngoài cửa sổ ánh trăng, an
tĩnh ngồi trên giường bệnh, cúi mặt tinh tế nhìn về phía dáng vẻ nghiêng mặt ngủ của vợ mình, có lẽ thực sự quá mệt mỏi, cô dường như chìm sâu
giữa chăn đệm trắng tuyết mà thở, làm người ta nghe không hiểu bỗng thấy đau lòng, người đàn ông này ôn nhu cười, vừa nhìn vợ mình, vừa vươn tay nhẹ nhàng kéo chăn đệm tuyết trắng, đắp nhẹ trên người cô, lại vươn tay nhẹ vén sợi tóc trên mặt cô, cảm thụ được cô bé này lần đầu làm mẹ mang cho mình sự kinh ngạc... Lập tức, một trận gió có chút cường thế thổi tới, trăng sáng
trong nháy mắt biến mất, theo đó mà đến là trận trận tia chớp từ chân
trời bên kia, dường như sấm rền sắp sửa giáng xuống, anh nhanh chóng
đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, đem cánh cửa đóng chặt lại, đứng
nơi ban công một hồi, cảm giác tiếng sấm tiến gần, anh tức khắc xoay
người lặng yên đi ra bên ngoài phòng bệnh, nhanh chóng đi tới trái phải
hai bên hành lang phòng trẻ con, vì hộ lý nói em gái dần quen với việc
ôm ấp của cha và mẹ, có thể tạm thời tách khỏi anh trai, để cho bọn họ
tách ra ngủ, có lợi cho nghỉ ngơi... Anh trước trầm mặc cất bước đi tới phòng em gái, cách cửa sổ
thủy tinh trong suốt kia, nhìn bảo bối quả nhiên khôn ngoan ngủ thiếp
đi, trong tay lại vẫn cố chấp cầm cây bút máy, anh hơi lộ ra tiếu ý, hai tròng mắt lóe lên, lẳng lặng suy nghĩ một hồi, lúc này mới chậm rãi
xoay người, nhìn về phía phòng con trai, tường thủy tinh trong suốt đóng chặt kia, trong phòng chỉ là lóe ra một ánh đèn màu lam nhỏ, anh an
tĩnh đứng ngoài cửa, trầm mặc do dự suy nghĩ một hồi, lúc này mới cất
bước tiến lên, nhẹ nhàng xoay khóa tâm, mở cửa ra, đi vào phòng trẻ
con... Trên chiếc giường màu lam nhỏ, bảo bối đẹp trai đáng yêu, đang
nhắm chjăt đôi mắt, mím cái miệng nhỏ nhắn lại, say sưa ngủ, bộc lộ vẻ
bình tĩnh cùng khí chất cao quý, chỉ là hai tay nhẹ nắm, hiện ra bé vẫn
có chút cô đơn bất lực, dù sao rời khỏi tử cung mẹ, chưa tới hai mươi
bốn tiếng đồng hồ... Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi tới bên cạnh giường trẻ con, hai tròng mắt lóe ra tia nhìn cường liệt, thật sâu cúi mặt nhìn
dáng vẻ điềm tĩnh ngủ say của con trai, nghĩ đến con tương lai sẽ là
người thừa kế tập đoàn Hoàn Cầu, anh lại hơi nặng nề thở dốc, lồng ngực
ngăn từng đợt lửa nóng, nhưng vẫn tận lực kiềm chế, người được làm cha,
cũng sẽ có mê hoặc, nhưng rốt cuộc nên giáo dục con trai như thế nào,
mới có thể để cho con thoải mái vui vẻ trưởng thành... Trang Hạo Nhiên ẩn nhẫn một chút nặng nề cùng lo nghĩ xuống đáy lòng, trở lại sự vui sướng của bậc làm cha, nương theo ánh đèn màu lam
xuyên qua, thật sâu nhìn về phía đôi mắt thập phần mê người của con
trai, chiếc mũi cao cao, đôi môi mím chặt, vừa nhìn là biết một đứa nhỏ
có cá tính, thực sự đẹp trai, mọi người đều nói nó giống mình... Người
này không khỏi nghẹn ngào cười rộ lên, lại cúi người đưa tay, ôn nhu nhẹ chạm vào tay nhỏ bé của con trai... Ai ngờ, cốt nhục thiên tính, máu nồng như nước, bảo bối này
dường như nghe được tiếng sấm tiến đến gần, chậm rãi mở tay nhỏ bé, nhẹ
nắm ngón tay cha, dường như không cần bút máy kia, cũng có thể cảm giác
được ý tứ kế thừa của cha, tay nhỏ bé nắm chặt đến vậy... Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt bỗng ngấn lệ, cảm thụ được bàn
tay nhỏ bé kia hình như đã có thể lộ ra ý thức trách nhiệm, anh dùng
tình thương của người cha, gần như cảm tính mà đau lòng, rất ôn nhu nói: Bảo bảo a, vì con có thể hạnh phúc, cha nguyện ý gánh vác sự nghiệp mãi mãi cho đến ngày sánh cùng thiên địa, bởi vì đây đúng là nặng nề lại
cần quá trình gánh vác gian khổ nhất... Cậu bé dường như nghe hiểu lời cha, tay nhỏ bé vẫn năm chặt tay anh, kiên định không buông ra. Một thân ảnh, dần dần xuất hiện ở phòng bệnh, Đường Khả Hinh
hai tròng mắt đẫm lệ cảm động tựa ở cạnh cửa, nhìn về phía chồng mình
đưa tay, nhẹ nắm tya con trai, hát bài hát từng học được ở nhà Tiểu Nhu, cảm tính mà ôn nhu hát : Bầu trời tối tăm buông xuống, những vì sao lấp lánh sáng ngời, côn trùng bay, côn trùng bay, bạn lại nhớ đến ai... Sao trên trời rơi lệ, trên mặt đất hoa hồng héo rũ, gió lạnh thổi gió lạnh
thổi, chỉ cần có bạn ở bên... Nước mắt cô trận trận lăn dài, nhưng vẫn cảm động xoay người, mỉm cười đi về phía trước.