Toàn bộ phòng khách, một mảnh u ám. Thân ảnh Diệp Mạn Nghi
dường như dừng trước cửa sổ sát đất, gương mặt sâu lạnh, lúc nhìn chằm
chằm cô gái trước mặt, hơi thở cường thế, giống như dịch rượu đầy thâm
trầm mà không lường được, từ từ tản mạn khắp không gian đầy tĩnh lặng
này, thân phận phu nhân chủ tịch tôn quý, khiến người bình thường không
dám nhìn thẳng vào bà, cho tới bây giờ, chỉ có bà trên cao nhìn xuống
bất cứ kẻ nào... Hai tròng mắt sắc bén của bà, vẫn cường liệt chiết xạ về phía cô gái trước mặt! !Đường Khả Hinh đứng trước cửa phòng u ám, lập tức cảm nhận được một trận thật sâu nặng nề áp tới, khiến cô chớp hai tròng mắt, nặng thở phì phò, cúi
đầu, một tiếng không dám ừ hừ!Bầu không khí trở nên có chút khẩn trương. Thi Ngữ vào lúc này, bình tĩnh đứng trước không khí căng thẳng này, lúc này mới lệnh cho Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đem đèn trong phòng khách bật lên,
lại nghiêm chỉnh huấn luyện, mặt bộc lộ mỉm cười đi về phía Diệp Mạn
Nghi, tôn kính nói: "Phu nhân, người trễ như thế qua đây, sao lại không
thấy người nào bên cạnh hầu hạ? Mời ngồi bên này, tôi tức khắc cho người chuẩn bị trà hoa nhài cho người... ""Không cần... " Thanh âm thật sâu yếu ớt truyền đến. Thi Ngữ hơi đánh trống ngực đứng trước cầu thang cửa sổ sát đất, ngẩng đầu
nhìn về phía Diệp Mạn Nghi thân phận tôn quý cùng ưu nhã. Diệp Mạn Nghi chỉ bộc lộ vẻ nhợt nhạt, xoay người thong thả đi xuống bậc thang,
chiếc váy dài kim tuyến màu đen kia, từ từ theo bà trượt xuống bậc thềm, chỉ thấy bà nghiễm nhiên như nữ chủ nhân của căn phòng này, tùy ý ngồi
trên sô pha kiểu Âu bên cạnh, mặt lại bộc lộ vẻ khó nắm bắt nhìn về phía Đường Khả Hinh vẫn vâng dạ đứng ở cạnh cửa, đôi mắt bà có chút lạnh,
mới mềm giọng dặn dò: "Ngồi đi... "Đường Khả Hinh nhất thời khẩn
trương ngẩng đầu, nhìn về phía căn phòng vẫn tối tăm như cũ, bên sô pha
có chiếc đèn bàn phục cổ, chiết xạ ra thân phận ưu nhã mà lợi hại của
Diệp Mạn Nghi, bà thật sâu nuốt một chút nơi cổ họng, mới dưới ánh mắt
ra hiệu cùng nâng đỡ của Thi Ngữ, đi tới trước người Diệp Mạn Nghi, lại
cũng không ngồi xuống, mà hơi lễ phép mỉm cười, tôn kính nói; "Phu
nhân... Ngài... Ngài trễ như thế lại qua đây, có phải là có chuyện gì
hay không, cần cháu đi làm... Hay là... "Diệp Mạn Nghi chỉ ngồi
trên sô pha, ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh duyên dáng yêu kiều, đứng dưới ánh đèn màu quả quýt, cặp mắt thập phần trong veo cùng thiện
lương, bà cứ như vậy thật sâu nhàn nhạt nhìn lúc, sắc mặt mới dần thả
lỏng, lấy tư thái trưởng bối, nhàn nhạt hỏi: "Thi đấu chuẩn bị thế nào
rồi ? Có lòng tin chứ?"Lời này xác thực lộ ra sự quan tâm dò hỏi. Đường Khả Hinh hơi đánh trống ngực nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, nhất thời nghi hoặc đến mức không biết nên nói cái gì. "Cháu nếu như là loại tư thái này, sao có thể thi?" Diệp Mạn Nghi ngẩng đầu, tiếp tục dường như giáo huấn, nhìn cô nói. Đường Khả Hinh nhất thời nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, phát hiện bà đến thời khắc này, thái độ có chút thay đổi. Diệp Mạn Nghi cũng hơi lưu chuyển hai tròng mắt, nhìn quanh căn phòng khách
nhỏ tinh xảo mà ấm áp này, ngữ khí chậm lại nhàn nhạt hỏi: "Ở đây quen
chưa? Có thể hay không lúc đang thi, không có người thân, cùng ở bên
người, cảm thấy không quen và sợ hãi?"Đường Khả Hinh nghe lời
này, lại có chút nghi ngờ nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, lần này tâm tình
lại rõ ràng thả lỏng, tức khắc mặt bộc lộ khẩn trương cùng kiềm chế tiếu ý nói; "Rất tốt. Bởi vì cháu từ nhỏ đến lớn, đa số là một mình, cho nên sẽ không cảm thấy cô đơn và tịch mịch. Hơn nữa trận thi đấu lớn là một
chuyện hết sức nghiêm túc, cháu không có quá nhiều, suy nghĩ những
chuyện khác. "Diệp Mạn Nghi nghe lời này, mặt lại hơi bộc lộ vẻ
tán dương, nhìn về phía Đường Khả Hinh, tạm dừng một lúc lâu, mới thâm
trầm tươi cười nói; "Điểm ấy cùng với ta có chút giống nhau. Tính tình
ta hiếu thắng, từ nhỏ tới lớn, mặc kệ làm chuyện gì, cũng đã quen một
mình hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả có người yêu bên cạnh, ta cũng sẽ
không đặc biệt ỷ lại vào người ấy. Phải biết, phu nhân tổng giám đốc...
Không dễ đảm nhiệm. "Đường Khả Hinh hơi ngước mắt, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi. Diệp Mạn Nghi cũng nhìn về phía Đường Khả Hinh, mặt lại bộc lộ tiếu ý, nói;
"Muốn làm một đơn vị xí nghiệp, một phu nhân tổng giám đốc tập đoàn, mặc dù không cần quyết sách cả tập đoàn, nhưng ít nhất phải hiểu, vinh nhục và vất vả cực nhọc của trăm vạn công nhân, có bao nhiêu quan trọng.
Ngay cả khi bình thường có rất nhiều lý do, cần chồng mình làm bạn, đều
phải hiểu, cuộc đời của anh ta, cũng không chỉ có ta... Phải dằn lại
được sự tịch mịch này, vứt bỏ một vài tư duy và suy nghĩ của một người
bình thường, ở trong thế giới thuộc về mình, tiếp tục thăng hoa trí tuệ
cùng cuộc sống, biểu hiện ra một mặt đặc sắc mà độc đáo. " Đường Khả Hinh nghe lời này, nội tâm không hiểu như bị đánh trúng, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Mạn Nghi... Diệp Mạn Nghi tiếp tục thật sâu nhìn về phía cô bé này, lại từ từ giáo huấn
nói; "Đừng thấy dì Ân nhà cháu, bình thường cười đùa, nhưng bà ấy lại là người có tâm hồn của một nhà thiết kế đứng đầu, bao nhiêu người cũng
không hiểu được tài năng qua vẻ ngoài ngốc nghếch của bà ấy, bà ấy lại
có một mặt khiến thật nhiều người vì đó mà khiếp sợ. Một phụ nữ, nếu
trong cuộc sống, từhôn nhân bước ra cuộc sống, chính mình cũng sẽ có
chút lờ mờ, càng không cần phải nói đến chồng mình. Cháu tương lai nếu
như muốn làm vợ người khác, phải ghi nhớ kỹ điểm này. Đừng không có việc gì, liền hướng về phía chồng mình đưa ra quá nhiều yêu cầu vô lý và tùy ý khóc náo lên. Ỷ lại là một chuyện lãng mạn, thế nhưng quá mức liền sẽ có vẻ vô dụng. Cháu phải nắm bắt đúng chừng mực. Tùy thời ở trước mặt
chồng cháu, bộc lộ một mặt xinh đẹp cùng thiện lương của cháu, tình yêu, tự nhiên sẽ đến. "Đường Khả Hinh nghe như vậy, hai tròng mắt cô
không hiểu hồng hào, nội tâm dường như lướt qua dòng nước ấm, kích động
nhìn về phía Diệp Mạn Nghi... Diệp Mạn Nghi lúc này, thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh thiện lương cùng khôn ngoan như vậy, bà lại tươi cười nói; "Đường chủ tịch quả nhiên có cách dạy dỗ con gái, cháu vẫn
luôn mộc mạc cùng thiện lương, dù cho đối mặt với vận rủi của sinh mệnh, đối mặt với sự trách mắng của ta, cháu cũng có thể thiện lương bình
thản như vậy... Trong long ta còn áy náy, nhưng cũng hi vọng, cháu có
thể tha thứ cho ta một người làm mẹ, nhìn con trai mình bên bờ sinh tử,
trong long ta có nhiều kích động... Ta không bao giờ có thể chịu đựng
chuyện như vậy nữa ... "Một trận đau thương, không hiểu tỏa ra khắp phòng khách ấm áp. Đường Khả Hinh lại bộc lộ vài phần cảm động nhìn về phía Diệp Mạn Nghi. Diệp Mạn Nghi biết thời gian đã qua, cũng không quấy rầy hơn nữa, chỉ bộc lộ vẻ nhàn nhạt, hơi nghiêng người, từ bên cạnh sô pha mà mọi người đều
không chú ý, cầm lên một chiếc hộp nhung màu lam đậm, thong thả đặt bên
cạnh chiếc đèn bàn phục cổ, lại nhàn nhạt nói: "Phần lễ vật này, coi như là ta từng thương tổn cháu trước đây, mượn vật này để diễn tả sự áy náy của ta đối với cháu. Còn có tất cả tâm ý mà cháu vì hai nhà Tưởng –
Trang mà trả giá. Hi vọng cháu có thể nhận lấy. "Đường Khả Hinh
lập tức quái dị nhìn về phía chiếc hộp nhung màu lam đậm đặt trên chiếc
đèn bàn phục cổ, mặt nhung của chiếc hộp, chiết xạ ra ánh sáng thập phần tôn quý, mà quanh thân hộp đều cơ hồ mạ vàng và thủy tinh kết hợp mà
thành, vừa nhìn chính là trang sức giá trị xa xỉ hoặc là gần như thế, cô tức khắc hơi cất bước, đi tới trước mặt Diệp Mạn Nghi, thẳng thắn nhanh chóng nói: "Phu nhân! ! Cháu cảm ơn ngài có ý tốt, và thương cảm cho
một phần tấm long của cháu, chỉ là quá khứ, cháu thật có thể hiểu rõ một phần tấm long người làm mẹ của ngài đối với tổng giám đốc Tưởng. Ngài
lúc đó đánh cháu, cháu có thể hiểu được, đổi lại bất cứ người mẹ nào,
cũng không có cách nào không kích động và đánh mất lý trí. Thế nhưng
tổng giám đốc Tưởng đã không có việc gì, đây đã là ông trời cho cháu một phần lễ vật tốt nhất. Cháu... Cháu thực sự không cần bất cứ trang sức
hay châu báu gì cả, cháu bình thường cũng không có thói quen đeo những
thứ này, xin ngài thu hồi lại... Tâm ý của ngài, cháu đã nhận được. "Diệp Mạn Nghi nghe lời này, dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía cô bé
này, mặt bộc lộ vẻ nhàn nhạt, đầu tiên là phân phó nói; "Trước tiên cháu ngồi xuống đã... Đem hộp này mở ra... ""Phu nhân!""Ngồi xuống... " Mệnh lệnh nhàn nhạt. Đường Khả Hinh nhìn về phía mệnh lệnh của Diệp Mạn Nghi như vậy, hai mắt cô
trái phải lóe ra, nhưng vẫn đành lộ vẻ ngượng nghịu, ngồi trên sô pha
bên cạnh cheiéc hộp nhung, chậm rãi vươn ngón tay thon ngọc, tiếp xúc
được mặt hộp, lại thật cẩn thận mở chiếc khóa thủy tinh nhỏ kia, đem
chiếc hộp này bất ngời mở ra, lập tức một trận tia sáng chói mắt, nhanh
chóng chiếu ra, bên trong chiếc hộp nhung đen, thình lình đặt một bộ
trang sức phỉ thúy đế vương vô giá, trong đó có chiếc vòng cổ phỉ thúy
đế vương do mười hai viên kim cương khảm thành, khuyên tai giọt nước,
hai chiếc lắc tay, trâm phỉ thúy hồ điệp dài và lớn, còn có chiếc nhẫn
phỉ thúy cao cấp nhất! ! Bộ phỉ thúy đế vương này, là phỉ thúy có giá
trị cao nhất trên thế giới, mức độ sáng xanh từng được xã hội thượng lưu phương tây xưng là thần quang, chỉ thấy từng viên kim cương nhỏ khảm
bên ngoài phỉ thúy đế vương này, kim cương mặc dù ánh sáng rực rỡ, nhưng dưới ánh sáng đầy khí phách của phỉ thúy đế vương này, đã không cách
nào sánh bằng... Thi Ngữ, Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đứng ở một bên,
lập tức nhìn thấy trọn bộ trang sức từ vòng cổ đến khuyên tai phỉ thúy
đế vương kia, tất cả đều nhao nhao sáng lên hai mắt, nội tâm không khỏi ồ lên, chỉ riêng nhìn thấy ánh sáng xanh này, đều cảm giác sinh mệnh cuộn trào vô số năng lượng, càng không cần phải nói đeo vào, đây chính là
một khắc tôn quý biết bao a! ! Nghĩ tới đây, các cô tất cả đều hưng phấn nhìn về phía Đường Khả Hinh! !Đường Khả Hinh cũng mở to mắt,
nhìn về phía bộ trang sức phỉ thúy này, nhất là chiếc vòng cổ đế vương
kia, phỉ thúy phía dưới vòng cổ, ước chừng to bằng hai ngón tay cái, mức độ lấp lánh ánh xanh, đều dường như cảm giác được có nước lóng lánh bên trong phỉ thúy, tỏa ra ánh sáng tuyệt đối tôn quý, cô nhất thời cảm xúc dâng trào, không thể tin nổi kêu lên: "Đây... Dây chuyền này... Trang
sức này... ""Đây là phỉ thúy đế vương... " Diệp Mạn Nghi nhìn về
phía Đường Khả Hinh, mặt lại bộc lộ vẻ nhàn nhạt, nói; "Nó tính đến nay, đã hơn năm trăm năm, không có bất kỳ người nào đeo qua, đến lúc đến tay mẹ chồng ta, tức là lão phu nhân đời thứ nhất của Tưởng gia, truyền đến nay. Tổng cộng có hai bộ, thuộc về chi bảo gia truyền của Tưởng gia
chúng ta, ta hiện tại đem bộ này tặng cho cháu! Chỉ tính riêng cái này
giá trị đã gần tám tỷ! Có thể nói là món trang sức quý giá nhất trên thế giới này. ""Phu nhân! ! Lễ vật quý trọng như vậy, ta sao có thể
nhận?" Đường Khả Hinh tức khắc kích động nhìn về phía Diệp Mạn Nghi, lập tức đem bộ trang sức đẩy lại trước mặt bà! !Diệp Mạn Nghi lại
vươn tay, nhẹ ấn trang sức kia, chậm rãi ngẩng đầu, thật sâu nhìn về
phía Đường Khả Hinh, hơi hiển vài phần trầm thấp nói: "Ta mặc dù không
phải rất thích Hạo Nhiên, cảm thấy đứa bé này tựa hồ không được quản
giáo nghiêm, quá yêu thích đùa giỡn náo nhiệt, lại không nghe lời. Nhưng nó dù sao cũng là bậc kế thừa của Trang gia, là người cùng vinh cùng
nhục với Tưởng gia chúng ta! Trong trăm vạn nhân viên tập đoàn Hoàn Cầu, cũng có tâm huyết cùng nỗ lực của nó. Ta biết nó cùng với Thiên Lỗi
luôn luôn không hòa thuận, thế nhưng sinh ra duyên phận như vậy, cũng là trời đã định trước. Hai bên tương hỗ giám sát và nhắc nhở lẫn nhau, như vậy cũng tốt. Tập đoàn Hoàn Cầu, chịu trách nhiệm tương lai của rất
nhiều người, chúng ta nhìn những thứ phú quý này bị vận mệnh trói buộc e rằng không cách nào nhẹ nhõm trút bỏ được, cũng chỉ có thể dựa vào một
chút tâm ý xem như trang sức danh quý này kéo dài. Hi vọng tương lai hai nhà Tưởng Trang có thể tiếp tục hòa thuận cùng nhau hơn nữa... Bây giờ
ta đem phần lễ vật này giao cho cháu, cũng đã xem cháu như một phần tử
của hai nhà Tưởng Trang, tương lai ta không có cách nào, giống... Giống
như mẹ chồng, uống một ngụm trà ấm của cháu. Nhưng nếu như cháu có thể
gả cho Hạo Nhiên... Ta sẽ giống như mẹ chồng, lòng tràn đầy vui mừng,
chúc phúc các cháu... ""Phu nhân... " Đường Khả Hinh nước mắt lăn dài, không hiểu kích động xót xa trong lòng nhìn về phía Diệp Mạn Nghi. Diệp Mạn Nghi hai tròng mắt hiện ra một chút lệ, nhưng vẫn rất nhanh nuốt
xuống, chỉ bộc lộ một chút kiềm chế mà ôn nhu tươi cười, lại đem hộp
trang sức kia đẩy tới trước mặt Đường Khả Hinh, chậm rãi nói; "Đem trang sức này nhận lấy đi... Tương lai... Hạo Nhiên liền dựa vào sự chăm sóc
của cháu... Bất luận như thế nào, chúng ta hai nhà Tưởng Trang đều là
người một nhà. Tương lai, cháu làm phu nhân Hoàn Cầu, cần đảm đương ,
còn có rất nhiều, đừng ngại ngùng với thứ trang sức bảo vật đáng quý
này. Ta... Ta trước sau cũng không sánh kịp vẻ hoạt bát kia của cháu, có rất nhiều những thứ quý báu, đây chỉ là một phần nho nhỏ tâm ý của
ta... " Đường Khả Hinh hai tròng mắt kích động run rẩy ngấn lệ, nhìn về phía Diệp Mạn Nghi... Diệp Mạn Nghi cũng thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, giống như người mẹ, lại giống như thân phận một người khác... Thế nhưng thế nào, bà cũng
chỉ là một người ngoài, trong lúc nhất thời, cảm xúc mất mát kia lắng
xuống khiến cả người đều đau thương, bất đắc dĩ, đành phải thu lại tâm
tình kích động bi thương, nhìn thời gian cũng không còn sớm, liền cúi
mặt, nhẹ chớp đôi mắt đẫm lệ, mới qua loa nói; "Được rồi. Ta ở đây, cũng quấy rầy cháu một chút thời gian . Ngày mai còn phải thi đấu, đừng quá
căng thẳng... ... Nghỉ ngơi sớm một chút... Chúng ta đều ở bên cạnh
cháu... "Bà nói cho hết lời, liền hơi tiều tụy đứng lên... "Phu nhân! ! Chờ một chút!" Đường Khả Hinh đột nhiên vươn tay, hơi nhẹ nắm cổ tay cô, nhanh chóng nói. Diệp Mạn Nghi dừng lại động tác, hơi nghi ngờ nhìn về phía cô. Đường Khả Hinh ẩn nhẫn nước mắt xuống đáy lòng, ngẩng đầu, nhìn về phía dáng
vẻ tịch mịch tiều tụy kia của Diệp Mạn Nghi khiến người ta ấm áp, đáy
lòng cô dâng trào muôn vàn cảm xúc, do dự một hồi, vẫn nhanh chóng nói;
"Người khát nước sao? Cháu cho người chén trà nóng... "Diệp Mạn Nghi giật mình nhìn về phía cô. Đường Khả Hinh nước mắt chảy xuống, không hiểu đau thương thúc đẩy cô làm như vậy, cô lại kích động thanh âm run rẩy hỏi; "Người khát nước sao? Cháu
rót cho người chén trà nóng... "Diệp Mạn Nghi lần này rốt cuộc
nghe rõ, hai tròng mắt lập tức đẫm lệ, lóe ra vô cùng bi thương mà ngạc
nhiên vui mừng nhìn về phía cô gái trước mặt... Bà ẩn nhẫn thật lâu, mới dường như cho phép chính mình kích động hỏi: "Ta... Ta có thể uống một
ngụm trà nóng của cháu ư?""Đây là vinh hạnh của cháu!" Đường Khả
Hinh nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, tự mình đi tới bàn trà trước
sofa, rót một chén trà hoa nhài mà Thi Ngữ vừa pha, dùng tách sứ , hai
tay tôn kính nâng lên, hai tròng mắt lại đẫm lệ, nhìn về phía người như
mẹ chồng này, tối nay cho mình những lời căn dặn, cô chậm rãi đi tới
trước mặt bà, do dự một hồi, cuối cùng hai đầu gối quỳ xuống đất, giơ
trà nóng lên cao, kích động mà nghẹn ngào gọi: "Phu nhân... Mời dùng
trà... "Diệp Mạn Nghi cuối cùng nước mắt lăn dài, tim như muốn nổ
tung, đau đến nói không nên lời, vui mừng đến nói không nên lời, nhìn về phía cô gái hiểu chuyện trước mặt... "Phu nhân... Người dùng trà... " Đường Khả Hinh lại nghẹn ngào rơi lệ gọi... Diệp Mạn Nghi ngồi giữa sô pha, đối diện với chén trà nóng, rốt cuộc nhịn
không được nhớ tới đứa con trai ba mươi năm qua của mình, cúi mặt kiềm
chế run run khóc... "Tương lai... Cháu nhất định sẽ chăm sóc Hạo
Nhiên thật tốt... Người yên tâm... " Đường Khả Hinh lại kích động nâng
chén trà, khóc nói. Diệp Mạn Nghi thân thể run run nói không nên lời, nhưng vẫn tùy ý nước mắt run rẩy lăn dài, gật gật đầu... "Người dùng trà... " Đường Khả Hinh lại giống như con dâu, khóc thỉnh trà... Diệp Mạn Nghi vừa khóc lại cười kích động gật đầu, lúc này mới nhận lấy tách trà nóng kia, nhẹ uống một hớp nhỏ trà nóng mà ấm lòng, lại khóc không
thành tiếng, giống như mẹ chồng gật đầu, nghẹn ngào vui mừng đáp lại:
"Ngoan... Ngoan... "Đường Khả Hinh cũng lập tức cười, nhưng chẳng
biết tại sao bỗng đau thương, thân thể dần dần tới gần, đầu dựa vào đùi
Diệp Mạn Nghi, nước mắt từ khóe mắt lăn dài... Diệp Mạn Nghi cũng ôn nhu mà kích động đưa tay lên mặt cô gái khôn ngoan, lại không tiếc rơi lệ cười...